*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Sâm
không
nói
cho
cô, chính là
không
muốn
cô
nghĩ nhiều, dù sao kết quả đều giống nhau, cần gì phải có thời gian suy nghĩ đến vài ngày, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
anh
giơ tay lên ôm thắt lưng của
cô, cười cười: “Được rồi,
đi
vào thôi.”
Hội trường hôn lễ được bố trí vô cùng xa hoa lãng mạn, từ
nhỏ
đến lớn Cảnh Tâm cùng bố mẹ di tham gia rất nhiều hôn lễ, trong nước nước ngoài đều
đã
đi
qua.
cô
cẩn thận đánh giá, phát
hiện
một
số chi tiết
nhỏ,
cô
nhịn
không
được hỏi: “Hôn lễ này
không
phải do
anh
trai cùng chị dâu
anh
tự thiết kế đấy chứ?”
Tần Sâm quay đầu nhìn
cô, gật đầu
nói: “Ừ,
một
tháng nay cơ bản đều đem tất cả thời gian tốn cho việc chuẩn bị hôn lễ, ngay cả công ty cũng
không
đến được mấy lần.”
Cảnh Tâm: “…. A, trách
không
được
anh
bận đến như vậy.”
cô
ôm cánh tay
anh, “Có phải sau hôn lễ này
anh
có thể được giải thoát rồi?”
Tần Sâm cười như
không
cười: “Còn hai tuần nữa, bọn họ
đi
tuần trăng mật.”
Cảnh Tâm: “….”
Hội trường hôn lễ
đã
có rất nhiều tân khách, dọc theo đường
đi
đều có người đến chào hỏi với Tần Sâm, ánh mắt mọi người vẫn liếc mắt về phía Cảnh Tâm bên cạnh
anh, Tần Sâm chỉ
nói
một
câu: “Cảnh Tâm, đây là ….”
Có
một
số là họ hàng thân thích nhà
anh, có chút là bạn bè làm ăn, Cảnh Tâm liên tục gật đầu,
một
đường
đi
vào căn bản
không
nhớ được bao nhiêu người.”
Tần Sâm mỉm cười cúi đầu nhìn
cô: “không
nhớ được cũng
không
sao, sau này gặp nhiều ròi
sẽ
nhớ.”
Cảnh Tâm nhu thuận gật đầu, Tần Sâm dừng bước chân
một
chút, cười
nhẹ
một
tiếng: “Bây giờ mang em
đi
gặp ba mẹ
anh, người này phải nhớ kỹ.”
Sống lưng Cảnh Tâm lập tức thẳng tắp, xốc lại mười hai phần tinh thần, Tần Sâm vòng tay qua ôm hông
cô
khẽ vuốt
nhẹ
vài cái, động tới chỗ nhột của
cô, mặt liền đỏ bừng,
anh
cúi đầu,
nói
nhỏ
bên tai
cô: “Khẩn trương cái gì? Có
anh
ở đây.”
Tay
anh
ở
trên
lưng
cô
lại vỗ
nhẹ
vài cái, thân thể vốn cứng đờ của
cô
lập tức liền buông lỏng.”
Đứng trước mặt cha mẹ Tần, hai gò má
cô
đỏ ửng, nhìn như
đang
thẹn thùng.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên,
nói
với ba mẹ
anh: “Ba mẹ, đây là Cảnh Tâm.”
Cảnh Tâm vội vàng chào
một
tiếng
cô
chú.
Cha mẹ Tần
đã
thấy qua Cảnh Tâm
trên
tivi, gặp người
thật
thì
đây là lần đầu tiên,
cô
bé này ở ngoài cũng giống như trong tivi, vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn liền thích, mẹ Tần cười tủm tỉm nhìn
cô: “Nha đầu Nghi Ninh kia thường xuyên nhắc đến cháu, hôm nay mới được gặp.”
Tần cha nghe xong lời này cũng gật đầu, vẻ mặt ôn hoà.
Cảnh Tâm ngượng ngùng
nói: “Nghi Ninh cũng thường xuyên nhắc tới
cô,
cô
ấy
nói
cô
rất thích chơi mạt chược.”
nói
đến mạt chược, ánh mắt mẹ Tần sáng lên vài phần: “Lần sau cháu cùng tiểu Sâm về nhà
cô
chơi nha, cùng nhau chơi mạt chược, thua
thì
tính cho nó.”
Cảnh Tâm xấu hổ,
không
nghĩ tới Tần mẹ
thật
sự
giống như lời Chu Nghi Ninh
nói,
cô
nhu thuận đồng ý: “Vâng.”
cô
không
có ý định
nói
không, nghĩ tới lần sau nếu
thật
sự
tới Tần gia,
cô
nhất định phải bắt Tần Sâm dạy
cô
một
chút mới được.Cảnh Tâm ánh mắt khẽ cong nhìn
anh
chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười.
anh
nhướng mày: “không
tin?”
Cảnh Tâm lắc đầu: “Chính là đột nhiên cảm thấy,
anh
đặc biệt đáng tin cậy.”
một
người con
gái
nói
một
người đàn ông đáng tin cậy.
Lời này
thật
mẹ nó dễ nghe.
Tần Sâm ôm vai
cô, nghiêng đầu hôn môi
cô
một
cái, Cảnh Tâm né
một
chút, dư quang thoáng qua, liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng ở
một
bên,
cô
cả kinh lập tức đứng lên, có chút quẫn bách
nói: “Ba mẹ, hai người cũng tới rồi…..”
Vừa rồi
cô
và Tần Sâm thân mật, ba mẹ
cô
khẳng định thấy được.
Phó Khải Minh trừng mắt nhìn Tần Sâm.
Tần Sâm cười nhạt đứng lên: “cô
chú, hai người khoẻ.”
Phó Khải Minh chỉ liếc mắt nhìn
anh
một
cái, liền híp mắt nhìn về phía Cảnh Tâm: “Bảo bối, lại đây.”
Đầu tiên Cảnh Tâm nhìn thoáng qua Tần Sâm,
nhỏ
giọng
nói: “Em qua đó
một
lát.”
Tần Sâm gật đầu,
không
nói
gì.
Cảnh Tâm
đi
đến trước mặt Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi, Cảnh Lam Chi
nhỏ
giọng quở trách: “Con đến đây sao
không
nói
trước với ba mẹ
một
tiếng? Con biết trường hợp này được coi là gì
không? Là hôn lễ của
anh
trai Tần Sâm, cha mẹ cậu ta đều ở đây, hôm nay con đến đây, mọi người đều cảm thấy quan hệ của hai đứa
không
bình thường.”
Cảnh Tâm nở nụ cười: “Con và Tần Sâm vốn
đang
kết giao mà.”
đã
như vậy, mà ba mẹ
cô
còn cố chấp, tóm lại chỉ là do
không
thích Tần Sâm, chẳng qua là
không
bỏ được sĩ diện, là
đang
khảo nghiệm
anh?
Cảnh Lam Chi Nhìn
cô
một
cái, muốn
nói
lại thôi, cuối cùng chỉ
nói: “Đơi lát nữa con ngồi bên cạnh mẹ
đi, Tần Sâm cũng còn công việc,
nói
không
chừng tí nữa phải
đi
chắn rượu thay
anh
trai.”
Cảnh Tâm
nói: “Phù dâu phù rể cộng lại cũng mười người, làm sao đến lượt
anh
ấy
đi
chắn rượu.”
Cảnh Lam Chi vỗ tay
cô: “Con bé này, cho con bồi mẹ mà sao
không
muốn hả?”
Cảnh Tâm vội vàng
nói: “Nguyện ý nguyện ý.”
Tối hôm nay, Cảnh Tâm bị đoạt
đi
rồi.
Tần Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng
không
thể theo chân bọn họ cướp người, vài người thấy
anhmột
mình, như ong vỡ tổ tiến lên, trêu chọc
nói: “Bình hoa xinh đẹp nhà cậu đâu rồi?”
Tần Sâm liếc nhìn đám người kia
một
cái, hất cằm về hướng Cảnh Tâm,
không
chút để ý: “Đó.”
Cảnh Tâm đưa lưng về phía bọn họ,
một
đôi chân trắng nõn thẳng tắp, đẹp vô cùng.
“Trong giới giải trí bình hoa có tiếng là chân đẹp đó.”
“Quả
thật, vừa thẳng vừa cân xứng, bắp chân có đường cong
thật
xinh đẹp,
không
hề kém so với người mẫu.”
“anh
Sâm cuồng chân đẹp….”
Tần Sâm lạnh mặt, trầm giọng
nói: “Nhìn đủ chưa?”
Đám người lúc này mới thu tầm mắt lại.
Hôn lễ cử hành theo thứ tự, sau khi tiệc rượu bắt đầu, Tần Sâm vẫn bị túm
đi
chắn rượu, nguyên nhân là: “Phù rể tửu lượng
không
tốt, ba người
đã
say, cậu
đi
chống đỡ.”
Tần Sâm khinh bỉ
nói: “Tửu lượng kém
thì
còn
đi
làm phù rể làm gì.”
nói
như vậy, nhưng
anh
vẫn
đi, dù sao cũng là hôn lễ của
anh
trai.
Lúc đến bàn của Cảnh Tâm, Tần Sâm cố ý đứng ở phía sau, bên trái Cảnh Tâm là Cảnh Lam Chi, Phó Khải Sâm cùng bạn làm ăn ngồi ở
một
bàn khác,
anh
liền đứng bên phải Cảnh Tâm, lúc Cảnh Tâm đứng lên kính rượu, ghé vào lỗ tai
anh
nhẹ
giọng
nói: “anh
uống ít
một
chút.”
Tần Sâm dựa gần vào, hơi thở nóng rực phun vào cổ
cô, cúi đầu
nói: “Trước khi về nhớ
đi
tìm
anh.”
Tiệc rượu kết thúc, Chu Nghi Ninh đến đây giữ chặt Cảnh Tâm: “Bọn họ muốn
đi
nháo động phòng, chúng ta cũng
đi.”
Cảnh Tâm vội vàng đứng lên,
nói
với Cảnh Lam Chi: “Mẹ, con cũng
đi
xem, mẹ cùng ba về trước
đi.”
không
đợi Cảnh Lam Chi trả lời, Cảnh Tâm liền túm Chu Nghi Ninh
đi.
Chu Nghi Ninh
thật
sự
muốn
đi
nháo động phòng, Cảnh Tâm
không
phải,
cô
nhìn chung mà
không
thấy bóng dáng của Tần Sâm đâu.
Cứ như vậy bị Chu Nghi Ninh đưa đến phòng tân hôn của
cô
dâu chú rể, rất nhiều người, Chu Nghi Ninh chen lấn
đi
vào, vóc dáng
cô
ấy
nhỏ
nhắn, tìm được khe hở liền chui vào,
đang
định gạt người bên cạnh ra giành chỗ cho Cảnh Tâm, vừa quay đầu lại, chỉ thấy
một
chút tà váy màu lam biến mất ở cửa.
Cảnh Tâm bị Tần Sâm ôm ngang từ phía sau bắt
đi, sợ đến mức hét ra tiếng, ra sức giãy dụa, tay chân dùng sức đấm đá, đột nhiên thấy
âm
thanh quen thuộc kêu rên: “Là
anh.”