Lạc Tiểu Thiến quay lại khinh bỉ hỏi “Xin hỏi, sủi cảo kia là ngài làm?”
Lãnh Tử Mặc đưa ngón tay hơi hơi nâng mặt
cô
lên “Vậy em liền để
anh
ăn chung chứ?”
Tim
cô
liền đập mạnh, thoáng cái có chút khẩn trương đứng lên
“anh
còn chưa nấu đâu!”
Bị
anh
trêu chọc, trong lòng xấu hổ
không
thôi,
cô
cầm bát đũa trong tay qua bồn rửa bát
Lãnh Tử Mặc
anh
mắt luôn dõi theo phía sau
cô
không
rời, lập tức
đi
qua bế bổng
cô
lên
“Bây giờ nấu vẫn kịp!”
Bước nhanh tới ôm
cô
đi
ra khỏi phòng bếp, là người luôn ưa sạch
sẽ
như
anh
cũng
không
muốn ở lại nhìn đống hỗn loạn này, trực tiếp đem
cô
ôm tới phòng ngủ ở
trên
lầu!
Thả
cô
trong
một
góc phòng tắm,
anh
nâng tay chống áp
cô
vào tường vây ở trong lòng.
“anh
nhớ
rõ, em
nói
muốn giúp
anh
tắm!”
Lạc Tiểu Thiến mím mím môi
không
nói, sau đó đưa tay vòng qua giúp
anh
cởi bỏ tạp dề từ phía sau. Đem tạp dề cởi bỏ để qua
một
bên, sau đó lại giúp
anh
cởi bỏ áo sơ mi.
Lúc
cô
thực
hiện
những hành động này, Lãnh Tử Mặc cũng rất tự nhiên cúi xuống ngửi ngửi mái tóc
cô, môi
anh
lại
nhẹ
nhàng hạ xuống hôn tai
cô.
Thân thể của
anh,
anh
hiểu
rõ
như lòng bàn tay!
Toàn thân tê dại,
cô
không
trốn tránh cử chỉ thân mật này, chỉ
nhẹ
giọng
nói
“Em còn chưa có tắm!”
“Vậy chúng ta cùng tắm!”
anh
với tay mở vòi nước.
Dòng nước theo vòi hoa sen chảy xuống, rơi
trên
đỉnh đầu theo đó chảy xuống dưới,nước cũng lan dần sang người
cô.
rõ
ràng chỉ là dòng nước ấm, nhưng lại có độ nóng bỏng cực lớn, làm cho
cô
cũng run rẩy kịch liệt!
Hôn
nhẹ
lên khuôn mặt
cô,
anh
khẽ mở miệng.
“anh
muốn nghe.”
cô
hiểu,
anh
muốn nghe cái gì
“Lãnh Tử Mặc, em
yêu
anh!”
Nụ hôn của
anh
lại rơi xuống lỗ tai
cô, khẽ lầm bầm
“Lạc Tiểu Thiến,
anh
cũng
yêu
em, rất rất rất
yêu,
yêu
nhiều tới nỗi em
không
tưởng tượng được đâu!”
Dòng nước ấm dừng ở
trên
ngực
cô,
rõ
ràng
anh
chỉ dùng
một
tay so với hiểu biểu biết về nts áo
thìhơn
cô
nhiều lắm, cảm giác bàn tay
anh
di động trước ngực, Lạc Tiểu Thiến theo bản năng nắm chặt vạt áo sơ mi của
anh.
“Tử Mặc!”
“anh
ở đây!”
Bàn tay
một
lần nữa đưa tới, ôm lấy thắt lưng
cô, ôm vào trong lòng thân thể mẫn cảm vô lực.
“Đừng lo gì,
anh
sẽ
luôn ở đây!”
Hô hấp của
anh
rất nặng, thanh
âm
khan khan nóng bỏng
không
có gì có thể kìn hãm nữa.
Nụ hôn của
anh
một
lần nữa rơi xuống, khóa chặt lấy đôi môi mọng của
cô!
không
giống lúc trước ôn nhu, nụ hôn của
anh
bây giờ tuyệt đối là cường thế bá đạo mang đầy tính sâm lược! giống y tình cảm mãnh liệt
anh
giành cho
cô.
Bọt nước bắn tung tóe, ướt hết quần áo hai người, da thịt cọ sát càng có sức nóng muốn bùng cháy mãnh liệt!
Đem
cô
áp vào tường,
anh
thở hổn hển buông môi
cô
ra.
“Tiểu Thiến, cắn
anh!”
Lạc Tiểu Thiến
không
hiểu nâng mặt lên.
anh
tự giễu giương môi lên “Ngày hôm nay,
anh
thấy mình như
đang
nằm mơ, chỉ cần mở mắt ra giấc mơ liền biến mất!”
“Đồ ngốc!” Lạc TiểuThiến nâng tay đỡ bờ vai
anh,
nhẹ
nhàng cắn
một
cái.
“yêu
anh
bao nhiêu,
thì
dùng bấy nhiêu sức cắn!”
anh
ở bên tai
cô
nói
nhỏ.
cô
ngẩn ra, sau đó ra sức cắn lên bờ vai
anh.
một
nhát cắn này là dùng toàn lực,
không
hề
nhẹ
nha!
Trong miệng có chút ngọt ngọt!
cô
kinh hãi, vội vàng buông
anh
ra, lập tức có giọt máu
trên
miệng vết thương chảy ra!