Nhiếp Chính Đại Minh

Chương 3: Chuyển thế tham quan (hạ)

Dịch giả: Yukihana116490

Triệu Tuấn Thần không có phụ thân, mà mẫu thân của hắn - Triệu thị, lại là một “Da^ʍ phụ” bị đuổi ra khỏi tông tộc.

Nói một cách đơn giản, Triệu Tuấn Thần là do Triệu thị còn chưa kết hôn đã mang thai. Không chỉ như vậy, dù bị Trưởng lão tông tộc ép hỏi cỡ nào, Triệu thị cũng nhất quyết không khai ra phụ thân của đứa trẻ là ai, lại càng không chịu phá thai, bỏ đi đứa bé trong bụng.

Ở thời đại này, đây là một hành vi kinh thế hãi tục, hậu thế không thể tha thứ.

Vì vậy, một cách tự nhiên, Triệu thị bị đuổi ra khỏi tông tộc.

Sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, Triệu thị trở nên không nơi nương tựa, lúc nào cũng bị người khinh nhục còn không thể cãi lại, cũng không còn sức để đáp trả. Trải qua trăm cay nghìn đắng, nàng rốt cuộc sinh hạ Triệu Tuấn Thần. Về sau, liền dựa vào tay nghề thêu thùa may vá cho người khác để nuôi gia đình. Nhưng vì thanh danh của nàng không tốt nên tuy cùng một nghề, nàng lại chỉ nhận được một nửa tiền công so với người khác. Dựa vào thu nhập ít ỏi đó, hai mẹ con Triệu Tuấn Thần miễn cưỡng nương tựa vào nhau sống qua ngày.

Mặc kệ Triệu thị đã phạm qua sai lầm gì, nàng đúng thật là một vị mẫu thân vĩ đại. Dưới tình huống ăn bữa hôm lo bữa mai như vậy, nàng vẫn không hề do dự đưa Triệu Tuấn Thần đi tư thục đọc sách biết chữ, để Triệu Tuấn Thần có thể có một tương lai sáng lạn!

Nhưng ngay khi Triệu Tuấn Thần được mười một tuổi, Triệu thị đã không thể gánh gượng được nữa, nàng kiệt sức mà chết!! Triệu Tuấn Thần thương tâm gần chết, bởi vậy mà bệnh nặng một hồi. Cuối cùng, phải nhờ đến Hứa lão phu tử, lúc đấy đang là thầy dạy Triệu Tuấn Thần đọc sách biết chữ, thấy Triệu Tuấn Thần đáng thương, thu lưu hắn. Hứa lão phu tử không chỉ tiếp tục dạy cho Triệu Tuấn Thần thi thư lục nghệ, về sau càng là tự bỏ tiền túi ra cho Triệu Tuấn Thần đi học ở huyện, trở thành Sinh đồ khoa cử.

Mà Triệu Tuấn Thần, hoàn toàn không cô phụ kỳ vọng của mẫu thân đã chết đi cùng với ân tái tạo của Hứa lão phu tử đối với hắn. Hắn liên tục trúng thi Hương, thi Hội. Tuy mỗi lần đều chỉ suýt soát đủ tư cách, xếp hạng ở gần gần cuối bảng nhưng xét đến khi đó Triệu Tuấn Thần mới được mười bảy, mười tám tuổi, cũng coi như đáng quý rồi.

Nếu cứ tiếp tục như thế, tiền đồ của Triệu Tuấn Thần đại khái có thể miễn cưỡng tiến vào thi Đình, được đến một cái thứ hạng cuối Tam giáp, lại luồn cúi mấy năm, kiểu gì cũng sẽ có một chức tiểu quan như Huyện lệnh..v.v. Nếu gặp vận khí tốt, có khi còn trở thành Tri phủ, thuộc hàng quan viên trung tầng của Mình triều cũng không biết chừng.

Chính là mặc cho ai cũng không nghĩ đến, khi thi Đình chỉ khảo Vụ Sách*, mà đợt thi Đình Triệu Tuấn Thần tham gia lần đó, khảo Vụ Sách chủ yếu lại hỏi về phương diện Quản lý tài sản quốc gia, mà Triệu Tuấn Thần trời sinh lại cực có thiên phú về mặt này. Cuối cùng, nhất minh kinh nhân, được Hoàng đế Đức Khánh – lúc đó đang tự mình chủ trì thi Đình khâm điểm làm Trạng Nguyên, ghen chết bao người đọc sách.

(Vụ Sách: chính sách thuế)

Sau khoa cử, Triệu Tuấn Thần trực tiếp đi nhậm chức ở Hộ bộ. Bắt đầu từ chức Chủ sự Hộ bộ chính lục phẩm làm lên. Một năm thăng ba lần, một đường thẳng lên mây xanh, trong ba năm năm đã trở thành Hộ Bộ Thị Lang chính tam phẩm. Sau đó không lâu, Hoàng đế Đức Khánh còn giao cả việc quản lý Nội Thừa Vận Khố cho Triệu Tuấn Thần.

Hắn có thể một đường bằng phẳng lên mây xanh không tách rời được việc hắn am hiểu thuật Quản lý tài sản. Có thể nói những năm gần đây, Triệu Tuấn Thần đúng là đã làm được rất tốt. Trước khi Triệu Tuấn Thần vào triều, sự quay vòng tài chính của Minh triều gặp rất nhiều khó khăn, vào không bù nổi ra. Nhưng sau khi được Triệu Tuấn Thần chỉnh đốn và đưa ra nhiều loại kiến nghị thì đã có sự chuyển biến tốt đẹp, năm gần đây thậm chí còn có dư!

Nhưng lý do càng quan trọng hơn, đó chính là Triệu Tuấn Thần được sự sủng tín dị thường của Đức Khánh Đế - Hoàng đế đương triều.

Từ sau khi Triệu Tuấn Thần vào triều, trên cơ bản hắn đã trở thành cận thần bên người Hoàng đế, lúc nào cũng bạn giá, được ban thưởng rất nhiều. Một khi xuất hiện cơ hội để Triệu Tuấn Thần biểu hiện năng lực, Hoàng đế Đức Khánh tuyệt sẽ không bỏ qua, tận hết khả năng tạo điều kiện cho hắn biểu hiện. Mà Triệu Tuấn Thần, chỉ cần làm ra chút thành tích, Hoàng đế Đức Khánh nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này tăng quan cho hắn, phong thưởng cực dầy. Khiến trong triều trên dưới, ai cũng đỏ mắt không thôi.

Cứ như vậy, ngắn ngủi chưa đầy năm năm, Triệu Tuấn Thần tuổi chưa quá hai ba, đã trở thành trọng thần tam phẩm đương triều!

Bởi vì thánh sủng quá nặng, triều dã* liền có lời đồn đại rằng Triệu Tuấn Thần rất có khả năng là con tư sinh của Hoàng đế Đức Khánh. (朝野 : Triều dã: chỗ vua đặt kinh đô)

Lý do thì có rất nhiều, tỷ như bộ dạng của Triệu Tuấn Thần có sáu bảy phần tương tự với Hoàng đế Đức Khánh thời trẻ. Mà đến giờ, phụ thân thân sinh của Triệu Tuấn Thần là ai, ngoại trừ Triệu thị đã chết đi, không người rõ ràng.

Lại tỷ như, trước một năm Triệu thị sinh hạ Triệu Tuấn Thần, vừa đúng lúc Hoàng đế Đức Khanh nam tuần, từng đi ngang qua phủ Dương Châu, quê quán của Triệu Tuấn Thần. Khi đó Hoàng đế còn thần bí cải tranh vi hành một đoạn thời gian. Mà đoạn thời gian này, Hoàng đế rốt cuộc đi đâu, làm gì, không một ai biết. Nhưng lại vừa lúc trùng khớp với thời gian, địa điểm Triệu mang thai.

Lại còn có cách nói, vào lần đầu tiên khi Triệu Tuấn Thần cùng Bệ hạ đương triều gặp nhau, Hoàng đế sau khi biết được lai lịch, thân phận của Triệu Tuấn Thần, liền lộ ra quan tâm khác thường với thân thế cùng mẫu thân đã chết đi của hắn. Sau khi biết được Triệu thị là vì quá vất vả mà chết, trên mặt Hoàng đế còn lộ vẻ thương cảm, trầm mặc thật lâu…

Tóm lại, trong triều dã, lời đồn đãi “Triệu Tuấn Thần là con tư sinh của Bệ hạ đương triều” không ai không biết, nói y như thật.

Lời đồn đại này Triệu Tuấn Thần cũng là có nghe tới, hắn cũng từng âm thầm đắc ý, lại không dám khẳng định. Mà bản thân Hoàng đế, cũng chẳng đưa ra ý kiến gì cả.

Nhưng không thể phủ nhận, dưới thánh quyến vô biên như vậy, Triệu Tuấn Thần đã có thể mặc sức trổ hết tài hoa không bỏ sót gì. Mà thành tựu càng nhiều, khuyết điểm cũng hắn cũng từ đó lộ ra rõ rành rành.

Có lẽ là thời niên thiếu bị cái nghèo ám ảnh cho sợ, Triệu Tuấn Thần có chấp nhất cùng cuồng nhiệt không tầm thường với tiền tài. Nói đơn giản, chính là tham tài, chỉ cần nhìn đến có lợi, hắn sẽ mặc kệ cái đấy có hợp pháp, có nên thuộc về hắn hay không. Thay vào đó, hắn sẽ tìm mọi cách mưu lợi cho chính mình. Mà sự sủng tín đến cưng chiều của đương kim Hoàng đế, càng khiến hắn càng thêm không kiêng nể gì. Đặc biệt là hai năm gần đây, lòng tham của hắn đã trở nên không đáy.

Nhớ lại những gì mà Triệu Tuấn Thần làm những năm gần đây, Triệu Cương bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hai trăm ba mươi vạn lượng bạc trắng!

Từ các mảnh nhỏ ký ức của Triệu Tuấn Thần, hắn chưa rõ ràng lắm triều đại cùng hoàn cảnh bây giờ là thế nào, nhưng con số này có ý nghĩa gì, hắn lại vô cùng rõ ràng.

Đây là số tiền Triệu Tuấn Thần tích cóp được trong năm năm tham ô – phải biết rằng, Triệu Tuấn Thần được thăng làm Hộ bộ Thị lang, có thể xếp hàng triều ban, là chuyện mới từ một năm trước. Trong năm năm này, phần lớn thời gian hắn chỉ là trợ thủ cho Hộ bộ Thị Lang tiền nhiệm, vậy mà đoạn thời gian này hắn cũng có thể tham ô được khoản tiền lên đến bốn mươi vạn lượng bạc trắng!

Mà sau khi thăng nhiệm làm Hộ bộ Thị Lang, trong nửa năm ngắn ngủn, hắn lại tham ô thêm tám mươi vạn lượng bạc!! Sau đó, khi đã kiêm nhiệm thêm chức tổng quản Nội Thừa Vận Khố rồi, hắn lại tiếp tục bỏ túi thêm một trăm mười vạn lượng bạc trắng nữa!!

Đúng vậy, trong lúc Triệu Cương tiếp thu những mảnh nhỏ ký ức, những con số này đều hiện ra rất rõ ràng, phi thường rõ ràng!

Đây là loại tham lam đến điên cuồng cỡ nào chứ!

Triệu Cương gặp qua tham quan, nhưng chưa từng gặp qua tham quan nào tham ô đến điên cuồng như thế.

Giao dịch quyền tiền, cướp đoạt trắng trợn, tham ô nhận hối lộ, đủ các loại thủ đoạn, chỉ cần khiến hắn đạt được cự lợi, hắn tuyệt sẽ không từ chối bất cứ điều gì!

Hơn nữa, Triệu Tuấn Thần thiếu niên đã đắc chí, khiến rất nhiều người đỏ mắt ghen ghét. Hắn lại ỷ vào sủng tín của Đức Khánh Đế, làm việc không kiêng nể gì, đắc tội không ít người. Cả triều trên dưới, người ghen ghét cùng oán hận đại thần Triệu Tuấn Thần chỉ sợ không ít hơn một nửa.

Chẳng qua, Triệu Tuấn Thần quá được sự sủng tín của Hoàng đế Đức Khánh, hơn nữa tuy hắn tham ô rất nhiều nhưng cũng đã làm ra không ít cống hiến trên phương diện quản lý tài sản. Công huân cũng xem như là lớn lao. Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn, các đại thần – những kẻ đỏ mắt, oán hận Triệu Tuấn Thần cũng chẳng làm gì được hắn. Nhưng trong âm thầm, cũng đã bắt đầu lên đủ các loại âm mưu nhằm vào.

Trong quan trường, vốn không có cái gì là bí mật. Triệu Tuấn Thần có tham ô hay không, tham ô nhiều ít, các đại thần làm quan cùng điện đều biết đến cả. Vì để bại hoại thanh danh của Triệu Tuấn Thần, chôn xuống phục bút nhằm ngày sau thu võng, bọn họ đã thêm mắm dặm muối đem việc Triệu Tuấn Thần nhận tham ô tuyên truyền khắp cả thiên hạ, khiến nguời người đều biết.

Thế nên cho tới hôm nay, tuy Triệu Tuấn Thần không phải là kẻ tham ô nhiều nhất trong đám quan văn võ trong triều —— dù sao thì hắn cũng mới chỉ làm quan được vài năm —— nhưng hắn tuyệt đối đã trở thành vị tham quan nổi tiếng nhất thiên hạ.

Đương nhiên, trong các lời tuyên truyền, hắn còn là kẻ lộng thần bên người Hoàng đế. Về phần các loại công lao của hắn, đại thần cả triều đều lựa chọn xem nhẹ hoặc không quan tâm, mà bình dân bá tánh vốn thóa mạ nguyền rủa cả ngày, càng không biết tý gì.

Những tình huống này, có chút là Triệu Cương biết được từ các mảnh vụn ký ức của Triệu Tuấn Thần, có chút là tự suy đoán ra thông qua các tình báo hiện có. Nhưng cũng đã trúng đến tám chín phần mười so với tình hình thực tế.

Tất cả những điều này, đều do Triệu Tuấn Thần làm ra!

Nhưng thứ khiến Triệu Cương bất đắc dĩ chính là, hiện tại hắn chính là Triệu Tuấn Thần, những gì mà Triệu Tuấn Thần làm, mọi loại hậu quả có khả năng đến, đều sẽ do hắn tới gánh chịu.

Nghĩ đến đây, Triệu Cương không khỏi cười khổ, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thượng đế muốn kẻ nào diệt vong, tất sẽ làm kẻ đó trước tiên trở nên điên cuồng. Sao ta cứ cảm thấy, tên Triệu Tuấn Thần sắp diệt vong tới nơi rồi nhỉ? Vốn tưởng rằng xuyên qua, làm một quan viên cổ đại, ít nhất sẽ an toàn không lo, không buồn ấm no. Ai mà ngờ được lại là loại tình cảnh này lại chứ? Nhưng đã đến nước này, ta chính là Triệu Tuấn Thần, Triệu Tuấn Thần chính là ta! Tương lai muốn làm như thế nào, ta phải thật tốt mưu hoa một phen mới được. Nếu không cứ để trạng thái này tiếp tục tiếp diễn, ta e là ta không được chết già mất!”