Editor: Lê Thị Ngọc Huyền
Lúc ngủ Tần Sâm
không
thích có ánh sáng, phòng ngủ của
anh, rèm cửa sổ đều kéo lại, toàn bộ đèn đều tắt, chính là dơ tay cũng
không
thấy được năm ngón.
Cảnh Tâm
thì
thích để lại
một
ngọn đèn ngủ
nhỏ, lúc vừa mới tới ở
cô
cũng có chút
không
quen, bất quá thói quen của
cô
đã
trở thành dư thừa, mỗi đêm
cô
chỉ mong có thể nhanh
đi
ngủ, làm gì có hơi sức mà
đi
để ý đến thói quen nữa, căn bản là mệt quá chỉ cần nhắm mắt là ngủ.
Cơ thể
cô
càng ngày càng nóng, lỗ tai rất ngứa, có
một
bàn tay để
trên
ngực
cô
hung hăng nắn bóp, đôi môi ấm áp hôn
nhẹ
trên
cổ
cô, cơ thể
cô
run rẩy, cho là mình
đang
nằm mơ, kêu
nhẹ
thành tiếng.
Tần Sâm nghiêng đầu hôn môi
cô, giọng
nói
trầm thấp: “Tỉnh?”
“Ừ..”
cô
còn chưa tỉnh hẳn, mơ màng lên tiếng.
Hai người còn chưa thử qua cảm giác sờ soạng nhau trong bóng đêm, Tần Sâm bình thường thích bật đèn làm, thích nhìn thân thể của
anh, nhìn bộ dáng động tình của
cô, cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
cô
mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái gì cũng
không
thấy, trạng thái nửa mê nủa tỉnh, giác quan đặc biệt mẫn cảm, có chút sợ hãi cùng kháng cự đẩy
anh, “Đừng mà…”
Hoàn toàn
không
biết bây giờ là ngày hay đêm, chỉ nhớ sáng hôm sau mình phải dậy sớm.
Tần Sâm cắn
nhẹ
trên
lỗ tai
cô
một
cái, hô hấp dồn dập, ác liệt
nói: “Vật
nhỏ
lừa đảo,
không
trừng trị em đúng là
không
được rồi.”
Động tác của
anh
thành thạo nháy mắt
đã
bóc sạch quần áo
trên
người
cô, để vật nam tính gần nơi trọng yếu của
cô
cọ cọ, Cảnh Tâm giống như bị điện giật,
một
cái liền mềm nhũn. Tay
anh
trượt từ ngực
một
đường
đi
xuống, đến eo,
đi
xuống nơi bí
ẩn
giữa hai chân
cô,
không
ngừng xoa nắn vân vê.
Cảnh Tâm mềm nhũn thành
một
vũng nước, vô lực kháng cự, chỉ có thể run rẩy rên
nhẹ.
Tự biết chạy
không
nổi,
cô
ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ
anh,
nhỏ
giọng cầu xin tha thứ.
Trong phòng ngủ tối đen, chỉ còn tiếng rên khẽ và tiếng thở gấp, chuông báo thức đột ngột vang lên, Cảnh Tâm bỗng nhiên bừng tỉnh, thân thể
không
tự chủ được khẩn trương vặn vẹo, “Đừng, báo thức, em phải rời giường
đi
đến sân bay…”
trên
trán Tần Sâm nổi gân xanh, thét lớn
một
tiếng, dùng sức va chạm trừng phạt người
trên
giường, cầm di động lên tắt báo thức
đi.
một
giây sau, ném di động xuống.
một
lần nữa đem
cô
đè
trên
giường.
…
Kết thúc toàn bộ, Tần Sâm bật đèn bàn ở mép giường lên, chống tay lên giường nhìn
cô
cười xấu xa.
Thần trí Cảnh Tâm tan rã, cái loại cảm giác này, giống như là muốn chết nhưng lại còn sống, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức linh hồn cũng sắp thoát khỏi cơ thể. Nửa phút sau nhớ đến cái gì đó, hung hăng trừng
anh, “Mấy giờ rồi?”
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, trực tiếp ôm
cô
đi
đến phòng tắm, “Để
anh
đưa em
đi, tới kịp.”
Cảnh Tâm như gấu cola treo
trên
người
anh, vô cùng tức giận cắn
một
cái lên cổ
anh, “Nếu em đến muộn, em
sẽ
không
thèm để ý đến
anh
nữa.”
Vội vội vàng vàng thu thập xong, Tần Sâm
một
tay xách vali hành lý,
một
tay ôm eo
cô
đi
ra khỏi nhà.
Bố Duệ hưng phấn
đi
theo sau
cô, ngửi ngửi bắp chân của
cô, mặt Cảnh Tâm đỏ bừng, mũi Bố Duệ rất nhạy cảm, mỗi lần
trên
người
cô
có mùi của
anh
lưu lại, nó đều
đi
vòng vòng quanh
cô.
Hai người vừa lên xe, Thẩm Gia gọi điện thoại tới: “Chị
nói
này đại tiểu thư, em
đang
ở đâu?”
Tần Sâm dứt khoát lái xe ra ngoài, Cảnh Tâm
không
dám
nói
cô
mới ra cửa, chột dạ
nói: “Sắp, sắp.”
Thẩm Gia nghe cái liền hiểu, lập tức nổi giận: “Em đừng
nói
với chị là em còn chưa rời giường?!”
“Dậy rồi dậy rồi, bây giờ Tần Sâm đưa em qua.”
“…”
Cảnh Tâm thấy chị ấy chuẩn bị mắng tiếp liền cúp điện thoại, quay đầu thúc giục Tần Sâm: “anh
nhanh chút, đều tại
anh.”
Tần Sâm quay đầu nhìn
cô
một
cái, khẽ cười
một
tiếng, thản nhiên cho xe tăng tốc.
Đến khi tới sân bay, lối cửa ra vào cho khách vip
đã
có nhân viên
đang
đợi, Tần Sâm dẫn
cô
đi
vào, mặt Cảnh Tâm đỏ ửng, có fan
đã
nhận ra hai người, hưng phấn hô lên: “Là Cảnh Tâm cùng Tần Sâm!”
“A! Đúng
thật! Bọn họ muốn
đi
đâu vậy?”
“Hình như rất sốt ruột nha!”
“Chạy theo chụp mấy bức ảnh nhanh!”
Sau khi Cảnh Tâm và Thẩm Gia tụ họp,
không
kịp
nói
với Tần Sâm dù chỉ
một
câu,
đã
bị Thẩm Gia kéo
đi, Tiểu Thất kéo hành lý đuổi theo hai người.
cô
quay đầu nhìn
anh
một
cái,
anh
vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn
cô.
Tần Sâm quay đầu lườm
cô: “Còn
không
nhanh
một
chút! Nhìn cái gì mà nhìn!”
Cảnh Tâm: “…”
Sau khi Tần Sâm
không
còn nhìn bóng lưng của
cô
nữa, mới xoay người rời
đi, mới vừa ra cửa
đã
có hai ba
cô
gái
đi
lên phía trước, xấu hổ hỏi: “Tần tổng, có thể chụp chung với chúng tôi
một
tấm hình được
không?”
Tần Sâm thản nhiên nhìn mấy
cô
gái
này
một
cái, “không
thể.”
nói
xong, xoay người
đi.
Mấy
cô
gái
phía sau tiếc rẻ nhìn bóng lưng
anh.
Sau khi Cảnh Tâm lên máy bay, xụi lơ ngồi
một
chỗ, Thẩm Gia tức giận quay đầu nhìn
cô, phát
hiện
trêncổ
cô
có dấu hôn, lập tức hiểu được nguyên nhân bị trễ của
cô, ngón tay Thẩm Gia chỉ chỉ vào cổ
cô, “Tần tổng nhà em đúng là tinh lực tràn trề, sáng sớm
đã
mãnh liệt như vậy.”
Cảnh Tâm vội vàng sờ sờ cổ mình, mặt có chút đỏ,
không
xác định hỏi: “Có dấu?”
Thẩm Gia dựa lưng vào ghế, mỉm cười
nói: “Đúng vậy, lát nữa xuống máy bay phải lập tức đến studio để chụp ảnh, chỉ có thể bảo thợ trang điểm dùng phấn che
đi
thôi, cứ nghĩ đến cảnh em mang dấu hôn lên phim điện ảnh lần trước là biết, chắc
sẽ
có thể trở thành
một
đề tài hot đấy, phía tạp trí chắc chắn
sẽ
rất vui lòng.”
Cảnh Tâm: “…”
là tạp chí thời thượng có lượng tiêu thụ đứng đầu trong nước, lần này Cảnh Tâm còn hợp tác với
một
mẫu nam quốc tế là Duke, Duke cao 1m86, Cảnh Tâm cùng
anh
ta hợp tác nhìn qua trông khá đẹp đôi, biểu cảm trước ống kính của hai người đều hoàn hảo, nhϊếp ảnh gia
yêu
cầu tạo dáng hai người đều phối hợp hoàn mỹ.
Nghỉ ngơi giữa buổi, nhϊếp ảnh gia cho hai người nhìn ảnh
đã
chụp, Duke cảm thấy mình
không
đủ hoang dã, nên
đã
đề xuất việc cởi thêm
một
nút áo nữa.
Nhϊếp ảnh gia cười cười: “Trước chụp kiểu này
đã, buổi chiều
sẽ
thử xem sao, Cảnh tiểu thư
không
có vấn đề gì chứ?”
Cảnh Tâm nghĩ rằng cũng chẳng phải
cô
lộ, vì thế gật đầu: “Có thể.”
Chụp ảnh đến chiều, hai người
đã
đổi mấy bộ quần áo, Duke ngồi
trên
ghế, Cảnh Tâm
đi
từ phía sau tiến lại, nhϊếp ảnh gia chỉ vào Cảnh Tâm: “Cảnh tiểu thư,
cô
đặt tay lên ngực Duke, cơ thể tiến sát lại
một
chút.”
Cảnh Tâm cúi đầu nhìn
một
cái, mặt có chút đỏ đặt tay lên ngực của người đàn ông, cơ thể tiến lên dựa vào.
Nhϊếp ảnh gia: “Biểu cảm tự nhiên
một
chút, lạnh lùng
một
chút.”
Ngày chụp hình đầu tiên kết thúc, Cảnh Tâm cùng Thẩm Gia Tiểu Thất trở lại khách sạn, Thẩm Gia nghĩ đến mấy bức ảnh chụp hôm nay, chống má
nói: “không
biết Tần Sâm nhìn mấy bức ảnh kia có thể ghen hay
không, dù sao em cũng
đã
sờ soạng ngực người đàn ông thứ hai.”
Cảnh Tâm: “…”
cô
suy nghĩ vài giây, nhanh chóng đá rắc rối này
đi: “Chụp ảnh tạp trí này là chị nhận cho em.”
Thẩm Gia: “…”
Buổi chụp hình hôm sau thuận lợi kết thúc vào giữa trưa, chiều có
một
buổi phỏng vấn, sau khi kết thúc Cảnh Tâm cùng Thẩm Gia
đi
tới sân bay chuẩn bị trở về.
Sau khi trở lại thành phố B,
một
lần nữa trở lại đoàn phim, các cảnh của
cô
đãquay gần xong, chỉ còn hơn mười ngày nữa là tiến vào giai đoạn hậu kỳ, thời gian này quay rất gấp, tất cả các lịch trình của
cô
Thẩm Gia đều lùi ngày, dời vào sau giai đoạn hậu kỳ.