Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 42

“Em…”, Kiều Ân ngại ngùng nhìn ánh mắt chân thành của anh.

“Ân Ân, nếu anh cũng ở trong hoàn cảnh này mà hôn một người con gái khác, em có giận không?” Cô bé ngốc này, phải làm thế nào em mới hiểu được đây?

Tim Kiều Ân chợt nhói lên, nếu anh cũng hôn cô gái khác như vậy… Cô lắc đầu vẻ chán ghét. Cô không thích điều đó chút nào!

“Em có giận không?” Thiệu Minh Vỹ thất vọng, chẳng lẽ Ân Ân thật sự chỉ coi anh là anh trai thôi sao?

“Em có!”, Kiều Ân mím chặt môi, đau khổ gật đầu.

“Thật không? Cũng đúng thôi, em thấy giận vì em đang ghen. Hôm nay anh cũng rất giận khi thấy em và Nhan Trinh Tịch gần gũi nhau như vậy, đó cũng là vì anh ghen!” Tâm trạng Thiệu Minh Vỹ lúc này giống như đang ngồi trên xe đạp leo núi, lúc lên lúc xuống, rất gập ghềnh.

“Nhưng… em không muốn ở cạnh anh để lại bị mấy cô gái khác ganh ghét, oán hận.” Chỉ nghĩ tới thôi Kiều Ân cũng thấy sợ.

“Anh nhận em làm em gái để tiện quan tâm, chăm sóc, nhưng mấy cô nàng đó cũng không ưa gì em, còn làm hại tới em nữa. Tần Viên Viên chẳng phải cũng vậy sao, thế nên có lẽ chúng ta đều đã sai rồi. Trước giờ anh cứ ngỡ nhận em làm em gái thì họ sẽ không tức giận, ghét bỏ em, nhưng bất kể quan hệ của chúng ta có là gì thì họ vẫn không buông tha em. Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta quang minh chính đại chấp nhận sự đố kỵ của họ. Chỉ cần anh bảo vệ em thật tốt sẽ không sao đâu, em tin anh không?”, Thiệu Minh Vỹ khẽ lau những giọt nước mắt đã khô trên gương mặt Kiều Ân.

“Nhưng anh thích một người béo ú, xấu xí như em, nhất định sẽ bị mọi người chê cười đấy!”, Kiều Ân chợt nhớ tới những lời trước đây, “cô béo như vậy mà dám mơ tưởng tới Thiệu Minh Vỹ”, điều này đã khiến cô dần mất tự tin vào bản thân.

“Ngốc ạ, anh chính là thích em béo như thế này mà, ôm rất thích, cảm giác vô cùng dễ chịu”, Thiệu Minh Vỹ cắn nhẹ lên đôi má bầu bĩnh của Kiều Ân, đây chính là cảm giác anh thích.

“Anh…”, Kiều Ân vẫn còn chút bất an trong lòng. Cô luôn cảnh báo bản thân không nên mơ tưởng đến việc thích anh trai, chỉ cần ngoan ngoãn làm em gái, có thể đón nhận sự quan tâm, săn sóc của anh là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng anh không muốn làm anh trai cô, mà muốn cô làm bạn gái anh. Việc này thật không ổn, chắc chắn sẽ có nhiều người phản đối, không biết chừng còn cười nhạo họ nữa!

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần em ở bên anh là được rồi.” Anh luôn thích sự ngây thơ của cô. Không nhịn được anh cúi xuống khẽ hôn lên vết hồng anh để lại lúc nãy trên má cô.

“Anh…”, thấy môi anh tiến sát lại gần mặt mình, Kiều Ân lại cảm thấy xấu hổ. Vừa nãy cô mải lo lắng sợ hãi đến quên cả xấu hổ vậy mà giờ đây… Lúc này bị anh ôm chặt vào lòng, cảm nhận được răng anh cắn nhẹ lên mặt mình, cô khẽ run lên, thật xấu hổ!

“Ân Ân!” Tay Thiệu Minh Vỹ từ từ siết chặt, xoa xoa lên lưng Kiều Ân. Cả người anh dính chặt vào Kiều Ân rồi nhẹ nhàng đè cô vào sườn núi. Đôi môi tham lam mơn trớn trên khuôn mặt ửng hồng, mềm mại như da em bé của cô. Anh yêu cảm giác ngọt ngào trong khoảnh khắc này vô cùng. Tay Thiệu Minh Vỹ không yên phận, nhẹ nhàng di chuyển lên vai rồi trượt lên cổ Kiều Ân. Thiệu Minh Vỹ không chịu được cắn cô một cái. “Ân Ân!”, anh khẽ gọi tên cô đầy mê đắm.

Bị anh ôm chặt như vậy, Kiều Ân thấy rất xấu hổ, muốn đẩy anh ra nhưng môi anh đang di chuyển khắp mặt và cổ, để lại những vết đỏ hồng trên người khiến toàn thân Kiều Ân như mềm nhũn ra. Nghe thấy tiếng gọi đầy trìu mến của anh, người cô càng đỏ bừng lên vì ngượng ngùng!

Cô thích được anh ôm như vậy, cái ôm chặt đến nghẹt thở, những lời thì thầm mờ ám khiến trái tim cô bối rối. Cô từng mơ một ngày được nằm trọn trong vòng tay của một chàng trai nhưng chưa từng dám mơ nhận được sự dịu dàng và yêu thương của anh như thế này. Thật giống một giấc mơ, sự ngọt ngào của anh chỉ dành riêng cho cô!

Hai người dựa vào nhau thân thiết như lưu luyến hương vị ngọt ngào trên cơ thể của người kia!

“Minh Vỹ!”, một âm thanh vang lên phá tan khung cảnh mờ ám giữa hai người. Kiều Ân như bừng tỉnh, căng thẳng mở to hai mắt, Thiệu Minh Vỹ đưa tay bịt miệng cô, không nói lời nào rồi ôm cô từ từ ngồi xuống, núp dưới con dốc.

“Minh Vỹ!” Tiếng gọi từ xa vọng lại ngày càng gần. Là Phương Tuệ, chắc thấy hai người đi lâu như vậy mà chưa quay về nên cô ta mới đi tìm.

“Lạ thật, sao lại đi xa vậy chứ?” Phương Tuệ đứng trên đường, ngay phía trên chỗ nấp của hai người nhưng cô ta chỉ nhìn về phía trước tìm kiếm mà không cúi xuống nên không phát hiện ra hai người họ đang ở dưới chân mình.

“Thật là, sắp xuống núi rồi còn đi đâu không biết?”, Phương Tuệ lo lắng nói.

Thiệu Minh Vỹ cười thầm, cô ta chẳng thể phát hiện ra họ được. Nhìn Kiều Ân ngoan ngoan nằm im trong lòng mình, mặt hồng hồng, thậm chí vành tai cũng ửng đỏ. Nhìn bộ dạng Kiều Ân ngại ngùng cũng thật đáng yêu.

______________