Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 71: Con cháu tự có phúc của con cháu, làm cha không cần quá quan tâm

Mua camera quả là một quyết định chính xác. Người ta hay bảo người không dễ bệnh thì một khi bị sẽ rất lâu khỏi. Sau khi Đan Trúc trở lại Hồ Sóc, bệnh cảm của anh chẳng những không đỡ hơn mà còn ngày một nặng thêm, tiếng khàn khàn khi nói chuyện rất rõ, ai nghe cũng thấy đau lòng.

Nếu không bình luận trận đấu được thì chuyển qua chơi game, cũng may mấy ngày nảy Mang thần có camera trấn an fan hâm mộ. Người qua đường thấy live stream được đề xuất trên trang chủ thì lại tò mò bấm vào xem thử: Ủa? Streamer này không nói gì cả hả? Ok cũng follow luôn.

Mang Thần bị bệnh làm nhóm fan bạn gái của anh vô cùng lo lắng, lúc thì ân cần hỏi han lúc thì tặng quà xịn. Có lần, Lăng Mông còn thấy có người tặng cái cat house chỉ để nhắn nhủ bốn chữ “Uống nhiều nước ấm”.

Bản thân Lăng Mông cũng rất lo lắng. Một là lo bệnh cảm của Đan Trúc sao mãi vẫn chưa khỏi, hai là lo vì thân phận bạn trai chính thức như cậu lại không làm được gì nhiều cho Đan Trúc như nhóm fan bạn gái. Chanh baba cảm thấy nguy hiểm vờ lờ.

Mẹ Lăng sốt ruột khi thấy sức ăn của con trai nhà mình giảm từ ba bát xuống còn hai bát. Vốn dĩ Lăng Mông đã gầy như thế rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mà người làm mẹ như bà chịu được.

Thế là hai ngày sau, Đan Trúc nhận được tin wechat của Lăng Mông bảo anh ra mở cửa. Khi cửa vừa mở ra, anh giật mình vì người yêu mình đang đứng cười toe toét ở bên ngoài.

– Sao em tìm được đến đây?

– Em hỏi anh địa chỉ rồi còn gì.

– Nhưng em chỉ nói là sẽ gửi thuốc đến cho anh thôi mà.

– Thì đúng rồi. – Lăng Mông lấy gói bản lam căn

(1)

từ túi áo ra. – Ship tận nhà.

– Đúng là bệnh của anh chỉ có thuốc này mới chữa được thôi. – Đan Trúc cười kéo Lăng Mông vào.

Mẹ Đan nghe có động tĩnh nên đi ra:

– A, đây là…

Chưa đợi Đan Trúc nói, Lăng Mông đã cướp lời:

– Con chào dì, con là đàn em của anh Đan Trúc, nghe nói ảnh bệnh nên con đến thăm ạ.

Cậu không muốn vừa gặp mặt đã bị lộ, xấu hổ lắm!

Đan Trúc nhìn cậu bằng ánh mắt thông cảm. Mẹ Đan ngẩn người một lát rồi lập tức đổi thành nhiệt tình chào hỏi:

– Thằng bé này có lòng quá, vào nhà đi con.

– Sao chưa khai giảng mà dì lại đồng ý cho em trở lại trường? Hai ngày nay anh cũng sắp khỏi rồi. – Đan Trúc trực tiếp kéo Lăng Mông vào phòng mình.

– Em nói với mẹ là anh bệnh không nhúc nhích được, không ai xoa bóp cơ bắp sẽ teo ngoéo lại hết. – Lăng Mông bỏ ba lô xuống. – Mẹ nhìn em ăn uống không vô bèn chủ động gói ghém hành lý đưa em sung quân ở Hồ Sóc.

– Ăn uống không vô? – Đan Trúc vỗ vỗ cánh tay cậu xem xét. – Đúng là có gầy đi một chút.

– Đúng đó, sụt mất hai trăm gram, ngoài mẹ em ra thì cũng chỉ có mình anh thấy được thôi.

Đan Trúc ôm cậu vào lòng, cả hai người đều lên tiếng, cứ lặng lẽ ôm nhau, mãi cho đến khi Lăng Mông chọt chọt Đan Trúc:

– Nè…

– Hửm?

– Ớ ớ. – Lăng Mông chỉ chỉ cửa phòng.

Một tên nhóc nhìn như học sinh trung học đang biếng nhác tựa vào cửa nhìn hai người họ bằng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.

– Đây là em anh hả?

– Đan Tra

(2), chào anh Mông Mông đi. – Đan Trúc buông Lăng Mông ra

– Chào em, Đan Tra.

– Anh, ký tên cho em. – Đan Tra nhếch miệng, không thèm để ý tới cậu.

– Ký cái gì?

Đan Tra giơ tờ giấy A4 đang cầm trên tay lên:

– Đơn đồng ý tham gia trại huấn luyện VEGETABLE.

– Ba mẹ không đồng ý, anh ký cũng vô dụng. Hơn nữa anh cũng không đồng ý, em chưa đủ tuổi. – Đan Trúc cự tuyệt.

– Anh mà không ký em sẽ đi méc bố mẹ lúc nãy hai người ôm nhau.

– Ui cha, mới mấy tuổi đầu, tâm cơ boy!

– Mách thoải mái. – Đan Trúc nhún nhún vai.

– Được rồi, em nhờ anh Đan Diệu ký. – Đan Tra cũng cảm thấy uy hϊếp đối với anh mình không có tác dụng gì.

– Nếu em thấy có tác dụng thì cứ đi đi.

– Khoan đã. – Lăng Mông gọi nó lại. – Anh nhớ em mới mười bốn mà đúng không? Tham gia trại huấn luyện phải trên mười sáu mà nhỉ?

– Tuổi mụ của em đã mười lăm rồi, bốn xuống năm lên chính là mười sáu.*

*Bốn xuống năm lên: cách làm tròn, từ 5 trở lên thì làm tròn lên, bé hơn 5 thì làm tròn xuống.

– Hả? Vậy anh mười chín tuổi bốn xuống năm lên là hai mươi rồi.

– Anh? Mười chín? – Đan Tra nhìn sang anh nó. – Ảnh khai gian tuổi được sao em lại không được?

Lăng Mông:???

– Anh không có khai gian! Anh mười chín thật mà!

Em của Đan Trúc cũng là em của cậu, Lăng Mông bỗng dấy lên tinh thần trách nhiệm của người làm gia trưởng.

– Em à, em đừng tưởng chơi chuyên nghiệp là đơn giản. Làm tuyển thủ chuyên nghiệp mệt hơn đi học rất nhiều, ngày nào cũng luyện tập mười mấy tiếng, thứ bảy chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi.

– Em không sợ mệt.

– Chỉ cố gắng thôi chưa đủ, đối thủ của em ai cũng là thiên tài, chỉ sợ ngay đến anh – một streamer game ưu tú – em còn đánh không lại nữa là.

– Chưa thử sao biết. – Đan Tra nhìn trời.

– Dám solo ba ván không? Nếu em thắng thì anh sẽ thừa nhận em có tiềm năng chơi chuyên nghiệp.

Đan Trúc nhìn cậu bằng ánh mắt thông cảm, Lăng Mông cứ cảm thấy ánh mắt này hình như mới thấy cách đây không lâu.

– Đừng lo, em nhất định sẽ hạ thủ lưu tình với học sinh cấp hai. Có điều tí nữa nếu thằng bé có bị đánh đến khóc bù lu bù loa thì anh cũng không được trách em đó.

Sau ba ván, Lăng Mông bị đánh đến khóc bù lu bù loa.

– Sao anh không nói em biết là em anh chơi game lợi hại đến như vây? Không phải anh phản đối thằng bé chơi chuyên nghiệp hả?

– Anh phản đối là vì nó quá nhỏ chứ không phải vì nó chơi dở.

– Thế này là thiên tài cmnr. Gene của Đan gia mấy người là cái thể loại gì thế không biết? Em mà là nữ là em mượn ít tinh về đẻ liền.

– Không cần mượn. – Đan Trúc cười rụt cả vai.

– Bây giờ em chơi chuyên nghiệp được rồi chứ gì. – Đan Tra đi ra từ phòng của mình, cố ý nói lớn. – Đúng không anh streamer game ưu tú Mông Mông.

– Em chờ một chút!

Lăng Mông ghé sát tai Đan Trúc huyên thuyên mấy câu, Đan Trúc bán tín bán nghi:

– Người ta có chịu không vậy?

– Không biết, thử một lần xem sao.