Còn lại hơn mươi người, thoáng nhìn nhau một cái, sau đó nhất tề công kích Tuyết Ẩn.
Bất đồng cấp bậc chiến sĩ, nhưng mục tiêu công kích duy nhất chính là Tuyết Ẩn.
Không phải là bọn họ không muốn rời đi, mà là Tôn Cầm ỷ vào bản thân là nữ nhi viện trưởng, tự nhiên lầ ở trong học viện tác uy tác phúc, bọn họ cũng không dám đắc tội với nàng.
Tuyết Ẩn nhìn hơn mười người xông về phía mình, con ngươi màu bạc trầm xuống, bản thân cũng cấp tốc phóng đến.
"Phanh "
"Phanh "
"Phanh "
...
Bụi đất giơ lên, chỉ thấy được trước mắt một bóng dáng hồng sắc quỷ mị chớp động, sau đó là thanh âʍ ѵậŧ nặng lần lượt rơi xuống đất.
Tôn Cầm vô cùng sốt ruột, mỗi một lần có thanh âʍ ѵậŧ nặng rơi xuống, tâm của nàng liền trầm xuống một lần.
Hơn mười người rơi xuống, bụi đất bay lên tứ tung...
Tôn Cầm đột nhiên cảm giác được trước mắt có sức gió mạnh mẽ hướng mình phi đến, bản thân vội vàng lui về phía sau, nhưng nàng dù kịp phản ứng nhưng cũng không mau bằng sức gió đó
"Đông "
Tôn cầm không còn chỗ thối lui, ngã ngồi trên mặt đất.
Động tĩnh bên này, sớm đã khiến cho những người khác chú ý, đều dừng lại xem náo nhiệt.
Bụi đất tán đi, lộ ra diện mạo...
Chỉ thấy Tôn Cầm chật vật đến cực điểm ngồi dưới đất, mà Tuyết Ẩn như một vương giả thắng lợi, từ trên cao nhìn xuống.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" Có người hỏi, bọn họ bất quá là đang luyện tập tỷ thí, tỷ thí xong lại thấy bên này xảy ra chuyện náo nhiệt như vậy.
"Không biết." Tên còn lại nói, chuyện này đối với hắn không quan hệ, hắn chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.
"Này còn hỏi, không nhìn ra sao?" Có người liếc mắt kia một đống người bị đánh bất tỉnh, châm chọc nói.
Hắn không trực tiếp mở miệng nói gì, nhưng hắn đã sớm nhìn không quen Tôn Cầm, ỷ vào bản thân là nữ nhi viện trưởng, tác uy tác phúc, một điểm cũng không đem bọn họ để vào mắt.
"Lại đến?" Tuyết Ẩn như đế vương từ trên cao nhìn xuống Tôn Cầm, thật muốn một đao gϊếŧ chết nàng.
"Ngươi... Tiện nhân." Tôn Cầm mạnh mẽ đứng lên, trong tay nháy mắt xuất hiện một thanh kiếm, mạnh mẽ hướng Tuyết Ẩn đâm tới.
Dưới ánh mặt trời, thanh kiếm lóe ra quang mang chói mắt. Nếu là người khác nhất định sẽ cảm thấy hàn khí, nhưng đối với Tuyết Ẩn mà nói, kia không tính là cái gì.
Nghiêng người tránh thoát công kích của Tôn Cầm, sau đó với một tốc độ quỷ mị, đoạt đi thanh kiếm trong tay, đặt trước yết hầu của nàng.
Tôn Cầm nhìn thanh kiếm lóe sáng phản quang, thẳng tắp bản thân đâm tới, nhất thời trợn tròn mắt, căn bản là vô pháp di chuyển.
Thời điểm mũi kiếm đâm tới Tôn Cầm, lại mạnh mẽ ngừng lại.
Tôn Cầm sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đã sớm rơi liên tục, hơi hơi cúi đầu nhìn mũi kiếm đang đặt ở cổ họng mình, chỉ cần một cử động nhỏ là có thể khiến nàng mất mạng.
Hoàn hảo, không có việc gì, không có việc gì.
Tuyết Ẩn cười lạnh, nhẹ nhàng rút kiếm lại...
"Tê " Thanh âm quần áo bị xé rách.
"A!" Tôn Cầm hét lên một tiếng, lập tức dùng quần áo chật vật che lại nhưng càng che lại càng lộ.
"Oa" nam nhân vui sướиɠ kêu lên, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy một màn kinh diễm như vậy, bọn họ thật có phúc.
Chỉ thấy Tôn Cầm, quần áo đã bị xé rách, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, cái rốn khéo léo cũng lộ ra, còn có cặp đùi thon dài cũng bại lộ trong không khí.
"Đây là trừng phạt nhẹ nhất vì dám khi dễ ta!" Tuyết Ẩn lạnh lùng nói xong, ném thanh kiếm, xoay người rời đi, thời điểm nhìn thấy Bắc Nhược Bạch, hướng nàng vứt một nụ cười khinh thường, xoay người rời đi.