không
gặp
không
về?
Lãnh Tử Mặc
nhẹ
nhàng dùng ngón tay gõ gõ tay lái.
Trách
không
được, trước đó khi gọi điện thoại
cô
còn cố ý
nói
cái gì
không
gặp
không
về,
thì
ra đánh ám hiệu với
anh.
anh
rất hiểu tính tình của
cô, đều thích lo lắng cho người khác, chuyện đêm nay nhất định
cô
sẽ
đem lỗi đổ lên bản thân mình, vừa
không
muốn tổn hại đến Tiêu Dương, lại vừa
không
muốn tổn hại
anh, cho nên tự làm khó mình.
Quay mặt nhìn ánh mắt có chút bận tâm của Lạc Tiểu Thiến, trong lòng
anh
lại cảm thấy
không
đành lòng.
“anh
không
giận em.”
"Vậy là tốt rồi."
Khuôn mặt
nhỏ
nhắn của Lạc Tiểu Thiến lập tức rạng rỡ lên.
"Có đói bụng
không, muốn
đi
ăn cái gì
không?" Lãnh Tử Mặc săn sóc hỏi.
"không
cần, bây giờ trong bụng em toàn là bánh." Lạc Tiểu Thiến quay mặt nhìn
anh, "Vừa rồi nhìn
anh
ăn bánh bộ dáng
thật
thống khổ,
không
có việc gì chứ?"
"Chỉ là có chút quá ngọt." Lãnh Tử Mặc cười mang ý an ủi với
cô, lái xe ra làn đường tốc hành
nói.
một
đường trở lại Thế Giới Thành,
anh
dừng lại ở dưới lầu, “Bắt đầu từ ngày mai, công việc của em nhất định
sẽ
bận rộn, đêm nay ngủ sớm chút!”
Lạc Tiểu Thiến ngồi ở ghế phụ lái
không
hề cử động, mở túi, từ bên trong lấy ra túi đựng đĩa CD, nhìn đóng gói bị ép đến nhăn nhúm, mày
cô
nhăn lại, dùng ngón tay chỉnh sửa
một
chút xong rồi hai tay mới đưa cho
anh, “Tử Mặc, này tặng cho
anh.”
Lãnh Tử Mặc quay sang, nhìn lễ vật được gói rất xinh đẹp trong tay
cô, có chút kinh ngạc.
“Nghĩ cho
anh
một
ngạc nhiên cho nên đặt ở trong bao, vừa rồi có
hắn
ở đó
không
dám lấy ra đưa, cho nên bị ép có chút nhăn,
anh
đừng để ý!” Lạc Tiểu Thiến có chút ngượng ngùng giải thích.
Nâng tay tiếp nhận túi CD trong tay
cô.
Dường như
anh
muốn mở ra,
cô
vội vàng đưa tay ngăn cản tay
anh, “Cái đó… có thể để lát nữa mở
không?”
Bên trong có lời nhắn gửi cho
anh, nếu
anh
xem trước mặt
cô,
cô
sẽ
ngượng ngùng.
Lãnh Tử Mặc nhìn khuôn mặt
nhỏ
nhắn của
cô
đỏ lên, khẽ gật đầu.
"Được!" Đem túi CD để qua
một
bên,
anh
tự nhiên cầm tay của
cô, "Hôm nay quá bận rộn,
không
có chuẩn bị lễ vật cho em..."
“anh
có thể ở bên em, chính là lễ vật tốt nhất rồi!” Lạc Tiểu Thiến cười nhìn chăm chú mặt
anh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt
nhỏ
nhắn của
cô, đáng
yêu
lại mê người.
"anh
đã
xem buổi trực tiếp..." Bàn tay hơi hơi dùng sức, đem
cô
kéo hướng
anh, Lãnh Tử Mặc nâng tay nắm lấy cằm của
cô, đôi mắt đen như mực thâm thúy nhìn
cô, "Em
nói
người kia, là
anh
sao?"
anh
thế nhưng lại hỏi trực tiếp như vậy?
Lạc Tiểu Thiến bị
anh
nhìn đến luống cuống, chỉ dám rũ mắt xuống,
không
dám nhìn thẳng
anh, biết
rõanh
hỏi người mà
cô
nói
trong buổi họp báo, nhưng lại cố ý giả bộ hồ đồ, “Người nào cơ?”
“Gặp được em, là may mắn của
anh.”
Lãnh Tử Mặc khẽ
nói, sau đó liền bỗng nhiên hôn qua.
Nụ hôn kia mới đầu dịu dàng, nhanh chóng liền chuyển thành triền miên, nghiêng người đem
cô
ôm vào trong ngực, Lãnh Tử Mặc
một
bên hôn nàng,
một
bên khác, bàn tay
anh
theo bản năng vuốt ve eo của
cô.
Hồi lâu sau, bỗng nhiên Lãnh Tử Mặc buông Lạc Tiểu Thiến bị
anh
hôn đến thở hổn hển ra.
Thở dốc, giúp
cô
cài lại quần áo vừa rồi bị
anh
cởi ra, Lãnh Tử Mặc dựa vào lưng ghế, thở dài
một
hơi.
"Lên lầu, nhớ gọi điện cho
anh."
Thanh
âm
của
anh
cực kỳ khàn.
Hai người cùng
một
chỗ lâu như vậy, Lạc Tiểu Thiến cũng hiểu được
hiện
tại
anh
đang
cố gắng áp chế du͙© vọиɠ của chính mình.
“Được!”
nhẹ
đáp
một
tiếng,
cô
nhẹ
nhàng đẩy cửa xe, “Em… lên nha!”