Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 5: Một tấm thẻ vàng

“Bạn học Đường, về sau đi học cô phải nhớ kỹ phải buộc mái tóc dài lại, nội qui trường quy định rõ ràng, khi ở trường, nữ sinh bắt buộc phải buộc tóc dài lên, không phải trường hợp đặc biệt, tuyệt đối không cho phép để tóc tai bù xù đi vào phòng học.”

“Há, vâng.” Đường Dĩ Phi khẽ giật mình, ở đây cũng có quy định kỳ quái như vậy sao?

Bắt nữ sinh không được xõa tóc dài.

Ăn cơm xong trở lại phòng học, Mạc Dĩnh Sâm đã sớm nằm xuống nghỉ trưa, đôi chân thon dài bá đạo chiếm chỗ của cô, Đương Dĩ Phi ngồi xuống bên cạnh chân tay của cô luống cuống, nhìn hai mắt anh nhắm nghiền, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Này, bạn học Mạc, có thể để chân qua một bên được không?” Đường Dĩ Phi nhấc chân lên nhẹ nhàng đá đá chân hắn.

Dấu chân màu xám của giày chơi bóng chày in lên giày vải màu trắng, thiếu niên miễn cưỡng nâng mí mắt lên híp đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, “Oh, Đường Dĩ Phi, ăn xong rồi sao?”

“Tôi tên là Đường Dĩ Phi!” Đường Dĩ Phi đỏ mặt, một tay kéo anh ta dậy, có lẽ là không ngờ tới khí lực của cô lớn sẽ lớn như vậy, Mạc Dĩnh Sâm lảo đảo một cái, suýt nữa lật từ trên ghế xuống.

“Cô tính mưu sát tôi à?” Mạc Dĩnh Sâm ngồi thẳng người, trong mắt không che giấu trêu tức.

Đường Dĩ Phi liếc nhìn anh ta một cái, lần này cô quyết không để ý đến anh ta nữa.

“Tốt tốt, được thôi Đường Dĩ Phi?” Thật sự là một trò chơi không hề đơn giản !

Mạc Dĩnh Sâm nhìn cô gục mặt xuống bàn, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho mình một cái ót, trong lòng vô cùng khó chịu!

Tiểu thiếu gia của Mạc gia làm mưa làm gió không gì không làm được , từ khi nào lại chịu thua thiệt kiểu này? Thậm chí ngay cả một con nhóc cũng trị không xong!

Nghe tiếng ồn ào ở bên tai, Đường Dĩ Phi không nghe thấy anh ta nói xin lỗi để cho cô có một chút thư thái, mi liền cau chặt lại.

Khốn kiếp!

_____________

Một ngày sinh hoạt ở trường kết thúc rất nhanh, Đường Dĩ Phi thu dọn sách vở xong, thoải mái đi về phòng ngủ

Hôm qua trường Ngọc Hòa đưa tin, trường học đã an bài chỗ ở, chỉ là còn có nhiều thứ ở trong cần sửa lại, cho nên hôm nay mới chính thức trọ ở trường.

Thực ra nền giáo dục của Trung học Ngọc Hòa cũng không khắt khe lắm, học sinh có thể lựa chọn ở trọ hoặc về nhà, có lẽ Đường Dĩ Phi cảm thấy ở chung một chỗ với cha mẹ có chút xấu hổ, cho nên mới lựa chọn ở trọ lại trong trường.

_________

Phòng 203.

Bên trong vốn là không có một ai, nhưng lúc Đường Dĩ Phi đi vào lại thấy một vị khách không mời mà đến.

“Chị...” Cô mím mím môi nói, tâm lý của cô luôn luôn khát vọng tình thân, nhưng ở trước mặt Đường Tư Nhiên đều bị dội tắt, có lẽ là bởi vì lần đầu gặp gỡ cô đã thấy được ánh mắt khinh thường từ Đường Tư Nhiên.

“Ừm, tan học rồi sao, toàn bộ đồ chị đều đã đưa cho em, còn thiếu cái gì thì nói với chị một tiếng, một hồi chị đi mua.”

Đường Tư Nhiên lớn hơn ba tuổi so với Đường Dĩ Phi, là con gái lớn của Đường gia, cử chỉ đoan trang, giống như những tiểu thư khuê các, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất do được tu dưỡng tốt.

Khuôn mặt của cô ta rất đẹp, một đôi con ngươi hnhư có lực hút, luôn có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đường Dĩ Phi nhìn đồ vật trong phòng lắc đầu, “Không thiếu, cám ơn chị.”

“Há, đúng, đây là thẻ cha mẹ cho em, về sau muốn mua gì thì cứ việc mua, không cần ủy khuất bản thân.”

Một tấm thẻ vàng đưa tới trước mặt, lóe lóe ánh kim sáng lóa làm cô có chút nhức mắt.

Đây là của bố thí hay là tiền đền bù tổn thất?

Không ai biết.

“Được.”

Cầm lấy tấm thẻ, Đường Dĩ Phi chăm chú nắm trong lòng lòng bàn tay, tấm thẻ nóng hổi làm bàn tay trắng noãn của cô suýt bỏng.

“Tốt, ban đêm tôi còn có việc, cô tự mình đi dạo một vòng qua chợ đêm, ăn một chút gì thì trở về sớm một chút, sau đó ngủ đi, tôi đi trước.”