Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 22: Tôi không thể là sắc lang

Giữa trưa, ở căn tin.

Một nữ sinh bưng khay ăn ngồi xuống, hỏi đồng bọn nhỏ đối diện: “Này, cậu nghe nói chưa?”.

“Cái gì cái gì?” Đồng bọn nhỏ rất rõ, loại ngữ điệu mở màn này thường cho thấy một sự kiện ----- có bát quái.

Nữ sinh nhìn trái nhìn phải, một tay che miệng, nói: “Là chuyện tình sân trường biếи ŧɦái kia đó hả”.

“... Biếи ŧɦái?!”

”Suỵt!”

”A, thực xin lỗi.” Mắt đồng bọn nhỏ cũng ngó trái ngó phải, “Là sao?”.

“Ủa? Cậu không biêt sao? Nghe nói trong đám học sinh năm nhất năm nay có một vị sắc ma biếи ŧɦái trà trộn vào”.

”Ô? Thật nguy hiểm!” Che miệng

Nữ sinh cười khoát tay áo: “Không cần lo lắng, nghe nói sắc ma kia là nữ, chỉ xuống tay với nam giới”.

“... Thế à?” Sao lại cảm thấy càng nguy hiểm hơn thế này? Thật sự không sao ư?

“Đúng vậy, nghe nói ngay tại sáng nay, đói khát tới cực điểm, cô ta đã tùy tiện bắt bạn học nam chạy mất”.

“!!! Cái gì? Còn có loại chuyện này nữa hả? Sau đó thì vị bạn học nam kia ra sao?”.

“Cực kỳ thê thảm, chờ đến lúc những người khác phát hiện ra hắn, đã hôn mê bất tỉnh, cả người đều là vết thương, à, còn bị cởϊ qυầи…”.

“Ôi trời? Lẽ nào lại thế?”.

“Tay bị dây lưng trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, sau đó…”.

Ngay vào lúc nữ sinh muốn tiến thêm một bước miêu tả, một tiếng cười đã vang lên ngắt ngang lời cô. Hai người bị quấy rầy khó chịu nhìn sang bàn bên cạnh, chỉ thấy một vị nữ sinh tóc ngắn vỗ bàn cười đến ngửa tới ngửa lui, cười đã rồi, rốt cuộc hình như cô nàng cũng chú ý tới hai vị nữ sinh cạnh đó, vừa xua tay vừa nói: “Thật có lỗi, các người cứ tiếp tục nói, không cần phải để ý đến em!”.

“...” x2 bầu không khí đã không còn nữa, nói cái lông!

”Lời tôi nói có gì buồn cười?“.

“Không, chị suy nghĩ nhiều quá”. Đối mặt vói câu hỏi của đối phương, nữ sinh tóc ngắn chỉ cầm lấy cái thìa trên bàn ăn, xúc một cọng rau xanh, “Em chỉ vui sướиɠ vì thức ăn chay biến thành thịt mà thôi!”.

“... Hả?”

”Có thể phát hiện sâu trong rau xanh, thuyết minh cũng thật mới mẻ đấy!”

“...” x2.

”Cẩn thận ngẫm lại, mỗi một thứ hoa quả bị nó bò qua, hẳn là hoàn toàn tự nhiên không bị ô nhiễm nhỉ, hai chị có cảm thấy vậy không?”.

“...” Lại x2.

Hại vị nữ sinh nhìn bàn ăn toàn thức ăn chay của mình, trong nháy mắt cảm thấy không còn khẩu vị, liếc nhìn nhau, sau đó cùng đứng lên, xoay người đi ra cửa căn tin.

Nhìn chăm chú vào bóng dáng hai người, nữ sinh tóc ngắn chau mày, nhét thìa rau vào miệng: “Đã thu phục!”.

“Vô dụng”. Nữ sinh tóc dài ngồi đối diện đẩy kính mắt, bình tĩnh nói, “Sau khi ra khỏi đây họ vẫn sẽ nói”.

“Nhưng mặc kệ là ai, đều đừng nghĩ nói bậy về Tiểu Vong trước mặt tớ!” Tô Đồ Đồ nhét một miệng cơm lớn, hầm hừ nói, “Sức tưởng tượng của mấy người đó cũng thật là lớn mạnh à, Tiểu Vong hoàn toàn không phải là người như vậy được không?!”.

“Thật mừng là cậu ấy không có tới căn tin”. Lâm Lâu nghiên đầu nhìn đám người đang thì thầm nói nhỏ ở khắp nơi, tuy rằng không nghe được họ đang nói cái gì, nhưng không thể nghi ngờ là chuyện buổi sáng đã biến thành tin tức lớn”.

“Đúng vậy”.

Như vậy, nhân vật chính của bát quái hiện giờ đang ở nơi đâu?

Cô đang canh giường.

Sự tình phải nói từ ban đầu

Sáng sớm, vào lúc Mạc Vong thiếu chút nữa đã bị tình huống 囧 đột phát kia khiến cho phát khóc, Esther đúng lúc đứng ra giải vây, hắn giải thích với giáo viên ngữ văn ---- thiếu niên là do giải cứu cô khỏi sự bao vây tấn công của bầy mèo, sức lực cạn kiệt đến té xỉu…

Còn dây lưng?

Đương nhiên là do tự hắn rút ra làm vũ khí.

Dưới tình huống bình thường thì cách nói này rất khó làm cho người ta tin phục, nhưng mà ------

Thứ nhất, người nói lời này là Esther, người bình thường chỉ cần nhìn đến khuôn mặt lạnh như băng của hắn, cũng sẽ không bao giờ hoài nghi hắn nói dối.

Thứ hai, trên người thiếu niên vẫn còn vết cào hỗn độn, chỉ cần nhìn kỹ, sẽ thấy rõ ràng là dấu vết do mèo để lại.

Thứ ba…

”Meo meo!”

”Meo meo!!”

”Meo meo!!!”

...

Cảm tạ mèo trắng làm phản không biết đã tìm đâu ra mấy chục người bạn và dắt tới.

Esther đưa mắt ra hiệu một cái, chúng nó liền phối hợp ăn ý ngồi xổm trước cửa, đều vươn móng vuốt sáng lòe lòe về phía giáo viên đáng thương.

“…” Sau khi giáo viên ngữ văn tiếp thu giả thiết khó có thể tưởng tượng nổi kia, không chỉ không có cảm giác nghi ngờ, mà ngược lại còn sâu sắc cảm thấy: không bao giờ có ý nghĩ muốn nuôi mèo nữa, không, ngay cả gặp cũng không được nghĩ! Ông liền lập tức đặc biệt phê chuẩn cho Mạc Vong nhanh chóng đưa thiếu niên “mất sức ngất xỉu” đến phòng y tế. Tuy rằng mặt ngoài chuyện này đã bưng bít trôi qua, nhưng đáng tiếc là, lúc cô gái chạy một đường như điên về lớp học đã bị không ít người nhìn thấy, trong đó còn có một số người buổi sáng đã có mặt tại cổng trường, đối chiếu hai lần, liền sinh ra lời đồn đãi hại người kia.

Truyện được edit bởi sulli và mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn.

Bạn cùng lớp đương nhiên có giúp cô tẩy oan, nhưng thực đáng tiếc, so với chân tướng thì có đôi khi mọi người càng có nguyên nhân để tin tưởng lời nói dối hơn.

Mà không biết vận khí của Mạc Vong là quá tốt hay quá kém, cả buổi sáng đều canh giường ở phòng y tế nên không biết còn có sự việc như vậy. Về phần vì sao phải ngồi lâu như vậy… Là vì tình huống của Thạch Vịnh Triết hình như có chỗ kỳ quái, bình thường sau khi bị đánh ngất, chỉ chốc lát sau sẽ tỉnh lại, nhưng hôm nay đến giữa trưa rồi mà hắn vẫn chưa thể tỉnh. Căn cứ theo phỏng đoán của Esther, chỉ sợ là “quá trình dung hợp đã sắp đến giai đoạn cuối cùng”.

Nhưng mà, thật sự là không có vấn đề gì sao.

Phòng y tế chiếm một vị trí không nhỏ được phân ra bởi một tấm màn vải, bên trái là tủ thuốc, bàn công tác và đồ vật, bên phải đặt bốn chiếc giường, mỗi giường lại dùng rèm vải phân riêng, hình thành một số “phòng bệnh nhỏ” tương đối khép kín. Bởi vì y sĩ đã đi ăn cơm trưa, trong phòng chỉ còn lại hai người ---- thiếu niên nằm trên chiếc giường trong cùng, thiếu nữ lẳng lặng ngồi trên băng ghế cạnh giường.

Mạc Vong cúi đầu nhìn thiếu niên, mái tóc mềm mại hơi rám nắng của hắn rơi trên gối trắng, gương mặt được nữ sinh khác khen ngợi vì “đẹp trai” có chút tái nhợt, cũng không biết có phải do ảo giác hay không, mấy nốt tàn nhang lấm tấm bên mũi thời kỳ trưởng thành kia dường như phai nhạt đi không ít —— thật đáng tiếc, về sau không thể lấy chuyện này ra giễu cợt hắn nữa rồi sao? Đại khái là đang nằm mơ gì đó, đôi mày của hắn thường xuyên nhăn lại, thoạt nhìn có chút đáng thương, hoàn toàn tương phản với sự kiêu ngạo thường ngày.

Nói như thế nào nhỉ? Ngủ và thức ---- hoàn toàn giống như hai người. Nhưng mà, người sau tuy rằng có hơi đáng giận, có hơi đáng ghét, có hơi kích động người, quả nhiên … Vẫn hy vọng thấy đáng ghét hơn.

“Bệ hạ” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô gái.

“Esther”, sao anh lại tới đây?” Mạc Vong quay đầu lại, cũng nhỏ giọng hỏi.

”Tôi mang cơm trưa cho ngài.”

“... Đến giữa trưa rồi sao?” Ngồi ngồi, hoàn toàn không có khái niệm với thời gian được không?

”Đúng vậy.” Thanh niên gật gật đầu rồi quỳ một gối, nâng l*иg cơm giữ nhiệt chừng năm tầng lên trước mặt cô gái, “Mời dùng”.

“…” Người này lấy đâu ra thế? Quên đi, dù cho hắn có lấy gì từ trên người ra cũng không kỳ quái. Vì thế Mạc Vong bình tĩnh đón lấy, “Cảm ơn”.

Lời cô gái nói rõ ràng là rất bình thường, nhưng thanh niên lại cúi đầu, nghiêm trang đáp lời: “Ngài không cần phải nói lời cảm ơn đối với tôi, bệ hạ, đây là chức trách của thuộc hạ”.

Mỗi lúc nói đến đề tài này đều khó có thể kéo dài tiếp, Mạc Vong thở dài, hỏi: “… khụ, bên trong có cái gì vậy?”. Cô vừa nói vừa đứng dậy, đặt l*иg cơm lên tủ đứng cạnh đó rồi mở ra, dưới cùng là một tầng cơm tẻ, bốn tầng còn lại là ba món ăn một món canh vẫn còn tỏa khói nóng —— màu sắc hấp dẫn, mùi thơm mê người, phối hợp chay mặn cũng vô cùng hợp lý. Cô gái hưởng thụ hít vào một hơi, sau đó nheo mắt lại. “Vừa nghe mùi thơm đã biết ngon rồi”.

”Bệ hạ vừa lòng là tốt rồi.”

Vẻ mặt thanh niên nhẹ nhõm hơn, Mạc Vong thấy thế, liền hỏi theo bản năng: “Esther, đây không phải là anh làm đó chứ?”.

”Vâng ạ.” Thế mà Esther lại thật sự gật đầu, “Mượn dụng cụ của căn tin, còn… tóm lại, ngài có thế có thể thích thì thật tốt quá”. Tuy rằng đã lén luyện tập không ít lần, cũng đã được cô Thạch cách vách tán thưởng, nhưng không có gì so được với việc cô gái chính miệng khen ngợi.

“...” Người này cũng quá lợi hại rồi!

”Bệ hạ?”

Mạc Vong buông l*иg cơm trong tay, nhìn chăm chú vào thanh niên vẫn đang duy trì tư thế quỳ xuống đất: “Esther, thật sự cảm ơn anh”. Việc khác cũng tốt, việc này cũng tốt. Rõ ràng cô không bỏ ra gì cả, nhưng lại thu hoạch được hồi báo lớn như vậy, chỉ nói “cảm ơn” có lẽ không được ích lợi gì, nhưng trừ việc đó ra, cô cũng không biết phải làm gì mới đủ để báo đáp loại thiện ý ôn nhu và ấm áp này.

“Bệ hạ…” Ánh mắt thanh niên dâng lên chút gợn sóng, dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn đột nhiên vươn tay phải đặt lên ngực, “Thứ cho tôi mạo muội, có thể làm chậm trễ một ít thời gian của ngài được không?”.

“A, đương nhiên không thành vấn đề, có việc gì gấp sao?”.

“Không, chỉ là… Muốn mời ngài nghe đáp án của Esther • Kroos Dell tôi một chút”.