Bình Thiên Hạ

Chương 154

Edit: Kim Ngân

Đội ngũ của Thái tử

đã

xuất phát từ trước đó nửa tháng. Lần này

trên

mặt

hắn

chính là phụng ý chỉ của phụ hoàng tiến đến tiền quân, nhưng bên trong còn

ẩn

giấy

một

tầng ý nghĩa khác - chính là thánh thượng nghe đươc mật báo Kiêu vương ngẫu nhiên thu được kho báu bí mật của tiền triều, lại

âm

thầm cất giấu

không

báo với triều đình. Quốc khố đại Tề trống rỗng, tuy rằng ngành muối

đã

hưng thịnh trở lại nhưng Thẩm gia nào có thể dễ dàng nhả ra miếng thịt béo bở trong miệng lâu nay. Trong lúc nhất thời đại giang nam bắc lượng muối tư xuất

hiện

tràn lan, muốn chỉnh đốn cũng phải tốn sức đau đầu

một

thời gian. Gần đây nhất phía bắc hoàng cung muốn tu sửa

một

tòa Phi Vân các, vị trí đắc địa, vào mùa thu có thể đứng

trên

đài cao ngắm ráng chiều rực lửa ở Bắc Sơn.

Ngồi

trên

lưng ngựa chiến đấu nửa đời chỉ để thỏa mãn được khao khát của chính mình là lúc nhàn hạ ôm lấy mỹ nhân giai lệ hậu cung vào lòng, thưởng thức rượu ngon nhìn ngắm non sông gấm vóc, được như vậy

thì

cỡ nào là vui sướиɠ! Cố tình

một

đám lão thần liên tiếp trình tấu, lấy chuyện hao tài tốn của ra khuyên can,

một

mực ngăn cản. Chung quy

một

câu là ngân khố

hiện

không

đủ dùng. Hoắc Duẫn

không

khỏi nén giận nhớ lại những năm tháng thiếu ăn thiếu mặc lúc còn ở Tân Dã. Cộng thêm việc lão nhị lẳng lặng mà giấu diếm tiền của, nửa chữ “Hiếu” cũng

không

làm trọn,

không

hề nghĩ tới việc hiếu kính phụ vương.

hắn

không

quan tâm Hoắc Tôn Đình kia làm thế nào để đẻ ra tiền, chỉ cần

không

phải

hắn

ăn lối hộ làm trái pháp luật, lão tử nhất định

sẽ

làm cho nhi tử của mình thịt mỡ ăn tới miệng rồi cũng phải phun ra,

không

mượn cớ gì có thể thoái thác được.

Hoắc Duẫn xưa nay muốn xây dựng hình tượng quân vương hiền đức, cảm thấy việc này giao cho lão đại làm là hợp lý nhất! Dựa vào việc Thái tử lòng dạ vô cùng hẹp hòi, hơn nữa lại vô cùng ghen ghét lão nhị, cho nên nhất định

sẽ

ra tay cẩn thận, lấy lại sạch

sẽ

không

sót thứ gì. Bất quá lần này còn có Trình vương phi

đi

theo cùng, chính là phụng ý chỉ của hoàng hậu.

Hậu cung rộng lớn

hiện

giờ cũng

đang

đến thời kỳ giằng co.Hoàng đế

đã

không

còn là tân hoàng đến mới đến kinh thành kia nữa. Giai nhân ở hậu cung

hiện

giờ mỗi tháng đều có người mới vào,chất lượng cuộc sống hậu cung hàng ngày cũng ngày càng tăng cao, cơ hồ hàng đêm đều có nữ tử may mắn được thừa sủng long trạch. Chỉ là Thẩm hoàng hậu sống trong cung uyển to lớn như vậy nhưng lại bị hoàng đế hoàn toàn quên lãng. Lúc này đêm

đã

muộn, Hoàng hậu vừa mới rửa mặt xong, Lý ma ma – nô tài cận thân theo nàng từ khi xuất giá

đang

đứng ở bên cạnh hầu hạ nàng chải mái tóc dài phủ đến tận eo. Nguyên trước đây mái tóc còn dài đen nhánh mà chỉ trong vòng

một

tháng ngắn ngủi này

đã

pha thêm vài sợi tuyết trắng nhìn đến ghê người.Lý ma ma đau lòng nhìn những sợi tóc bạc đó,

đang

định giúp hoàng hậu nhổ xuống. Nhưng biểu tình của Thẩm hoàng hậu trước sau vẫn bình lặng như nước, lãnh đạm mà

nói: “không

cần nhổ, sau này

sẽ

càng ngày càng nhiều, ta

thật

ra muốn cạo sạch cho tịnh tâm…: Nghe xong lời Hoàng hậu

nói, Lý ma ma trong lòng đau xót, chỉ có thể tiếp tục dùng cái lược sừng trâu chải chuốt mái tóc dài cho suôn mượt. Sau đó dùng khăn lụa quấn thành

một

túi tóc cố định ở sau đầu, miễn cho lúc nằm ngủ xoay người đè ép làm tổn thương mái tóc… Ở trong mắt Lý ma ma, tiểu thư vẫn chính là tuyệt sắc giai nhân – kiều nữ của Thẩm gia ngày đó. Lúc ấy nàng nổi tiếng là

cônương vừa mỹ mạo vừa hiểu chuyện, các công tử chủ động tiến đến cầu thân đều bị nàng xua đuổi chối từ. Nếu lúc trước nàng đồng ý gả cho

một

gia đình môn đăng hộ đối, tuy

không

dám

nói

sau này có thể từng bước vinh hoa, nhưng ít nhất có thể đảm bảo phú quý

một

đời, chỉ là cố tình nàng lại nhìn trúng tiểu tạp chủng người Hồ nghèo rách nát…Đúng lúc đó lại gặp

một

tiên sinh đoán mệnh, sau

một

hồi tính toán liền phán rằng tiểu tử Hoắc giá này có tướng mạo thanh nhã, có mệnh vương hầu, lừa gạt

một

hồi rốt cuộc cũng làm cho lão gia gật đầu đồng ý.

hiện

giờ xem ra đừng

nói

là vương hầu, đến tận đế vương

thì

cũng có thể thế nào? Hoàng hậu bây giờ

trên

mặt tươi cười nhưng lại

không

thể sánh với lúc còn ở Tân Dã nghèo nàn. Nam nhân luôn là như vậy, lúc nghèo khổ

thì

luôn có hiền thê ở bên cạnh lo trước toan sau, nhưng khi vinh hiển rồi

thì

xung quanh đều biến thành hoa mỹ kiều mỵ nũng nịu. Người người đều

nói

Thẩm hoàng hậu là

một

người tàn nhẫn, ghen tỵ, chỉ có nàng biết



nhất trong lòng Hoàng hậu luôn khổ sở vì tình

yêu

với Hoàng thượng, nhưng thành tâm của nàng lại được trả lại mấy phần, chỉ có thể đổi lại là

sự

ghét bỏ của Hoàng thượng đối với nàng, trách sao được tâm nàng trở nên nguội lạnh. Thẩm hậu bước lên giường uể oải hỏi: “Thái tử

đã

lên đường cùng với Kiêu vương phi?” Lý ma ma gật đầu trả lời: “Lúc này hẳn là

đã

gần đến Bắc cương…Chỉ là, lúc này chiến

sự

đang

khẩn trương, Hoàng hậu vì sao lại để cho Trình Vương phi kia đến đó?” Thẩm hậu chậm rãi mở trừng mắt, trong con mắt nàng tràn đầy

sự

oán độc: “Tiểu An Khánh của ta, bây giờ còn

không

biết

đang

phải chịu khổ ở nơi nào, Trình Vô Song nàng ta dựa vào cái gì mà ở Hoài Nam sống trong nhung lụa?Ta cho nàng ta

đi

Bắc cương để xem nàng ta làm như thế nào. Họ Trình kia tuy được Hoàng thượng vừa mắt chọn cho lão nhị, nhưng theo bổn cung nhìn thấy

thì

nàng ta chẳng qua cũng chỉ là

một

tiện nhân giỏi luồn cúi…...Cho nàng ta

đi

đến đấy rèn luyện, để xem nàng ta làm như thế nào cho xứng với cái danh nữ kiệt lâu nay…” Lời này Lý ma ma nghe hiểu: Trình Vô Song ngàn vạn lần

không

nên để cho tâm can của Hoàng hậu bị mất tích, Tiểu An Khánh công chúa

hiện

giờ

đã

“chết non”. Từ ngày Hoàng thượng tuyên bố công chúa

không

còn, Hoàng hậu hàng ngày dùng nước mắt rửa mặt,

hiện

giờ cũng

đã

qua nhiều ngày cũng

không

còn nước mắt để khóc nữa, chỉ là nếp nhăn bên khóe mắt càng ngày càng khắc sâu, mỗi khi nghĩ đến việc ấy gương mặt nàng lại

không

thể nào giấu được nỗi phẫn hận khổ sở… Trình Vô Song vừa đến Hoài Nam liền bức ái thϊếp của Kiêu vương

đi

tới Mạc Bắc, tiếp theo sau đó lại làm cho An Khánh sinh tử chưa biết…Dựa vào tính tình Kiêu vương… Hoàng hậu thực ra

đã

suy tính vô cùng chu đáo, nếu chờ lúc

hắn

quay trở về cũng

đã

là thời kỳ thái bình, nếu trong phủ trạch xảy ra chuyện

thìtruyền

đi

ra ngoài cũng

không

dễ nghe, Hoàng hậu cũng là muốn thay nhị điện hạ mượn danh

một

chút, thừa dịp binh hoan mã loạn…” Lý ma ma

không

nói

gì, chỉ là đem chăm gấm đắp lên người Hoàng hậu ngay ngắn, lại buông màn lụa rèm che xuống.

Sau đó nàng bưng khay đồng

đi

ra ngoài tẩm cung, đứng dưới mái hiên nghiêng trước cửa điện, phóng tầm mắt nhìn vào đêm đen tĩnh mịch vô tận, đây chính là trung tâm đấu đá quyền lực của Đại Tề, cho dù con người có lãnh đạm như thế nào

đi

chăng nữa

thì

sao có thể làm ngơ trước quyền thế.

Thái tử

một

đường

đi

tới Kim Môn quan

thì

dừng chân ở dịch quán. Dù sao

hắn

cũng là trữ quân của

một

quốc gia nên

không

thể mạo hiểm tính mạng, nếu chạy ra ngoài quan ngoại mà phát sinh điều gì ngoài ý muốn

thì

chẳng phải là tiện nghi cho kẻ khác hay sao? Bên này Kiêu vương

đi

tuần tra doanh trại xong liền lệnh mang theo

một

nhóm tướng sĩ chạy đến Kim Môn quan đón Thái tử. Lúc Kiêu vương xoay người xuống ngựa

đã

thấy Trình Vô Song sớm đứng canh giữ ở trước cửa trạm dịch, hướng Kiêu vương thi lễ thỉnh an. Trước khi đến Bắc cương, Trình Vô Song

đã

tận tay viết gởi cho Kiêu vương

mộtphong thư,

nói



nội tình trước sau chuyện mất tích của An Khánh công chúa, khéo léo mà đem trách nhiệm đẩy lên đầu Nhạc Bình công chúa. Bản thân nàng cũng biết chuyện đùn đẩy trách nhiệm đối với Kiêu vương quả thực

không

phải là kế hay, đương khi ấy lại bị Thẩm hoàng hậu mượn danh nghĩa Kiêu vương

đang

bị trọng thương, mệnh cho nàng ta phải đến chăm sóc, trong lòng liền vô cùng căng thẳng. Nhưng cũng may có phò mã mở miệng nhắc nhở nàng, muốn cầu giảm

đi

sự

phẫn nộ của Kiêu vương

thì

chỉ có thể tự mình chịu tội.

một

câu nhắc nhở này đánh thức nàng ta, như người trong mộng vừa tỉnh giấc, Trình Vô Song lập tức biết mình nên phải làm gì.Lúc này rốt cuộc cũng

đã

gặp được Kiêu vương, Trình Vô Song phát

hiện

nam nhân này so với trong trí nhớ của nàng ta lại ngày càng thêm

anhtuấn đĩnh đạc.

hắn

tuy rằng mang huyết thống người Hồ, nhưng lại vì học qua thi thư mà mang theo chút khí chất văn nhân, ngũ quan góc cạnh



nét, tuấn mỹ mà

không

tục tằng, ngay cả khí chất trời sinh cũng làm cho người nhìn muốn say mê. Trình Vô Song nhịn lại

sự

kích động ở trong lòng, mình

đãđau khổ chờ đợi bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng đoạt được cơ hội trở thành chính thê của nam tử này, sao có thể vì

một

con nha đầu miệng còn hôi sữa mà vứt bỏ

đi

cơ hội này? Nghĩ vậy Trình Vô Song

trên

mặt treo ý cười

nhẹ

bước lên đón tiếp: “Thần thϊếp thỉnh an Kiêu vương.”

nói

xong khom người thi lễ.Kiêu vương nhướng đôi mắt lạnh lên,

đã

nhiều ngày nay tìm kiếm An Khánh

không

có tin tức, trong lòng

đang

nôn nóng cuồn cuộn – tự xưng “thần thϊếp”? Ả ta mà cũng xứng?

Đế giày vừa mới chạm đất thế nhưng ngay lập tức hung hăng hướng về phía Trình Vô Song mà đá tới. Nếu đổi lại là người khác, trong tình huống này

sẽ

nhịn xuống

một

chút, nhưng Kiêu vương nào phải người khác?

một

người nhìn bề ngoài nho nhã, tuấn mỹ như vậy nhưng chính là tính tình vô cùng lạnh lùng vô tình, trừ bỏ ở trước mặt hoàng thượng còn hơi thu liễm

một

chút

thì

còn

thì

còn nể nang ai khác.

hiện

giờ mầm mống tai họa

đang

ở trước mắt đương nhiên

hắn

không

lưu tình chút nào mà nhấc chân vung cước xuống. Theo lý thuyết

thì

Trình Vô Song cũng là xuất thân võ tướng, cũng

không

đến nỗi nào quá yếu đuối, mắt nhìn thấy Kiêu vương đưa chân đá tới eo mình rồi thế nhưng vẫn

không

hề né tránh, lập tức bị đá lăn từ

trên

bậc thang té xuống dưới.Sau lưng

trên

bộ quần áo màu trắng tuyết thế nhưng xuất

hiện

một

mảnh máu hồng lan ra…. Thái tử vừa lúc từ trong dịch quán

đi

ra nhìn thấy

một

cảnh này lập tức gào to

một

tiếng: “Dừng tay!”. Thị nữ Trình Vô Song sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy nhanh đến

một

bên nâng Trình Vương phi dậy.

“Như thế nào mới có mấy ngày

không

gặp, tình tính của ngươi lại ngày càng bất chấp như vậy?”Khiển trách Kiêu vương xong, Thái tử lại nhìn thấy sau lương Trình Vô Song là

một

mảnh máu tươi, lại càng cả kinh: “Trình Vương phi, ngươi như thế này..sau lưng ngươi bị thương ư?”. Trình Vô Song khổ sở đỡ eo, cúi mặt

nhỏ

nhẹ

nói: “không

có gì đáng ngại, chỉ là vết thương cũ bị nứt ra…” Lúc này thị nữ ở

một

bên rốt cuộc nhịn

không

được mới

nhỏ

giọng giải thích: “Lúc Vương phi ở Hoài Nam,

không

chịu nghe lời khuyên bảo,

đã

tự mình đến quân doanh lãnh phạt

một

trăm quân côn…” Thái tử nghe xong nhướng mày

một

cái, thân là người của Hoắc gia,

hắn

đương nhiên biết Trình Vô Song vì sao mà lãnh quân côn? Xem ra Hoàng đế tuy rằng e ngại

ẩn

tình nên

không

trực tiếp trọng phạt nhưng Trình Vô Song này thực ra cũng rất hiểu lòng người, tự mình

đi

lãnh quân côn xử phạt… Chỉ là

một

trăm gậy kia cũng

khôngkhỏi quá nặng, cho dù là

một

nam tử hán có khi còn

không

chịu nổi, huống chi nàng chỉ là

một

nữ tử, xem vệt máu sau lưng nàng là biết, vết thương bây giờ vẫn chưa khép miệng, có thể thấy được

khôngphải là giả vờ. Bởi vậy, Kiêu vương tuy có quan hệ mật thiết nhưng lại

không

được thân thiết bằng quan hệ giữa Hoắc Đông Lôi

hắn

cùng với Trình lão tướng quân.

hiện

giờ tuy Trình Vô Song được gả cho Kiêu vương, nhưng

hắn

nhìn ra được Kiêu vương cũng

không

vui vẻ gì đối với cọc hôn

sự

này. Trong lòng Hoắc Đông Lôi

thật

ra cũng rất muốn mượn sức của Trình gia nên lập tức khiển trách: “Lão nhị, ngươi sao có thể như vậy? Nàng cũng

không

phải là thϊếp thất trong phủ trạch của ngươi,

nói

đánh liền đánh, muốn mắng cứ mắng! Ngươi

không

sợ sổ con của quan ngự sử phủ đầy thư án của phụ hoàng hay sao?” Thái tử dù sao cũng có cái uy thế của

một

trữ quân, dùng danh gián quan dọa người cũng có đạo lý



ràng. Sau đó sai người đỡ Vương phi trở về phòng, lại lệnh cho ngự y

đi

theo bên người đến chữa thương cho Vương phi. Đợi đến khi Vương phi vào bên trong, lúc này

hắn

mới hướng về phía Kiêu vương nở nụ cười

nói: “Lão Nhị a! Ngươi xem cái tính tình nóng nảy của ngươi kìa!Chuyện riêng trong phủ trạch của ngươi ta cũng

không

quản, nhưng dù sao ta cũng là ca ca của ngươi, trước mặt ta liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vương phi

thì

ta cũng

thật

khó ăn khó

nói

mà!” Kiêu vương sao có thể

không

nhìn ra thái độ của Thái tử chính là

đang

lấy lòng cả hai bên, cũng lười vạch trần

hắn, chỉ hừ lạnh

một

tiếng rồi hướng thái tử thi lễ. Trong lòng

hắn

lúc này vô cùng lạnh lùng, ả Trình Vô Song này càng ngày càng trở nên xảo quyệt thủ đoạn, lại dám thực

hiện

khổ nhục kế như vậy, người nào

không

hiểu

rõả ta nhất định

sẽ

đồng tình và thay nàng ta rơi nước mắt. Việc Kiêu vương tiếp đón Thái Tử đến Phi Yến đương nhiên biết. Nguyên tưởng rằng

đi

đến Bắc cương xa xôi này rồi

thì

có thể

nhẹ

nhõm hơn

mộtchút thế nhưng

không

ngờ Kiêu vương phi kia lại cũng theo đến. Bắc địa hoang vắng bây giờ cũng coi như là

anh

tài hội tụ. Nghĩ vậy, Phi Yến than

nhẹ

trong lòng, lại càng thêm lo lắng cho Kiêu vương. Kiêu vương tuy rằng lòng dạ vô cùng sâu xa, nhưng tính tình của

hắn

chính là chán ghét ai

thì

luôn lười che dấu, chỉ sợ vì

sự

tình của An Khánh

hắn

lại nóng vội náo loạn bên dưới ánh mắt chằm chằm của Thái tử. Vốn tưởng rằng lúc Kiêu vương trở về đại doanh

thì

Vương phi cũng

sẽ

cùng nhau theo đến, lại

khôngngờ buổi tối khi xe ngựa của Kiêu vương trở về lại

không

hề nhìn thấy thân ảnh của Vương phi. Phi Yến vốn dĩ

đã

mệnh Bảo Châu thu xếp sửa sang lại doanh trướng cho tốt, chỉ chờ Trình Vương phi vào ở, chỉ là

không

ngờ nàng ta lại

không

tới, thừa dịp Kiêu vương đến đại doanh xử lý công vụ nàng liền quay sang hỏi thăm tình hình chỗ Tiếu Thanh, nghe

hắn

trả lời nàng càng chấn động: “đã

đến? Nhưng giờ phải nằm

trên

giường? Eo bị đá đến mức

không

thể nhúc nhích chỉ có thể nằm

trên

giường nghỉ ngơi hơn

một

tháng….” Phi Yến chớp chớp mắt, nhất thời có chút nghe

không

rõ, lại hỏi thêm

một

câu: “là bị ngựa đá?” Tiếu Thanh cười khổ, hạ giọng

nói: “Là do Nhị điện hạ đá, lúc gặp ở ngoài trạm dịch, còn làm trò cười trước mặt thái tử…” Lúc này

thì

Phi Yến chỉ biết trợn tròn mắt. Người làm ra hành vi lỗ mãng bực này chính là Kiêu vương ư? Cho dù Trình vương phi kia có sai

thì

cũng chính là Vương phi do chính hoàng thượng sắc phong, huống chi bản thân nàng cũng màn theo chiến công tước vị, trước mặt người khác cũng

không

hề cho nàng ta mặt mũi,

thật

đúng là chưa kịp động phòng

đã

trở thành oán ngẫu… Chờ đến lúc Kiêu vương xử lý công vụ xong quay về doanh trướng cùng nàng dùng cơm chiều. Phi Yến cúi đầu cố tình liếc mắt nhìn cặp ủng được đặc chế kia của

hắn, đầu ủng đều có mũi nhọn, vừa nhìn liền có thể tưởng tượng được… nếu dùng đá người

thì

có thể chết người

thật

đấy. Kiêu vương nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm dưới chân mình trong lòng liền hiểu

rõ, nhưng chỉ cười cười hỏi: “Làm sao vậy?” “không

có gì…Chỉ là…Còn tưởng Nhị điện hạ là người có nội hàm, nhưng

sẽ

không

ra tay với nữ nhân…” Lúc đó trong lòng Phi Yến thầm nhớ đến những lúc trước đây mình mạo phạm tới Kiêu vương, bàn tay vô tình nắm chặt lại. Nhớ lúc ấy đầu rơi máu chảy, nếu

hắn

cũng xuống chân với mình… bản thân mình lại

không

có thân thể nữ tướng quân như Trình Vô Song, đừng

nói

là tổn thương eo, lúc ấy có khi chỉ còn nửa cái mạng… Kiêu vương cởi giày ngồi ở

trên

chiếu, tựa lưng vào đệm tựa lười biếng

nói: “Bây giờ Yến nhi mới biết bổn vương là người có nội hàm cho nên trước đây mới

không

sợ? Như vậy xem ra những lúc da thịt kề nhau ta

thật

sự

phải dùng đến công phu của

một

phu cương mới đúng!” Khóe miệng Phi Yến hơi mấp máy, mắt trừng thẳng về phía Kiêu vương. Kiêu vương nhìn khuôn mặt

nhỏđang

căng lên, mắt trợn tròn giận dỗi nhìn

hắn, nhưng bộ dáng vẫn vô cùng xinh đẹp, trong lòng liền thấy buông lòng, duỗi tay ôm lấy nàng

nói: “nói

đùa nàng

một

câu cũng

không

được sao? Rốt cuộc là làm sao ta có thể chạm vào Yến nhi nửa ngón tay được chứ? Hôm nay chẳng qua Trình Vô Song xui xẻo nên mới bi như vậy, Yến Nhi chớ sợ, tới đây ta với nàng thân càng thêm thân nào…” Phi Yến bị tên hỗn đản này chèn ép đến mức khốn quẫn, liền lấy tay che kín miệng

hắn: “Nhị điện hạ còn có tâm tư mà cười đùa? Người cũng

không

nghĩ

đi,

một

chân này đạp xuống

thì

có bao nhiêu phiền toái

đang

chờ? Sao càng ngày người càng hành

sự

giống như Tam điện hạ vậy?” Kiêu vương nắm lấy bàn tay trắng nõn, của nàng nhàn nhạt

nói: “Có gì phiền toái? Nàng ta lộng hành làm hại đến muội muội ta, chẳng lẽ còn tưởng cứ như vậy mà thái thái bình bình hồi kinh làm chính phi Vương phủ? Chắc do bổn vương khiêm tốn nhẫn nhịn lâu ngày cho nên kẻ khác mới quên

đi

bản tính của bổn vương rồi!!!”