Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 2 - Chương 11: Đưa cô xuất ngoại, màu quýt ấm áp

Edit: susublue

Phòng khách Nhà họ Dung. Sau màn khảo nghiệm đầy ướŧ áŧ.

Lúc Dung Lạc ôm Mộc Yên đi ra ngoài đã là hơn hai giờ trưa rồi.

"Anh, chị dâu nhỏ, đã lâu không gặp?" Mộc Yên nhìn người đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt thì ngả ngớn, nụ cười lại có ý trêu tức, đây không phải Dung Ngữ đã đến Tây Tạng một thời gian thì còn có thể là ai.

"Đã lâu không gặp." Mộc Yên cười khẽ, thật ra cô có chút áy náy với Dung Ngữ, dù sao cũng là cô khiến Dung Ngữ bị Dung Lạc đưa đi Tây Tạng.

Dung Lạc nhìn Dung Ngữ, đôi mắt sâu thẳm rét lạnh, tất cả sự sắc bén đều bày ra bên ngoài làm cho cô không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Chắc hai người vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Nở một nụ cười cứng ngắc, Dung Ngữ vội vàng nói sang chuyện khác, không phải cô không biết anh cô mang thù cỡ nào. Có lẽ vì sự cố lần trước mà cô sẽ bị anh cô nhớ cả đời. Vất vả lắm mới trở về từ Tây Tạng, cô không muốn chọc anh ấy nữa, trừ phi cô sốt ruột muốn đi tìm chết.

Dung Trạch ăn chút điểm tâm liền đến studio, với tình hình như bây giờ thì Dung Ngữ phát hiện mình có chút lúng túng không biết nên ứng phó thế nào.

Thật là, lần trước cô cũng bị hãm hại, anh cô còn về dùng ánh mắt này tôi xa lạ này nhìn cô là sao? Ở Tây Tạng mấy tháng đã bị tra tấn không ra hình người rồi.

"Dung Ngữ, cô ăn cơm xong rồi sao?" Mộc Yên hỏi cô.

"Ăn rồi, hai người từ từ ăn." Dung Ngữ cảm thấy mình vẫn nên nhanh chân bỏ chạy thì sẽ tốt hơn, không phải ai cũng có thể chịu được khí thế cường đại của anh cô, huống chi từ đầu đến bây giờ Dung Lạc vốn không hề liếc mắt nhìn cô một cái.

Thật ra Dung Ngữ quá hài lòng về bản thân mình rồi, cho dù không xảy ra chuyện lần trước thì Dung Lạc cũng không liếc nhìn cô quá nhiều.

"Chuyện đó không phải lỗi của cô ấy." Mộc Yên nhìn Dung Lạc, đôi mắt trong suốt đầy nghiêm túc.

"Ừ." Dung Lạc cũng không phản bác.

"Vậy vì sao anh lại lạnh lùng với Dung Ngữ như thế?"

"Có sao?" Dung Lạc không chút để ý nhíu mi, hiển nhiên không hề cảm thấy mình lạnh lùng với Dung Ngữ. Bởi vì anh vốn là như vậy.

Đương nhiên Mộc Yên không nhận ra điều này, ở trong lòng cô Dung Lạc vĩnh viễn là người dịu dàng, nhưng cô đã quên không phải ai anh cũng đối xử dịu dàng.

Buổi chiều, Dung Lạc đến công ty, cô liền ngồi ngây người ở nhà suốt buổi trưa. Nếu không nhận được tin nhắn của Tô Mặc thì có lẽ đây sẽ là một ngày ấm áp tốt đẹp.

Các đốt ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch, ngón tay trắng nõn mở khóa điện thoại rồi xóa bỏ tin nhắn làm người ta thấy buồn phiền kia đi.

Cô vừa định đi ra ngoài một chút thì liền phát hiện A Cửu đứng ở trước mặt cô, "Thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài sao?"

Mộc Yên không nói gì mà chỉ im lặng gật đầu.

A Cửu vươn tay mở dù ra che cho Mộc Yên rồi hỏi, "Trời còn đang mưa, muốn tôi đi cùng phu nhân không?"

"Không cần." Mộc Yên vươn tay, nói với A Cửu, "Đưa dù cho tôi."

A Cửu có chút khó xử, dù sao anh không nên cản trở Mộc Yên, sau một lúc lâu anh mới mở miệng, "Thiếu gia sẽ lập tức trở lại, nếu không biết ngài đi đâu thì sẽ lo lắng."

Mộc Yên lập tức hiểu rõ, "Tôi sẽ không đi ra ngoài, chỉ đi dạo trong sân một chút thôi."

"Dạ, vậy thì tốt rồi." A Cửu nở nụ cười, đưa dù trong tay cho cô.

Cuối thu vắng vẻ, mưa vô tình rơi xuống lá sen trong ao sớm đã không còn sum suê như mùa hè nữa, trong không khí lạnh lẽo, diễn ~ dafn;lêquysDoon lá sen đang dần dần héo rũ. Đến mùa đông thì nhất định sẽ trông giống với lần đầu tiên Dung Lạc dẫn cô đến đây, trở nên tiêu điều hoang tàn.

Cô đặt dù tán ở hành lang dài, ngồi ở trên ghế, lung lay người nhìn mưa chậm rãi rơi xuống, tạo ra những gợn sóng nhộn nhạo trong ao.

Cuối mùa thu cũng là kỳ hạn của cô, tuy rằng tin nhắn của Tô Mặc chỉ có mấy chữa, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Rõ ràng là trong tổ chức đã cõ người chờ không kịp, nếu cô thật sự không chịu ra tay thì sẽ có người tìm tới cửa. Đương nhiên cô biết tình cảnh hiện tại của mình nguy hiểm cỡ nào, hơn nữa sau khi quyết liệt với Lý Hân thì không còn lấy được tin tức đáng tin cậy nữa, tất cả đều giống như cưỡi ngựa xem hoa. Không thể giành được quyền chủ động là chuyện đáng sợ đến mức nào. Nhưng điều Mộc Yên lo lắng nhất là sẽ có một ngày cô phải giơ súng lên đối đầu với Lý Hân. Lý Hân gϊếŧ người vô số, thường bị người khác châm chọc là "Sát nhân điên cuồng vô tình", nhưng chỉ có cô biết sư phụ không phải người như vậy, sư phụ dụng tâm với cô thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Chỉ cần qua hết tháng mười thì cuộc sống của cô sẽ không còn yên bình giống như bây giờ nữa, nghĩ đến đây trong mắt Mộc Yên lại hiện lên sát ý, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất như những gợn sóng tản ra trong hồ vậy, hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.

"Suy nghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy?" Một bàn tay to ấm áp nhấc cô từ trên ghế lên, sau đó anh ôm cô vào lòng rồi lại ngồi xuống ghế.

"Anh đã trở lại." Cảm thấy có chút buồn ngủ, cô nhắm mắt lại rồi cuộn mình trong lòng Dung Lạc.

Mười ngón tay siết chặt, Dung Lạc nhíu mi, "Tay lạnh như vậy!" Anh ôm lấy cô đi về phía phòng khách.

Anh ôm Mộc Yên, cô che dù, nhìn chằm chằm chiếc dù trong chốc lát, rồi lại nghiêng đầu nhìn mặt anh.

Mưa rơi tí tách, hơi nước và sương mù đầy trong không khí, nhìn người ôm mình, Mộc Yên có chút an tâm, cô đột nhiên cảm thấy chuyện mình vừa mới lo lắng tình đều không quan trọng, chỉ cần còn ở bên cạnh anh thì tất cả đều tốt. Có thể ngây người được ngày nào thì hay ngày đó, cho dù cuối cùng bị bắt về cái Thủy lao Địa ngục đó, cho dù lại bị rắn độc cắn đến thương tích đầy mình thì ít nhất lòng của cô vẫn ấm áp, cũng sẽ không có cảm giác tuyệt vọng như trước nữa. Không phải cô không tin Dung Lạc có thể bảo vệ cô nhưng đây chính là trường hợp xấu nhất mà cô nghĩ đến, dù sao trừng phạt người phản bội tổ chức, tất cả mọi người biết đến cuối cùng Blackflame nhất định sẽ đưa ra Vương bài trí mạng, cho dù không phải trí mạng cũng sẽ làm cho người chạy trốn đứt gân gãy xương. Mộc Yên không biết Vương bài mà tổ chức có thể kiềm chế cô là cái gì, nhưng dù là cái gì thì cô mãi mĩa không thể đối địch với Dung Lạc. Lúc cô lựa chọn Dung Lạc thì đã sớm chuẩn bị đón tất cả phong ba bão táp rồi.

"Lạc Lạc."

Lúc cô nhìn anh anh cũng đang nhìn cô.

Ngón tay chạy dọc theo sườn mặt tuấn mĩ của anh, đột nhiên cô cười quyến rũ rồi hôn lên môi anh.

Môi của cô hơi lạnh, lúc hôn anh còn mang theo cảm giác tươi mát của mưa. Dung Lạc sợ run một chút rồi cũng không suy nghĩ nhiều mà càng hôn sâu hơn.

Mộc Yên vươn tay ôm cổ anh, cả hai càng gần sát nhau hơn, nụ hôn cũng triền miên hơn.

Cây dù trong tay đã rơi trên mặt đất, mưa rơi tí tách xuống hai người đang ôm hôn trong mưa.

Sáng hôm sau lúc Mộc Yên tỉnh lại thì phát hiện cảnh vật xung quanh cô đã thay đổi, rõ ràng không phải ở trong phòng ngủ của Dung Lạc.

Quang cảnh lạ lẫm, không gian khép kín, nếu không phải bên cạnh cô có Dung Lạc đang mặc áo gió thì cô sẽ không cảm thấy an tâm vì hứng thú.

Cho dù đã cách âm thì Mộc Yên vẫn nghe ra tiếng động cơ của máy bay. Cô đang ở trên máy bay.

"Tỉnh rồi sao?" Để ý đến máu tóc dài tán loạn của cô, Dung Lạc đưa ly sữa ấm trong tay cho cô.

"Lạc Lạc, chúng ta đi đâu?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt tỏa sáng.

Dung Lạc cởi dây lụa màu lam trên cổ tay cô xuống, có lòng tốt cười khẽ, nhưng lại chỉ nói hai chữ, "Bí mật."

Mộc Yên nghĩ rằng anh kêu A Cửu xin cho mình nghỉ một tuần chỉ là nói giỡn, thì ra anh muốn dẫn cô ra nước ngoài.

Trong không khí đầy mùi hương của sữa, Dung Lạc nhìn cô đặt cái ly không ở một bên rồi kéo vai cô qua, để cho cô ngồi ở trên sô pha trong phòng nghỉ của khoang máy bay, cầm lấy lược trong ngăn kéo, chải mái tóc dài đen nhánh cho cô từng hcust một, mái tóc đen như mực, mềm mại mà bóng loáng, ngón tay thon dài xuyên qua từng sợi tóc như muốn siết lại, Dung Lạc đột nhiên có chút mê luyến cảm giác trơn nhẵn này, tay anh chỉ quấn quanh sợi tóc của cô, quấn quít cuộn lên, giống như mãi mãi cũng không muốn buông ra, cho đến thiên trường địa cửu.

Cuối cùng mái tóc dài đen nhánh được một dây buộc tóc màu lam quấn quanh, tạo thành một búi tóc tinh xảo.

Đỉnh đầu cô thơm ngát mềm mại làm cho anh kìm lòng được mà hôn xuống, "Được rồi" Nhìn bóng hình hai người không lớn nhưng lại xinh đẹp ở trong gương, Mộc Yên đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong tim, thì ra cô không hề cô đơn một mình, cảm giác có người ở bên cạnh mình chính là như vậy.

Thật ra ngay cả Dung Lạc cũng thật không ngờ cô nhóc này lại nằm ngủ ngon giấc trong ngực anh như vậy, cho dù sáng sớm lên xe ra khỏi nhà, bị anh ôm vào trong ngực đi đi lại lại, ngồi ở bên trong xe xóc nảy như vậy mà cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Bởi vậy trên người Mộc Yên vẫn mặc váy ngủ bông như khi ở nhà.

Dung Lạc cởϊ áσ ngủ của cô ra rồi mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn vào cho cô, toàn bộ quá trình Mộc Yên vẫn không nhúc nhích mà lại cực kỳ phối hợp, cũng không hề thấy xấu hổ lúng túng.

"Lạc Lạc." Cô nhìn anh rồi nhẹ giọng gọi.

"Sao vậy?" Dung Lạc đóng cái nút áo cuối cùng xong rồi ngẩng đầu nhìn cô.

"Cám ơn anh." Cám ơn anh đã chăm sóc em như vậy. Thật không phải cô ngang bướng, ngay cả những chuyện vặt đơn giản trong cuộc sống thường ngày cũng để cho Dung Lạc làm, tuy rằng Dung Lạc rất thích như thế, nhưng cô cần phải nói lời cảm ơn. Chưa từng có ai chăm sóc cô, dienxxdafnleequysdoon cho dù là người mẹ cô yêu nhất cũng không như vậy. Cô có chút lòng tham, muốn anh mãi mãi ở cùng cô như thế này.

Đương nhiên Dung Lạc hiểu được ý của cô, anh mỉm cười, "Cục cưng, em muốn ngày nào anh cũng hầu hạ em như vậy sao?"

"Như thế nào, không muốn sao?" Mộc Yên nhíu mi, khóe môi nhếch lên nói giỡn với anh.

"Anh rất đắt tiền đó." Giọng nói trêu tức nhưng lại có sự gợi cảm trầm thấp.

Người đàn ông lòng dạ đen tối này thật sự giỏi tính kế, còn dám tính kế cả cô. Khuôn mặt Mộc Yên có chút ngả ngớn, "Anh muốn trao đổi điều kiện với em sao?"

Dung Lạc không nhịn được phì cười, đôi mắt sâu thẳm, "Vậy cũng phải xem coi cục cưng có thành ý trao đổi điều kiện hay không."

Mộc Yên vươn tay ôm lấy cổ anh, "Dùng em để trả tiền cho anh được không?"

"Không được đổi ý!" Cánh tay ôm cô chợt siết chặt, mắt phượng híp lại, anh hôn lên môi cô, "Thỏa thuận có hiệu lực, đổi ý cũng vô ích."

"Được."

Mộc Yên cười lên tiếng trả lời, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống vốn đen tối của mình lại trở nên muôn màu muôn vẻ nhờ có Dung Lạc, nếu phải dùng một màu sắc để miêu tả thì cô cảm nhận được màu của quả quýt, ấm áp, cực kỳ ấm áp.