Người nói, là Mạc Duẫn Sâm.
“Tôi còn có việc, cậu muốn đi thì tự đi!” Đường Dĩ Phi chưa từng có sắc mặt tốt với anh ta, cầm túi, đứng lên.
“Tránh ra.”
Mạc Dĩnh Sâm nghe vậy, thân thể ngồi càng thêm thẳng tắp, khóe môi nhếch lên một độ cong như có như không, ánh nắng mặt trời mùa thu rơi trên người anh, làm tăng thêm một phần phóng khoáng ngông nghênh.
“Bạn học Mạc, phiền cậu nhường một chút, tôi muốn về nhà, không rảnh đi dạo chợ đêm với cậu!”
“Tôi đưa cậu về nhà?” Khóe miệng cười càng thêm tà ác.
Sao Đường Dĩ Phi lại không biết tâm tư nhỏ của anh chứ?
Không phải muốn người khác hiểu nhầm mói quan hệ giữa hai người bọn họ làm cho cô không còn cách nào đặt chân ở Ngọc Hòa sao?
“Bạn học Mạc, đầu óc cậu nghĩ gì tôi biết, cậu không cần trả đũa tôi khắp nơi vì chuyện kia, tôi không đáng để cậu phí hết tâm tư đi đối phó.”
Mạc Dĩnh Sâm hơi hơi kinh ngạc, nụ cười ở khóe miệng có chút nhạt đi. “Ồ? Trong mắt cậu tôi là người như vậy sao?”
Đường Dĩ Phi không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt 'chẳng lẽ không đúng sao' liếc nhìn anh.
“Bạn học Đường, tôi nên nói là cậu ngu ngốc? Hay là quá ngây thơ? Tôi đang theo đuổi cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra?”
Thiếu niên biểu hiện ra dáng vẻ bị thương, lúc này trong phòng học không còn nhiều người, chỉ còn mấy bạn học đang trực nhật, cách khá xa, cũng không biết bọn họ đang nói gì.
“Ha ha...” Đường Dĩ Phi buồn cười nhìn hắn. “Bạn học Mạc, tôi đã nghiên cứu qua tâm lý học, bản lĩnh nói dối của bạn thực sự quá kém!”
“...”
“Còn có, tôi đã nói rồi, đừng trêu chọc tôi, đây là cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho cậu!”
Dứt lời, nhấc chân đá bay anh ra khỏi ghế, lững thững rời đi.
Mạc Dĩnh Sâm sững sờ tại chỗ rất lâu mới phản ứng được, lại nhìn ra ngoài cửa đã sớm không còn bóng người, gào to. “Đường Dĩ Phi! Cậu sẽ phải hối hận!”
Tất cả học sinh đang trực nhật kinh ngạc đến ngây người, chỉ thấy anh tức giận tiến lên đá đổ thùng rác, hậm hực rời đi.
“Bạn học Mạc với bạn học Đường làm sao vậy?”
“Không biết, chắc là cãi nhau?”
“Nói nhảm!”
“...”
Đường Dĩ Phi về phòng ngủ, dọn dẹp đồ vật, rất nhanh ... ...... ...., tài xế đã chờ ngoài cửa.
“Đóng cửa lại, nở một nụ cười gượng gạo, cất bước đi đến cửa trường học.
“Này, thật sự không cần tôi đưa cậu?”
Mới ra cửa ký túc xá liền bị một bóng dáng tiêu sái ngăn trở, giọng nói không bị trói buộc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Đường Dĩ Phi không vui nhíu mày.
Có ít người, thật đúng là giống kẹo cao su rất dính người, bỏ cũng không bỏ được!
Lạnh lùng liếc anh ta một cái, trực tiếp coi như không khí!
Đường Dĩ Phi ngẩng đầu lên, đi qua Mạc Dĩnh Sâm đi thẳng đến cửa trường học.
“Này! Thật là không có lịch sự! Cứ bỏ đi như vậy sao?” Mạc Dĩnh Sâm đang dựa vào gốc cây lớn làm dáng, thấy cô một mắt cũng không them nhìn mình mà cứ như vậy rời đi, trong nháy mắt ỉu xìu.
Chạy chậm đuổi theo cô, cánh tay lớn mật chụp vào bả vai cô!
“Đừng làm rộn! Sau này tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa, chúng ta là anh em được không?”
Đường Dĩ Phi bình tĩnh tránh đi bàn tay heo đang vươn tới của anh ta, mặt mũi tràn đầy khinh thường, chỉ có ánh mắt lạnh nhạt.
“Bạn học Mạc, xin tự trọng.”
“Được được được, tự trọng tự trọng...” Mạc Dĩnh Sâm không thể làm gì, giơ hai tay đầu hàng, không chút nào để ý nhún nhún vai.
Đường Dĩ Phi cước bộ chậm dần, bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn về phía hắn. “Tôi đã nói với cậu, đừng trêu chọc tôi, bạn học Mạc còn muốn đi theo tới khi nào?”
Mạc Dinh Sâm sờ mũi một cái, dáng vẻ vẫn bất cần đời như cũ.
“Theo? Bạn học Đường, đúng lúc tôi về nhà, chỉ tiện đường mà thôi.”