Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 327: Kế dụ Hứa Tài Nhân phản bội

Sáng sớm hôm sau, ta dẫn theo Thủy Tú đi gõ cửa Hứa Tài Nhân.

Thời điểm mở cửa nhìn thấy chúng ta, sắc mặt Ngọc Văn cứng đờ, nhưng vẫn cười nói: "Nhạc Tài Nhân, sao người lại tới đây?"

"Tới thăm chủ tử nhà các ngươi."

Đang nói chuyện, nghe Hứa Tài Nhân ở trong hỏi ai tới, ta liền cười nói: "Là ta."

Hứa Tài Nhân vén màn vừa thấy cũng hơi kinh ngạc, vội đi ra: "Thanh Anh, sao ngươi lại tới đây?"

"Đến thăm người."

"À, mau, mau ngồi đi."

Ta và nàng vào trong ngồi xuống, ta nháy mắt với Thủy Tú, Thủy Tú liền mang hộp đồ ăn lên.

Hứa Tài Nhân hỏi: "Đây là gì?"

Ta cười nói: "Hôm qua đĩa bánh người sai Ngọc Văn tới hương vị không tồi, ta còn muốn ăn nữa nên kêu Ngự Thiện Phòng làm thêm một ít, mang tới đây cùng người thưởng thức."

Nhắc tới ngày hôm qua, nàng không khỏi xấu hổ, cười nói: "Làm khó ngươi còn ghi nhớ."

Thủy Tú đã mở hộp ra, lấy hai chén sữa đặc hạch đào và một đĩa điểm tâm, ngăn gưới có mấy miếng bánh, bên trên có hai miếng bánh sơn tra màu hồng.

Hứa Tài Nhân vừa thấy, liền hỏi: "Còn cả bánh sơn tra?"

"Đây là khai vị do cô cô của Ngự Thiện Phòng đặc biệt làm." Ta cười nói, "Gần đây người còn thường nôn không?"

"Có, không ăn được gì cả."

"Ta cũng vậy..."

Hai thai phụ bàn về việc này không hề xa lạ. Ta vừa nói vừa cầm miếng bánh sơn tra cắn một cái, chua tới nheo mắt.

Hứa Tài Nhân vừa thấy, cũng cười ăn thử: "Chua quá! Có điều ngon thật, gần đây ta rất thích ăn mấy thứ này."

Nàng thật sự rất thích ăn chua, tuy rằng chua đến mắt cũng nheo lại, nhưng vẫn ăn nhiều cái, mà ta chỉ cắn hai ngụm thì không ăn nữa, quay đầu đưa cho Thủy Tú, sau đó bưng sữa hạch đào uống. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Nữ nhân hậu cung chỉ cần không nhắc tới Bùi Nguyên Hạo, dường như không còn ngăn cách.

Trò chuyện một hồi, Hứa Tài Nhân bỗng dưng nhíu mày, miệng hít sâu một hơi.

Ta vừa thấy nàng như vậy, vội hỏi: "Hứa Tài Nhân, người sao thế?"

"Không, không có gì..." Nàng do dự.

Ngọc Văn bên cạnh vội chạy tới cạnh nàng, căng thẳng hỏi: "Tài Nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Cũng không phải không thoải mái, chỉ là..." Nàng theo bản năng vỗ bụng.

Thấy vậy, sắc mặt Ngọc Văn lập tức trắng bệch: "Tài Nhân, đồ ăn có chỗ nào không ổn thỏa sao?" Nói rồi, nàng lập tức hướng về phía ta, "Nhạc Tài Nhân, người.. Người muốn hại hài tử của Tài Nhân chúng ta!"

"Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy!" Thủy Tú lập tức xen vào, "Tài Nhân của chúng ta hại Tài Nhân của ngươi làm gì?"

"Vậy Tài Nhân không thoải mái rốt cuộc là chuyện thế nào!"

Mắt thấy bọn họ muốn cãi nhau, Hứa Tài Nhân vội bắt lấy tay Ngọc Văn, lắc đầu: "Đừng hồ nháo, ta không sao."

Ta quay đầu nói với Thủy Tú: "Hứa Tài Nhân đau bụng, mau đi mời thái y!"

Nghe vậy, Hứa Tài Nhân vội nói: "Không sao, Thanh Anh, ta thật sự không phải đau bụng, chỉ là..."

Ta cắt ngang lời nàng: "Dù thế nào, đã không thoải mái thì không thể lơ là."

Trước đó Ngọc Văn còn hùng hổ, nhưng vừa thấy ta chủ động sai Thủy Tú đi mời thái y, ngược lại không có hành động, chỉ sửng sốt nhìn ta.

Ta đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Tài Nhân, cúi người quan tâm: "Lên giường nằm trước đi, chờ thái y tới xem rốt cuộc là chuyện thế nào."

"..." Nàng nhìn ta, không nói gì, gật đầu rồi được Ngọc Văn đỡ vào phòng nghỉ ngơi.

Ta nhìn nàng nằm xuống, xoay người nói với Thủy Tú: "Lập tức đi mời thái y, cứ nói ta và Hứa Tài Nhân cùng dùng điểm tâm, hiện tại bụng của Hứa Tài Nhân không khỏe, bảo thái y lập tức tới xem!"

Thủy Tú gật đầu: "Vâng." Dứt lời, nàng lập tức chạy ra ngoài.

Nhìn Thủy Tú chạy đi xa, ta lúc này mới đi đến bên tấm màn lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân dồn dập, có vẻ không ít người tới đây. Trong lòng ta khẽ cười, vừa xoay người, liền thấy Hoàng Hậu cùng chúng phi tần tới, hai vị thái y cũng căng thẳng theo sau.

Ta lập tức vén màn đi ra, hành lễ: "Bái kiến Hoàng Hậu nương nương."

Vừa thấy là ta, Thường Tình hơi sửng sốt, ngay sau đó trầm tĩnh hỏi: "Miễn lễ. Hứa Tài Nhân đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao bỗng nhiên lại đau bụng?"

Ta cúi đầu: "Thần thϊếp tới đây vấn an Hứa Tài Nhân, cùng dùng điểm tâm. Hứa Tài Nhân ăn một miếng bánh, đột nhiên nói đau bụng, thần thϊếp lo thai nhi có vấn đề, nên lập tức bảo Thủy Tú đi mời thái y, không ngờ kinh động tới Hoàng Hậu nương nương."

Lúc này, Hứa Tài Nhân nằm bên trong cũng nghe thấy động tĩnh, vừa thấy Hoàng Hậu tới, nàng dường như có chút bất an, vội vã muốn xuống thỉnh an Hoàng Hậu.

Thường Tình phất tay: "Cứ nằm đi." Nói rồi, nàng quay đầu phân phó thái y, "Mau vào xem cho Hứa Tài Nhân, rốt cuộc là chuyện thế nào."

"Vâng."

Chờ thái y vào trong, mọi người đều ở bên ngoài chờ tin tức, Thường Tình lại nhìn ta: "Ngươi cùng Hứa Tài Nhân dùng điểm tâm, ngươi không sao chứ?"

"Thần thϊếp có uống chén sữa hạch đào, không sao."

Chợt có một tiếng cười lạnh vang lên: "Việc này thật kỳ lạ, Nhạc Tài Nhân và Hứa Tài Nhân cùng dùng điểm tâm, sao chỉ có Hứa Tài Nhân đau bụng, còn ngươi lại bình an vô sự hả?"

Ta quay đầu nhìn, thấy Thục Nghi Lục Hân Vinh đứng trong đám người lên tiếng.

Sắc mặt ta thay đổi: "Thục Nghi có ý gì?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy kỳ quái, hỏi một câu mà thôi." Nàng cười nhìn ta, "Nhạc Tài Nhân thật sự không có vấn đề gì chứ?"

"Ý người là thần thϊếp hạ độc trong điểm tâm, muốn hại Hứa Tài Nhân?"

Mọi người xung quanh đều nhìn ta, có lẽ không ngờ ta lại hỏi thẳng như vậy, Thường Tình vẫn luôn nhàn nhạt quan sát ta, có điều trên mặt nàng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ duy trì sự trầm tĩnh.

Lục Thục Nghi có chút nóng nảy: "Ta có nói thế sao?"

"Vậy chẳng lẽ người không có ý này? Ai cũng biết thần thϊếp và Hứa Tài Nhân tình như tỷ muội, trước đó thần thϊếp còn được nàng ấy chiếu cố, thần thϊếp sao có thể hại nàng ấy? Nếu người muốn nói như vậy, ít nhất phải có chứng cứ!"

Lục Thục Nghi bị ta đáp trả mấy câu tới sắc mặt trắng bệch, mà phi tần xung quanh ngày thường chỉ thấy ta an tĩnh trầm mặc, chưa từng thấy ta hùng hổ dọa người như vậy, cũng hơi kinh ngạc.

Đúng lúc này, trong đám người có một giọng nói nhu mị mà lạnh lùng vang lên.

"Lời Nhạc Tài Nhân nói là thật hay giả, thử một lần liền biết."

Vừa nghe đến giọng nói này, sống lưng ta lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, ta chậm rãi ngẩng đầu, thấy Thân Nhu đứng phía sau Hoàng Hậu mỉm cười nhìn ta. Ta cắn môi, hỏi: "Quý Phi nương nương? Người muốn thử cái gì?"

Nàng quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn: "Nếu Hứa Tài Nhân vì ăn điểm tâm mới cảm thấy không thoải mái, vậy sai người kiểm tra điểm tâm là được."

Sắc mặt ta cứng đờ.

Thường Tình cũng nhìn ta, nghĩ nghĩ, liền nói với một thái y khác đứng cạnh: "Kiểm tra điểm tâm trên bàn xem có vấn đề gì không."

"Vâng, vi thần tuân chỉ."

Thái y kia đi qua, bưng đĩa bánh lên, cẩn thận nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, còn lấy ngân châm trong hòm thuốc ra. Ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung trên người hắn, căng thẳng nhìn mỗi một độc tác, lúc này hắn mới chậm rãi bưng đũa, đáp: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, điểm tâm này không có vấn đề."

"Cái gì?" Thân Nhu lập tức nhíu mày, Thường Tình nhìn nàng ta, nàng ta lúc này mới phát hiện bản thân thất thố, ho khan một tiếng, nói, "Hứa Tài Nhân vì ăn điểm tâm mới không thoải mái, sao điểm tâm lại không có vấn đề?"

"Đĩa bánh này xác thật không có vấn đề."

"Vậy Hứa Tài Nhân sao lại..."

Còn dưa dứt lời, tấm màn bên cạnh rung động, là thái y vào trong bắt mạch cho Hứa Tài Nhân đi ra. Thường Tình trầm tĩnh đi ra phía trước: "Giang thái y, rốt cuộc Hứa Tài Nhân vì sao lại đau bụng?"

Thái y cúi người: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Hứa Tài Nhân không phải đau bụng, chỉ là bụng hơi khó tiêu mà thôi."

"Cái gì?" Nàng nhíu mày, "Sao trước đó lại nói Hứa Tài Nhân đau bụng?"

Ta nghe vậy, liền tiến lên một bước: "Hoàng Hậu nương nương, là thần thϊếp thấy Hứa Tài Nhân vuốt bụng bảo có chút không thoải mái, nên cho rằng nàng ấy đau bụng, thời điểm bảo Thủy Tú đi mời thái y mới nói thế, là lỗi của thần thϊếp, mong nương nương thứ tội."

Thường Tình lại hỏi: "Sao Hứa tài Nhân lại khó tiêu?"

"Vi thần mới hỏi qua, khi nãy Hứa Tài Nhân có ăn bánh sơn tra mà Nhạc Tài Nhân mang đến, điểm tâm vốn không có vấn đề gì, chỉ là thai phụ ăn sơn tra sẽ dễ khó tiêu, khi nãy Hứa Tài Nhân ăn hơi nhiều, cho nên mới thế, cũng không phải ốm đau gì."

Nghe thái y bẩm báo, Thường Tình thở dài yên lòng.

Ta đứng bên cạnh nàng vẫn luôn khom người, lúc này mới cúi đầu nhìn gương mặt nhu mị động lòng người của nữ tử kia, nàng nhìn ta, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc.

Ta khẽ cười.

Lúc này, Thường Tình dẫn người vào thăm Hứa Tài Nhân, dặn dò vài câu rồi rời đi. Ta đứng ở cửa, hành lễ tiễn bọn họ, thời điểm Thân Nhu đi ngang, nàng dừng bước, cúi đầu nhìn ta.

"Nhạc Tài Nhân thật có lòng."

"Tạ nương nương khen ngợi."

Nàng cười gật đầu, nâng bước rời đi.

Chờ nàng ta đi rồi, ta mới phát hiện mồ hôi đã thấm đẫm y phục, cả người như mất hết sức lực, tay đỡ khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững.

Ta biết, hôm na, lần này, ta chọc phải nàng ta rồi.

Ngày tháng tiếp theo, có lẽ sẽ càng khó khăn hơn ta tưởng...

Ta từ từ quay đầu, xuyên qua màn che thấy Ngọc Văn đang cúi người nói gì đó với Hứa Tài Nhân. Gương mặt tái nhợt của nàng bỗng thay đổi, chậm rãi đứng dậy ra ngoài. Ta cũng đi tới, đang muốn nói chuyện, nàng đột nhiên giơ tay tát ta một cái.