Động tác của
hắn
quá nhanh, quá đột ngột, Lạc Tiểu Thiến
không
kịp trốn tránh, Lãnh Tử Mặc tất nhiên lại càng
không
thể ngăn cản
hắn.
Thu tay về, Tiêu Dương xoay người
đi
về hướng cửa phòng.
"Tiêu Dương!" Lạc Tiểu Thiến bước nhanh đuổi theo ra hàng hiên, "Lần này,
thật
sự
cám ơn
anh!"
trên
hành lang, Tiêu Dương quay đầu lại nhìn về phía
cô, khẽ cong môi nở nụ cười nghịch ngợm, "Về Bắc Kinh, nhớ mời ta ăn cơm,
một
mình thỉnh a!"
không
cho bất luận kẻ nào ngăn cản hoặc có cơ hội cự tuyệt,
hắn
xoay người, sải bước
đi
về hướng thang máy, tài xế cúi người chào mọi người, vội vàng nắm tay va-li đuổi theo.
Eileen nhìn Lạc Tiểu Thiến cùng Lãnh Tử Mặc đứng trong hành lang, "Lãnh tổng ngài chuẩn bị
một
chút, tôi xuống lầu đón xe taxi!"
Trong hành lang, chỉ còn lại có hai người.
"Vừa rồi em muốn
nói
với
anh
chuyện gì?" Lãnh Tử Mặc hỏi.
Lạc Tiểu Thiến xoay người, đưa mắt nhìn về phía
anh, "Em muốn
nói
cho
anh
biết..."
Điện thoại bên trong, đột nhiên vang lên.
Lãnh Tử Mặc đứng ở cửa
không
hề nhúc nhích, như vẫn
đang
đợi
cô
nói
xong.
Đón nhận ánh mắt của
anh,
cô
đột nhiên sinh ra vài phần e lệ, "anh
nghe trước
đi."
Lãnh Tử Mặc nhìn vào ánh mắt
cô, xoay người
đi
vào trong phòng, nhận điện thoại.
" Đúng, là
anh!" Liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Thiến bước vào theo
anh, ánh mắt của
anh
chuyển thành mềm mại, "cô
ấy cũng khoẻ, chỉ là chút chuyện
nhỏ
thôi,
không
cần lo lắng."
"Vậy là tốt rồi." Lãnh Tử Duệ ở đầu kia điện thoại thở phào
nhẹ
nhõm, "Chỗ của em
hiện
tại
đang
bề bộn nhiều việc, nên
không
sắp xếp chuyên cơ cho hai người được, hai người nghĩ biện pháp về Bắc Kinh
đi."
"Chuyện của bọn
anh
không
cần em quan tâm, em nhớ cẩn thận
một
chút!"
Trước khi gác điện thoại, Lãnh Tử Mặc vẫn
không
quên nhắc nhở.
Tuy rằng tính tình của hai
anh
em khác nhau rất xa, nhưng mà chuyện đó lại
không
hề ảnh hưởng xíu nào đến tình cảm của
anh
em bọn họ.
"Yên tâm
đi, chí khí của em trai
anh
vẫn cao ngút trời, chưa muốn ở lại nơi đây làm phân bón cho cây đâu.”
Lãnh Tử Duệ trêu chọc
một
câu, cúp điện thoại, thân là tổng chỉ huy cuộc cứu trợ lần này,
hiện
tại tất nhiên là bận tối tăm mặt mũi.
Lãnh Tử Mặc buông ống nghe, lại nhìn về phía Lạc Tiểu Thiến.
Liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc bởi vì khẩn trương, Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, nhìn về phía
anh, "Em... Tối hôm qua em
đã
suy nghĩ cả đêm, em..."
Tiếng đập cửa lại vang lên.
"Ai?"
Lãnh Tử Mặc
không
nhịn được khẽ chau mày.
"Là tôi, Vu Đồng, tôi tới đưa thẻ phòng cho Lạc Tiểu Thiến!" Ngoài cửa, Vu Đồng nghe thấy giọng
khôngvui của
anh, trong giọng
nói
đều mang theo vẻ thấp thỏm, "Hay là, tôi để chỗ bàn phục vụ?"
"không
cần!" Lạc Tiểu Thiến vội vàng chạy tới, mở cửa ra nhận lấy thẻ mở cửa phòng, "Chị muốn
đi
ra ngoài?"
"Vừa rồi tiểu Chu gọi điện thoại đến,
nói
là
cô
ấy ở ngã tư
không
gọi được xe, nên chị
đi
đón
cô
ấy, phía bệnh viện bên
đã
có bác sĩ Tống, em
không
cần lo lắng, em cứ yên tâm tán gẫu với Lãnh tổng
đi."
Đem thẻ mở cửa phòng nhét vào trong tay Lạc Tiểu Thiến, Vu Đồng xoay người bước
đi
như chạy.
Bên này, điện thoại di động của Lãnh Tử Mặc lại mới vang lên, là Eileen thông báo cho
anh
biết,
đã
tìm được xe.
" Được, tôi lập tức đến ngay!" Lãnh Tử Mặc cúp điện thoại, mang theo hành lý đơn giản,
một
lần nữa
điđến trước mặt Lạc Tiểu Thiến, đưa tay nâng mặt
cô
lên, "Rốt cuộc là chuyện gì?!"
"Kỳ
thật, cũng
không
phải đại
sự
gì,
không
phải chiều nay
anh
còn có cuộc họp sao, lại trễ
sẽ
bỏ lỡ chuyến bay, hay là, về Bắc Kinh rồi
nói
sau..."
Ánh mắt của Lạc Tiểu Thiến có chút trốn tránh, liên tiếp bị cắt đứt hai ba lần, dũng khí của
cô
sớm
đãgiảm
không
phanh.
Nha đầu này,
cô
vẫn chưa
nói
hết lời,
thì
anh
lấy cái gì để an tâm?
Lãnh Tử Mặc buông hành lý trong tay xuống, dùng động tác biểu lộ thái độ của mình.
cô
không
nói,
anh
ở lì đây luôn.