Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 134: Tôi sẽ không nhận thua

“Vậy thì cô muốn biểu diễn cái gì?” Hàn Tuấn hỏi.

“Vừa rồi đã hát, đã nhảy, lúc này tôi muốn biểu diễn nhạc cụ!” Thẩm Tâm Di nói.

“Biểu diễn nhạc cụ gì vậy?”

“Tôi muốn biểu diễn ‘Lương Chúc’ bằng đàn violin!”

“Vậy còn Lạc Tiểu Thiến thì sao?” Lần này, đổi sang Âu Dương Tình hỏi Lạc Tiểu Thiến.

Lạc Tiểu Thiến hít sâu, dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể nói: “Tôi

sẽ biểu diễn ‘Hoa sen xanh’ của Hứa Nguy bằng đàn guitar!”

Việc đấu tăng hạng thì mọi thí sinh đều biết, để ứng phó khả năng xuất

hiện tình huống này, mỗi thí sinh đều chuẩn bị, dĩ nhiên là Lạc Tiểu

Thiến cũng không ngoại lệ, nhưng cô vốn chuẩn bị bài hát cùng đàn dương

cầm, lúc này tay đã bị thương, chỉ có thể tạm thời đổi thành đàn guitar.

Âu Dương Tình cười mở miệng, “Đều là bài những ca khúc kinh điển, thật đáng mong đợi!”

Lúc này, Thẩm Tâm Di nhìn Lạc Tiểu Thiến đứng bên cạnh, cố ý biểu hiện

ra sự đại lượng của mình: “Tay Tiểu Thiến có vết thương, hay là để tôi

biểu diễn trước để cô ấy xuống dưới xử lý miệng vết thương nhé?”

“Vậy cũng tốt, hãy để chúng tôi được lắng nghe ca khúc kinh điển ‘Lương

Chúc’ trên nhạc nền violin! Lạc Tiểu Thiến, cô có thể xuống dưới xử lý

miệng vết thương trước, chúng tôi rất mong đợi màn biểu diễn đặc sắc của cô.”

Cúi đầu chào xong, Lạc Tiểu Thiến xoay người đi xuống khỏi sân khấu.

Lưng cô vươn thẳng tắp.

Cho dù toàn thế giới có nghi ngờ chất vấn cô thế nào đi nữa thì cô cũng không thẹn với lương tâm mình!

Nhân viên công tác đưa đàn violin lên sân khấu, Thẩm Tâm Di bắt đầu biểu diễn.

Lãnh Tử Mặc ngồi trên bục giám khảo nhìn bóng dáng cô biến mất dần khỏi sân khấu, nắm đấm càng siết chặt.

Hậu trường,

Hứa Hạ và Đồng Á đang chờ vội vã tiến lên đóng Lạc Tiểu Thiến, Hứa Hạ

lôi cô đến ngồi trên ghế dựa, Đồng Á liền mở túi cấp cứu xử lý miệng vết thương cho cô.

“Trời đất, sâu như thế, cuối cùng là sao lại bị thế này?” Hứa Hạ nhìn

bàn tay phải gần như biến thành màu máu của Lạc Tiểu Thiến, lòng đau sắp khóc.

Lạc Tiểu Thiến chỉ ngồi trên ghế, mặc họ băng bó vết thương cho mình,

cồn xát vào tay đau rát nhưng dường như cô chẳng cảm thấy gì.

Đồng Á nhìn vết thương thật sâu trên tay cô, nhăn mày: “Miệng vết thương sâu thế này, tốt nhất là đến bệnh viện xử lý một chút nhé?”

“Đúng, chúng ta lập tức tới bệnh viện!” Hứa Hạ lập tức kéo cánh tay cô, muốn nâng cô khỏi ghế.

“Tớ không đi!” Lạc Tiểu Thiến ngồi yên trên ghế không động đậy, “Tớ còn phải thi đấu!”

“Làm sao được chứ, đã thế này rồi còn thi với chả đấu cái gì?” Hứa Hạ

cuống, “Miệng vết thương sâu như thế, nếu xử lý không tốt, sau này có

thể ảnh hưởng đến khả năng đánh đàn dương cầm của cậu!”

“Cô giáo, phiền cô băng lại giúp em, lát nữa em còn phải đánh guitar!” Lạc Tiểu Thiến nhẹ giọng nói.

“Cậu điên rồi!” Hứa Hạ túm chặt hai vai cô, “Đi, chúng ta không so đo

hơn thua nữa, trận đấu cứt chó, chúng ta không cần vị trí đệ nhất nữa…”

“Dựa vào cái gì chứ?” Lạc Tiểu Thiến hất tay Hứa Hạ ra, “Tớ sẽ không nhận thua!”

Không có người giúp, cô liền tự mình cầm băng gạc, quấn loạn lên đầu

ngón tay đang chảy máu, Đồng Á nhìn vẻ mặt cô, sau đó yên lặng lấy băng

dán, giúp cô dán chặt băng gạc.

Lúc này, trên đài đã vang lên tiếng vỗ tay, màn biểu diễn của Thẩm Tâm Di đã hoàn thành.

Sau đó một nhân viên công tác đưa tới đây một cây guitar gỗ, Lạc Tiểu Thiến hít sâu, lại một lần nữa đi lên sân khấu,

Giữa sân khấu, một chiếc micro gác trên giá đỡ đã được chuẩn bị đang chờ cô.

Đi tới, cô nhẹ nhàng cúi người thi lễ, sau đó gỡ miếng gảy guitar trên đầu cây đàn xuống, sau đó bắt đầu đàn hát.