Edit: Thích Cháo Trắng
Lại Tư khẽ nhếch khóe môi, nhận lấy điện thoại.”Nói.”
Nghe một lúc, Lại Tư cúp máy, đôi mắt đen thâm thúy thoáng qua một tia âm hiểm, có chút ý tứ nói: “Người cũ xuất hiện rồi.”
Phù Khải và Tề Luận đồng thời sững sờ, để giành được chị dâu, ông chủ lớn lại sử dụng đến cả hệ thống tình báo độc nhất vô nhị của nhà họ Lại, tìm ra kẻ tình địch đang tồn tại ở một góc nào trên Địa Cầu kia rồi! Sự hấp dẫn của chị dâu quả thật là không thể chống đỡ được! Tưởng tượng ra được, sau này đại ca khôi phục lại thân phận ông chủ lớn, bọn họ cũng phải lấy lòng chị dâu. Dù rằng chị dâu không phải là hình tượng nữ chủ nhân mạnh mẽ truyền thống, nhưng nhìn ông chủ lớn kia mù quáng bao che khuyết điểm, vị trí nữ chủ nhân này đã định rồi!
Lại Tư tao nhã chống cằm, nhìn điện thoại đang cầm trên tay truyền đến video, trên gương mặt hồ ly dần lan tỏa ý cười càng đậm. Ở trong mắt Phù Khải và Tề Luận, chính là lạnh như Bắc Cực, đen tối như đêm khuya.
Lại Tư cười đến cắn răng nghiến lợi, trong video một nam một nữ ở chung với nhau còn ôm ôm ấp ấp, thật sự rất chướng mắt...! Lập tức như uống phải một bình dấm, người cũ kia, lại dám thừa cơ chen vào!
Tất cả sự cáu kỉnh, nũng nịu chính là **! Cẩn thận nghĩ lại, Tuyết Thuần vốn không hay làm nũng với anh! Cáu kỉnh? Đó cũng là anh gây sự trước! Coi như anh đã hoàn toàn hiểu được, Tuyết Thuần hoàn toàn không hề coi trọng anh.
Nhìn những tài liệu này một chút, tuổi mới lớn, tình cảm tuổi thanh xuân… Lên núi, du lịch, có chuyện nào là không cùng làm với người cũ kia? Người phụ nữ này! Đừng tưởng rằng anh sống ở bạch đạo một thời gian dài, lại thật sự coi anh như người văn minh!
Muốn chơi trò nối lại tình xưa sao? Vậy cũng phải xem anh có đồng ý không mới được.
Lại Tư tựa vào thành ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ say. Cạch… cạch… cạch… Ngón trỏ gõ gõ theo nhịp lên mặt bàn, cả người rơi vào trầm tư.
Phù Khải và Tề Luận không dám lên tiếng quấy rầy, bọn họ vừa nhìn động tác này của Lại Tư thì biết, lần này có người sắp gặp họa rồi!
Lại Tư đã ra tay, thì ai mà thoát được!
Theo như hiểu biết của bọn họ, cho đến tận bây giờ, chưa ai có thể thoát được mưu tính của Lại Tư. Nếu không, làm sao có thể đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, trở thành ông chủ lớn nhà họ Lại quyền uy tuyệt đối được!
Tan việc, bãi đậu xe VIP tập đoàn YD.
Tề Luận trốn sau cầu thang trộm quan sát, để có thể ăn bữa tối dưới ánh nến cùng vợ, chỉ có thể để cho vợ thân yêu tự mình ra tay. Nếu để người khác xuất hiện trước mặt Lại Tư, anh dám nói, ông chủ lớn sẽ đưa anh đến Trung Đông ngay lập tức. Lúc này ở Trung Đông ước chừng không thể động đến súng ống đạn dược được, nhà họ Trù thỉnh thoảng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh hãy còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
“Lại Tư, vυ' nuôi nhà chị xin nghỉ rồi. Em biết đó, chúng ta là gia tộc xã hội đen mấy đời, để Tiểu Thanh ở chỗ khác chị không yên tâm. Dù gì chị cũng là chị ruột của em, hay là để Tiểu Thanh nán lại nhà em một đêm nha.”
Bị Tề Luận nài nỉ đến không biết phải làm thế nào, Lại Dung Nhàn khóc không ra nước mắt nhìn người được gọi là em trai ruột của mình. Tuy nói từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành người thừa kế máu lạnh vô tình, nhưng từ sau khi kết hôn, trong tươi cười của em trai đã có độ ấm thuộc về con người, rõ ràng là tốt hơn nhiều.
“Đừng nói đến tiểu quỷ kia.”
Đúng là chuyện cười, tuy nói hiện tại là người ở bạch đạo, nhưng Lại Tư không bao giờ có ý định tẩy trắng suy nghĩ, anh vẫn nhiệt tình yêu thương vũ khí súng đạn, giống như yêu Tuyết Thuần vậy (khụ khụ, có vẻ như không thể so sánh như vậy được.). Nghĩ lại, anh đường đường là ông chủ lớn nhà họ Lại, lại đi chăm sóc một đứa bé, việc này mà truyền ra ngoài thì đúng là chuyện cười.
“Bữa tiệc đêm đó, Tuyết Thuần rất thích Tiểu Thanh đấy.”
Nghe được câu nói sau cùng, Lại Tư đang muốn bước vào xe Rolls-Royce chợt dừng chân lại, trong con ngươi có cái gì đang lóe lên. Chợt xoay người lại thần bí cười một tiếng nói, “Nếu Tuyết Thuần thích, vậy thì đến đi.”
Chà, em dâu, thật sự rất được ưu ái. Lại Dung Nhàn nghĩ.
Thấy Lại Tư hao tổn tâm huyết vì Tuyết Thuần, đối với Lại Tư sinh ra ở một gia tộc như vậy, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Người bạn nhỏ Tề Tiểu Thanh thấy nụ cười đáng sợ của Lại Tư, hai chân lập tức mềm nhũn, bởi vì Tề Tiểu Thanh lập tức nhạy cảm phát hiện được, chú Satan đang có một chủ ý vô cùng đáng sợ.
Khi Tề Luận và Lại Dung Nhàn đang thân thân thiết thiết, Tề Tiểu Thanh ba tuổi đang say sưa tiếp thu lời dạy của Satan.
“Chị gái thần tiên, chú Satan thật tốt bụng, biết chị thích Tiểu Thanh, nên đưa Tiểu Thanh tới thăm chị nè.”
Tề Tiểu Thanh ba tuổi nghe Lại Tư chỉ dạy, tận lực nói lời khen ngợi. Cơ thể ngắn ngủn thân thiết ôm lấy bắp chân Tuyết Thuần, vui vẻ nói. Không nói lời nịnh nọt như vậy, chú Satan sẽ ném cậu ra sân cỏ ngủ qua đêm. Hu hu, quả nhiên giống y như lời mẹ nói, chú thật sự là Satan đến từ địa ngục!
“Ha ha, mẹ của Tiểu Thanh đâu? Có tới hay không?”
Tuyết Thuần nhìn thấy đứa bé ba tuổi, mừng rỡ ôm lấy cậu, thân mật hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô chợt hiểu, tại sao trước đây Trình Lãng lại yêu thích nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của cô.
“Mẹ với ba đang ở nhà chơi trò yêu thương đấy. Đó! Đúng rồi, chú Satan còn nói chị gái thần tiên rất xinh đẹp, rất hiền lành, rất yêu thương mọi người nữa.”
Bẩm sinh Tuyết Thuần đã thích trẻ con, hôm nay xảy ra đủ loại chuyện, lúc nhìn thấy Tề Tiểu Thanh cũng thoáng phai nhạt đi. Chỉ là, tại sao Tề Tiểu Thanh mở miệng khép miệng đều là Lại Tư vậy?
Lại Tư thay giầy, cởϊ áσ khoác ra, đi vào.
Vốn muốn nói một đôi lời thân thiết, lại nhìn thấy đôi mắt cô sưng như hạt đào thì trong lòng lập tức bực bội. Trực giác mách bảo, Tuyết Thuần vì cái người cũ kia mà khóc sưng cả mắt. Đáng ghét!
“Có phải nếu anh mang con riêng về, em cũng có thể đối xử với nó tốt như thế hay không?” Anh tháo cà vạt, cười cười hỏi cô.