Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 2 - Chương 3: Hoàn toàn mất hết thể diện, hội đấu giá đồ Cổ

Edit: susublue

Chiếc Lincoln màu đen chậm rãi chạy dưới buổi sớm mai ở Italy.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe chiếu lên khuôn mặt tinh xảo như ngọc lạnh của người đàn ông.

Đôi mắt thâm thúy, môi mỏng nhẹ nhếch lên, cả người hơi ủ rũ. Ba tháng qua, Dung Lạc gầy yếu đi rất nhiều.

Cố Minh biết Dung Lạc đã lâu rồi không có nghỉ ngơi đàng hoàng, "Thiếu gia, từ đây đến chỗ gia tộc Bernard còn một khoảng thời gian nữa, nếu ngài mệt thì..."

"Không cần."

Cố Minh còn chưa nói xong đã bị ngắt ngang, anh đành phải im lặng. Thẳng đến khi, Cố Sùng gọi điện từ trong nước tới mới phá vỡ không khí yên lặng bên trong xe.

"Anh." Giọng nói của Cố Sùng có chút hỗn loạn.

"Nhà họ Mộc đã có hành động, có lẽ chiều nay sẽ bắt đầu."

"Anh đã biết, tất cả đều làm theo kế hoạch."

"Được."

"Là Cố Sùng?" Giọng nói trầm thấp mang theo lực uy hϊếp không cho phép kháng cự.

"Dạ."

"Đều chuẩn bị tốt rồi sao?"

"Đúng vậy, thiếu gia, ngài không cần lo lắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta."

"Cục cưng biết không?"

Cố Minh nhíu mi, "Chắc hẳn thiếu phu nhân còn chưa biết."

"Đến tòa thành Bernard còn bao lâu?" Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, trong đôi mắt Dung Lạc có chút khôn khéo.

Cố Minh nâng cánh tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, "Thiếu gia bây giờ là bảy giờ ba mươi phút, ba mươi mốt giây sáng, đến tòa thành Bernard sẽ mất khoảng bốn mươi phút."

"Được." Thời gian như vậy chắc là đủ, đôi môi tuyệt mỹ nhếch lên một độ cong.

Sảnh trước Nhà họ Tạ.

Dung Li ngồi với Lưu Tiệp một lát, nhắm chừng thời gian, rồi mỉm cười, "Tạ phu nhân chúng ta vẫn nên đến phòng khách thanh tịnh uống trà đi, bên này quá ồn, chỉ thích hợp với người trẻ tuổi.”

"Đúng vậy, thật sự là đã già rồi nên không chịu được, tôi mới ngồi một lát đã không chịu nổi."

Dung Li đón ý cười hùa theo, hai người cùng với một đám phu nhân thế gia đi đến phòng khách Nhà họ Tạ.

Còn chưa đi vào trong khu vực phòng khách đã nghe thấy âm thanh nghị luận vang lên cách đó không xa, hơn nữa tiếng thảo luận lại càng lúc càng lớn.

Giống với những gì Dung Li dự đoán, khóe môi nhếch lên, tỏ vẻ kinh ngạc nói, "Bên kia đã xảy ra chuyện gì, sao lại nhiều người tập trung ở đó như vậy?"

Lưu Tiệp nhíu chặt mi, lần trước ở tiệc trà cũng xảy ra vấn đề, bà không hy vọng trong bữa tiệc sinh nhật của con trai mình xuất hiện vấn đề gì cả. Như vậy rất bất lợi đối với thanh danh Nhà họ Tạ, diễndafnlê quysdôn truyền ra ngoài không phải làm trò cười cho người ta sao.

Lúc Lưu Tiệp dừng bước thì đã có mấy vị phu nhân tò mò bước nhanh về phía trước đi vào chỗ đám đông.

"Tạ phu nhân, chúng ta cũng qua đó xem đi." Kéo cánh tay Lưu Tiệp, nhìn thấy càng lúc càng nhiều người, Dung Li cảm thấy đắc ý, của tiện nhân kia nhất định sẽ thanh bại danh liệt, cô ta là cái gì chứ, muốn lấy lòng Dung Uy để có được vị thế ở Nhà họ Dung sao, lần này bà sẽ khiến cho giấc mộng của cô ta hoàn toàn biến mất.

Đi đến chỗ căn phòng khách đó, quả thật là cửa lớn đóng chặt, trong lòng Dung Li có một dự cảm bất an.

Buông cánh tay Lưu Tiệp ra, Dung Li lo lắng đi đến sát vách, giống như muốn chứng minh cái gì đó nên tốc độ của bà ta càng lúc càng nhanh.

Lướt qua đám người đang nghị luận ầm ĩ, nụ cười trên khóe môi của Dung Li cùng với sắc mặt hồng nhuận đều trở nên trắng bệch, cuối cùng biến thành xanh mét. Cánh cửa lớn màu đỏ nâu của phòng khách được mở ra.

Không khí bên trong tràn ngập hương vị thối nát.

Khăn trải giường màu tuyết trắng đã nhăn nhúm lại, quần áo của người phụ nữ trên giường đều rách nát, toàn thân đều là những dấu vết xanh tím, chuyện gì vừa mới xảy ra với cô ta, tất cả đều không cần nói cũng biết.

Dung Li giật nảy người, hai chân như nhũn ra, cố gắng mở to hai mắt nhìn cảnh tượng khó tin này. Không, nhất định là có nhầm lẫn, sao lại biến thành như vậy được?

Đám người vốn đã thấp giọng nghị luận không ngừng, rồi càng lúc càng có nhiều người đi đến, âm thanh nghị luận cũng càng lúc càng lớn.

...

"Ai vậy?"

"Là Lâm Uyển của Nhà họ Lâm!"

"Rốt cuộc Lâm Uyển xảy ra quan hệ với ai?" Rốt cục cũng có người không nhịn được hỏi.

"Ai da, nghe nói Nhị tiểu thư Nhà họ Lâm còn chưa xuất giá, sao lại tự khiến bản thân trở nên khó coi như vậy?"

"Thanh danh đều đã bị hủy, còn có thiếu gia thế gia nào muốn cô ta nữa."

"Bình thường không phải là luôn tỏ vẻ kiêu ngạo dụ dỗ người khác sao, bây giờ xem thử coi cô ta làm thế nào để uy phong nữa?" Trong đám người có một vị tiểu thư ác ý châm chọc cười khẽ.

"Chị Lâm Uyển không phải là người như thế, nhất định là có người khác hãm hại." Cũng một cô bé đi ra nói lời chính nghĩa biện hộ giúp.

"Cô còn nhỏ, biết cái gì?"

"Tôi thấy như vậy quả thật rất giống như bị người khác hãm hại."

"Vậy cũng là cô ta xứng đáng!"

...

Nghe lời nghị luận bên tai, cộng thêm ánh mắt đồng tình của Lưu Tiệp. Lửa giận của Dung Li dâng lên cuồn cuộn, mặt mũi của bà ta và Nhà họ Lâm đều bị Lâm Uyển đang mơ màng nằm trên giường làm mất hết rồi. Về sau làm thế nào để gặp người khác đây!

Dung Li thở hổn hển đi qua, kéo Lâm Uyển đang mê man dậy rồi giáng cho một bạt tai.

Khiến cho Lâm Uyển đang ngất nhanh chóng khôi phục lại ý thức, "Mẹ!" Ánh mắt Lâm Uyển có chút mê mang, đây là đâu, uống quá nhiều rượu nên đầu cô rất đau!

"Nhìn xem mày đang làm cái gì, còn có mặt mũi của tao nữa!" Trong cơn giận dữ, Dung Li không chút khách sáo vươn tay tát thêm cái nữa vào mặt Lâm Uyển đang ngồi trên giường.

Cổ họng dâng lên một chút bị ngọt, khoang miệng đầy mùi máu tươi. Lâm Uyển ôm mặt bị tát nóng rát, dienxdafnleequysdoon đang muốn đứng dậy thì phát hiện toàn thân cực kỳ đau nhức, cảm giác này khó có thể nói thành lời, khiến cho cô hoàn toàn giật mình.

Ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vết máu đỏ sẫm chói mắt trên tấm khăn trải giường màu tuyết trắng thì cả người cô hoàn toàn xụi lơ. Ngoài phòng đầy người chen lấn, tiếng nghị luận của mọi người như con dao nhỏ đâm vào sâu trong lòng cô, cô chưa từng gặp tình huống lúng túng như vậy.

Dung Li thở hổn hển, nhìn Lâm Uyển đang co rúm không ngừng run run, cũng chẳng quan tâm dáng vẻ nữa, vươn tay đóng sập cửa lại, ngăn cách sự chú ý bên ngoài.

Lưu Tiệp cau mày, nghiêm túc nói với đám người đang tụ tập ở cửa: "Tất cả lập tức rời khỏi chỗ này cho tôi, tất cả đều là tiểu thư phu nhân thế gia chứ không phải loại bình dân thô tục không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, còn dám nói bậy thì Nhà họ Tạ sẽ không hoan nghênh các người."

Nghe ra Tạ phu nhân Lưu Tiệp đang tức giận, đám người tụ tập đều nhanh chóng tản đi.

Phòng khách Nhà họ Tạ nhanh chóng khôi phục vẻ yên ắng, không khí yên lặng trống rỗng khiến cho Lưu Tiệp thở dài một hơi. Đứa nhỏ kia vừa đúng hai mươi sáu, cũng đến lúc đàm hôn luận gả, vậy mà lại bị người ta chà đạp, thật đúng là đáng tiếc. Đứng ở góc độ một người mẹ, bà cũng có thể hiểu được tâm trạng của Dung Li hiện tại.

Nhưng bên trong, Dung Li chẳng những không an ủi con gái của mình mà chỉ lo mắng chửi Lâm Uyển.

Lâm Uyển co rúm ngồi ở một góc, đầu óc của cô trống rỗng.

"Mày đúng là vô liêm sỉ, không phải là sắp xếp cho con tiểu tiện nhân kia sao, sao mày trở thành như vậy?"

"Mẹ, con, con cũng không rõ ràng lắm."

"Bốp!" Huyết áp Dung Li lên cao, "Mày còn dám nói là không biết, cái gì cũng làm không tốt, giữ mày lại còn có ích lợi gì?"

Lâm Uyển chảy từng giọt nước mắt xuống.

"Mày có biết Nhà họ Lâm đã bị mày làm mất hết mặt mũi rồi không, về sau mẹ của mày làm sao có thể ngẩng đầu ở bên ngoài đây?"

Bàn tay nắm chặt ga giường trở nên trắng bệch, Lâm Uyển nghiến răng nghiến lợi, "Đủ rồi!"

"Mày nói cái gì?"

Lâm Uyển đứng bật dậy, hét vào mặt Dung Li, "Tôi nói đủ rồi, tôi thật sự đã chịu đựng bà đủ rồi!"

"Vô liêm sỉ, mày lặp lại lần nữa cho tao."

"Tôi nói tôi chịu đủ rồi!" Lâm Uyển đỏ mắt lên, khàn giọng hét lên, "Ngày nào bà cũng chỉ lo cho mặt mũi của mình, còn con gái mình bị mấy tên khốn kiếp chà đạp thì bà có biết không, sao tới bây giờ mà bà vẫn có thể đối xử với tôi như vậy?"

"Lâm Uyển!" Dung Li tức giận đồng thời cho Lâm Uyển thêm một cái tát nữa, cô vốn đã không còn sức nên bị ngã vào một góc.

Lau vết máu bên miệng, Lâm Uyển đột nhiên bắt đầu nở nụ cười, "Bà đánh đi! Đánh đi! Có giỏi thì đánh chết tôi đi!"

Buổi sáng, tòa thành ở Italy.

Chiếc Lincoln chậm rãi chạy trên con đường rộng lớn giữa rừng cây, rồi từ từ dừng lại.

Người đàn ông đeo bao tay màu trắng mặc áo vét đuôi tôm tiến lên mở cửa xe, "Hoan nghênh Dung thiếu, tôi là quản gia Tái Bạc Tư của gia tộc Bernard, gia chủ Bernard, Legge đang ngồi ở phòng khách chờ ngài."

"Ừ." Dung Lạc xuống xe, nhìn hoa viên theo phong cách phương Tây được tu sửa chỉnh tề, đột nhiên cảm thấy phương Đông và phương Tây khác biệt nhau.

Trong tòa thành cổ xưa Italy, gia tộc Bernard lắng đọng theo năm tháng, kiến trúc vẫn uy nghiêm vững vàng như trước.

Bởi vì vừa mới nấu xong nên hương vị cà phê Italy tràn ngập trong không khí.

Khi Legge ngồi trên sô pha đánh giá Dung Lạc chậm rãi đi tới thì Dung Lạc đã quan sát thấy anh ta.

Italy rất ít người có mái tóc vàng mắt xanh, trên cơ thể người đàn ông đang đứng mỉm cười với anh có khí thế tối tăm khát máu.

"Xin chào Dung thiếu." Legge 27 tuổi cũng không khủng bố âm trầm giống như lời đồn, mà lại là một mỹ nam người Italy luôn tươi cười ôn hòa. Nhưng mà dù anh mỉm cười thế nào cũng không che lấp được sát khí khắp người.

"Thật vui khi được gặp ngài, Legge tiên sinh." Dung Lạc lễ phép gật đầu chào với anh.

Hai người gặp mặt hàn huyên được vài câu thì liền ngồi xuống bắt đầu bàn chính sự.

"Về vụ hợp tác mà Dung thiếu đưa ra, tôi vô cùng có hứng thú." Vừa gặp mặt Legge đã thẳng thắn vào thẳng vấn đề, biểu thị thái độ của mình."Con cáo già Puri ở phía Tây Nam càng ngày càng càn rỡ."

"Vậy là tốt rồi." Dung Lạc cười khẽ, "Hi vọng sẽ hợp tác vui vẻ."

"Chủ nhân, Dung tiên sinh, cà phê của hai người." Quản gia Tái Bạc Tư bưng hai tách cà phê Italy vừa mới nấu xong lên, mùi hương nồng đậm tỏa khắp nơi.

"Con hồ ly Puri càng ngày càng càn rỡ." Legge hớp một ngụm cà phê đắng, vẻ mặt nhanh chóng trở nên âm lãnh.

"Cho nên thợ săn hẳn nên chủ động ra tay." Dung Lạc không hề động đến tách cà phê, vẻ mặt cũng không có chút phập phồng, "Ngồi chờ chết không phải phong cách của Legge tiên sinh."

“Sao?" Đôi mắt xanh biếc dần hiện ra chút khát máu, "Dung thiếu thật hiểu biết tôi." Sau đó Legge bắt đầu cười ha ha.

"Hiểu biết thì không dám nhận." Ánh mắt Dung Lạc thâm thúy, "Legge tiên sinh hẳn phải biết rõ hơn tôi, thế lực của Puri đã phát triển đến phương Đông nơi mà ngài không có trụ cột vững chắc rồi."

"Cho nên hợp tác với Dung thiếu là lựa chọn tốt nhất của tôi."

"Thật vui nếu ngài có thể nghĩ như vậy."

Mái tóc màu vàng lóng lánh, Legge không thể không kính nể người đàn ông trước mắt này được, dien*dafn#lêquysdonn tuy rằng không lội qua nhiều hố sâu đen tối như bọn họ nhưng khí thế cũng không hề yếu chút nào. Chỉ vài câu vô cùng đơn giản thôi đã dẫn dắt anh bước từng bước đến gần đích hơn.