Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 83: Cố hương trong mưa gió (9)

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Từ bể bơi chuyển tới nơi nghỉ ngơi xa hoa, hai chiếc ghế sofa thoải mái sạch sẽ, đá cẩm thạch được lót dưới nền đất lạnh, bên trong gian phòng tràn ngập mười phần không khí ấm áp. Đâu đó trong góc tối còn văng vẳng ca khúc cổ điển nhẹ nhàng, nước chảy êm đềm tí tách khiến người ta buông lỏng dưỡng thần. Hai người phục vụ chuyên nghiệp có gương mặt xinh xắn thanh tú đang tận tâm tận lực phục vụ khách mời. Một người xoa bóp huyệt thái dương, người còn lại cầm cây búa nhỏ nhịp nhàng

gõ vào lòng bàn chân của khách, tinh dầu thơm mùi bạc hà nhàn nhạt mát mẻ thăm thẳm tản ra.

Lôi Thiệu Hành nằm trên một chiếc ghế sa lon tự tại hưởng thụ, anh chỉ dùng khăn tắm lớn quấn lấy hạ thân, làm lộ ra vóc dáng tuyệt mỹ mà nếu so với người mẫu nổi tiếng trên sàn diễn thì anh cũng không thua là mấy.

Mà ở một bên khác đối diện chiếc ghế salon đó, Úy Hải Lam nửa nằm nửa ngồi không nói một lời. Lúc đầu cũng có người muốn xoa bóp cho cô nhưng đều bị cô từ chối. Cô luôn luôn chán ghét người khác đυ.ng chạm vào thân thể mình, dù cho là đồng giới tính cũng vẫn sẽ cảm thấy mơ hồ khó chịu.

"Suy nghĩ kỹ chưa?" Anh đột nhiên mở miệng hỏi.

Bốn phía yên tĩnh đến lạ kỳ, chỉ có cây búa phát sinh có quy luật đang nện xuống nhịp nhàng.

Thật lâu sau cũng không có được câu trả lời của cô, Lôi Thiệu Hành liếc mắt nhìn chỉ thấy cô vòng lấy hai tay uốn quanh chân mình, ngồi trong một góc phía xa xa kia. Mái tóc đen nhánh thanh thoát không lấm chút bụi trần, mềm mại như hải tảo nhưng lại ngổn ngang bất kham như ngựa thuần chủng. Việc ép buộc phải mặc áo tắm chính là khoản phí do anh đòi hỏi để khi cô càng gần với màu đen thì thân thể cô càng để lộ ra mấy phần mảnh mai dịu dàng.

“Các người lui xuống hết đi." Lôi Thiệu Hành trầm giọng dặn dò, tiện thể cho hai người phục vụ một ít tiền tip(1)

(1)

Việc trả tiền để cảm ơn người đã phục vụ mình

Anh cũng lập tức đứng dậy, đi đến tủ rượu mở ra bình rượu, lại vui vẻ rót ra một ly. Ngửa đầu uống cạn, rượu nồng cay độc đến nỗi anh có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác cay theo yết hầu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,chảy xuôi đến tận nơi sâu xa trong thân thể mình. Cầm trong tay ly rượu, anh hững hờ nói: "Người nào nên đi, người nào nên lưu lại, chắc trong lòng em đã nắm chắc rồi chứ?"

Úy Hải Lam vẫn duy trì tư thế kia, từ tốn nói: "Tôi nghe lời anh."

Lôi Thiệu Hành nở nụ cười, thưởng thức ly rượu trong tay, cũng nhẹ nhàng giơ lên, xuyên thấu như nhìn thấy được chất lỏng sóng sánh màu đỏ tươi trong ly rượu. Anh lại nhìn về phía cô nói: "Anh không làm chủ được."

Lúc này ánh mắt Úy Hải Lam không có tiêu cự, mà anh lại chậm rãi đi dạo đến trước mặt cô, lại ngồi xuống giường, đưa tay vuốt mái tóc bên thấp bên cao của cô, sợi tóc mềm mại như có chứa cảm xúc khiến anh yêu thích không buông tay. Anh lại dùng lối xưng hô quen thuộc để gọi tên cô "Úy, trên thế giới này còn lâu mới có được sự vẹn toàn của đôi bên, dù là thần phật cũng không thể làm được."

"Tôi cũng không thích lắm những người ngoài kia. Đương nhiên, mẹ tôi cũng không thể coi là người ngoài."

Khi người kia nghe cô nói một câu như vậy, rốt cục cũng thả cô rời đi.

Trên đường từ “Cửu Thiên Ngân Hà” trở về nhà, Úy Hải Lam hoảng sợ bất an. Ngoại trừ mẹ cô vẫn còn đang ở bên ngoài, từ lâu anh ta đã ra quyết định với mọi thành viên bao gồm từ phu nhân, tiểu thư trong nhà họ Úy, người làm vườn và mọi kẻ hầu trong Uý gia này. Bọn họ, không có ai là ngoại lệ, đều không giữ lại bất kỳ ai, tất cả đều phải bị đuổi ra ngoài. Lúc này chân trời bay qua một mảng mây trắng che lấp tâm tư vốn không được tươi đẹp trong lòng cô, ảm đạm thê thảm như ngày mùa đông giá buốt đang tới gần.

Buổi chiều hai ngày sau đó, thời gian cũng như giờ hôm đó, tất cả mọi người đều tụ tập ở đại sảnh.

Mọi người có mặt đông đủ không thiếu một ai, mà họ đứng san sát nhau nín thở chờ đợi tương lai của mình.

Lôi Thiệu Hành ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế tựa làm bằng gỗ tử đàn được đặt chính giữa đại sảnh, còn cô cũng liền đứng bên cạnh anh, dù thế nào cũng cảm thấy tình cảnh này rất đỗi quen thuộc. Đã từng có lần cũng là như thế, ông nội gọi to tên cô trước mặt mọi người ở đây hướng về phía mọi người lên tiếng. Bây giờ, ngược lại người mở miệng chính là cô, chủ nhân của cả gia tộc Uý này cũng là cô, trông thế nào cũng cảm thấy hết sức trào phúng.

Úy Hải Lam ăn mặc giản dị nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác lông ra, thần tình (ý là biểu hiện trên khuôn mặt) lạnh lùng kiêu căng.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kết quả, không một ai dám lên tiếng.

"Úy, có thể nói rồi." Lôi Thiệu Hành ôn nhu giục cô.

Rốt cục, Úy Hải Lam cũng mở miệng, giọng nói cùng vẻ mặt của cô hoà hợp lại nhất trí, lại mang theo phần lạnh lùng "Nhị phu nhân, Tam phu nhân, chị cả, em gái, mời mọi người chuyển ra ngoài. Còn những người khác đã ở Uý gia cực khổ nhiều năm, kể từ hôm nay, các người cũng có thể nghỉ ngơi, không cần ở lại tiếp tục mệt nhọc. Tôi sẽ phát thêm một tháng tiền lương cho các người xem như là tiền thưởng. Mọi người có ba tiếng để thu dọn đồ đạc, trước khi mặt trời lặn tôi mong mọi người hãy rời khỏi đây."

Tuy rằng hai vị phu nhân đã sớm chuẩn bị tình huống xấu nhất nhưng khi nghe được những lời của Uý Hải Lam mới vừa phát ra, nhất thời lại không thể nào tiếp thu được, cũng á khẩu không trả lời được.

Úy Thư Họa bàng hoàng thất thần, mà Úy Mặc Doanh cười lạnh một tiếng.

"Cảm ơn nhị tiểu thư." Bọn người làm cùng kêu lên nói cám ơn nhưng ánh mắt không khỏi thất lạc, mông lung.

"Mời đi theo tôi kết toán tiền lương." Thuộc hạ đứng bên cạnh lập tức nói, cũng dẫn theo một đám người rời đi.

Mọi người bước từng bước trầm trọng từ từ tiến ra khỏi đại sảnh, nhị phu nhân lẩm bẩm nhắc tới cái gì, bỗng nhiên đứng dậy lớn tiếng reo lên "Không thể chuyển đi! Tuyệt đối không thể chuyển đi! Dựa vào cái gì mà muốn đuổi chúng tôi đi. Tôi cũng là người nhà họ Uý, tôi chính là nhị phu nhân của Úy gia, tôi nhất quyết không rời đi. Tôi đã sớm biết mẹ con các người không có lòng tốt, xem chúng tôi không hợp mắt."

Vầng trán Triệu Nhàn cau lại, hiển nhiên là không thích ồn ào tranh chấp như vậy, làm bộ dáng muốn quay về vườn.

"Triệu Nhàn!" Nhưng nhị phu nhân nào chịu bỏ qua, đã phát điên thét lớn tiếng, đưa tay hướng bà đánh tới. Lúc này, Triệu Nhàn bị vây ở sô pha nên chống đối không kịp.

Khí chất cùng hình tượng cao nhã năm xưa đã không còn sót lại chút gì, nhị phu nhân một tay nắm lấy tóc của Triệu Nhàn, một bên đánh bà điên cuồng rít gào "Triệu Nhàn! Tôi biết bà không chịu buông tha cho chúng tôi mà. Từ trước đến giờ, bà vốn căm ghét ông ấy yêu thương tôi, vì lẽ đó lúc nào bà cũng xem tôi không thuận mắt, chuyện gì cũng đối nghịch với tôi. Hiện tại ông ấy đang bị bệnh, cũng không ai đứng ra nói thay, bà hài lòng rồi chứ? Trời ạ! Nếu như đứa con trai bảo bối của tôi còn sống, nếu như nó không có số khổ như thế thì tôi có thể bị các người bắt nạt mãi như thế à? Triệu Nhàn! Tâm địa người đàn bà này quá ác độc."

"Dừng tay!" Úy Hải Lam vội vã tiến lên dùng sức lôi bà ra khỏi đó.

"A!" Nhị phu nhân lảo đảo một cái, bước chân bất ổn ngã ngồi trên đất.

Úy Mặc Doanh vốn đang cảm thấy ngột ngạt mà khi nhìn thấy mẹ mình bị người khác bắt nạt như vậy, nỗi tức giận trong lòng cô càng sâu. Mọi uất ức chất chứa hơn hai mươi năm qua lập tức như muốn bạo phát. Thừa dịp Úy Hải Lam đang còn đỡ Triệu Nhàn dậy, cô cũng nhanh chân tiến về phía trước, một tay nắm trụ bả vai cô, quay thẳng người cô về phía mình, nhanh chóng muốn cho cô một bạt tai "Úy Hải Lam! Đây là kết cục cô nên có. Ông nội cũng không có một đứa cháu như cô, mà ba cũng không có một đứa con gái như cô vậy. Cô không xứng làm con cháu Uý gia."

Nhưng Úy Hải Lam cũng nhanh chóng bắt cổ tay cô, một đôi mắt phượng đỏ đậm càng không nói ra được chua xót phẫn nộ.

Xuyên thấu qua cặp mắt kia, Úy Mặc Doanh bị kinh sợ, hơi giương môi ra nhưng cũng không dám nói tiếp câu nào.

Úy Hải Lam hất tay của cô ra, đỡ Triệu Nhàn đứng lên nhìn mấy người các cô nói: "Các người đều nghe kỹ, nếu muốn luận về thân phận thì các người chẳng là cái thá gì. Phu nhân của Úy gia chỉ có một mình mẹ tôi mà thôi mà tôi mới là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận trong cả gia tộc họ Úy này. Tôi muốn đuổi các người đi thì các người phải đi, ai dám có dị nghị gì? Thư ký Vương, đưa mẹ tôi về Sắc Vi uyển. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy mọi người ở đây lần lượt ra khỏi Cẩn viên này."

Trên mặt Triệu Nhàn có vài vết cào trông bà cũng khá chật vật, vẻ mặt bà lạnh lùng trầm mặc như đang phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn.

"Phu nhân, tôi đỡ bà." Vương San lập tức đỡ Triệu Nhàn đi về hướng Sắc Vi uyển.

Úy Thư Họa với đôi mắt to long lanh ngập nước nghẹn ngào hỏi: "Chị, chị thật sự muốn đuổi chúng ta ra khỏi đây sao?"

Úy Hải Lam nhìn cô mang đầy dáng dấp ủy khuất thì cũng nhớ lại tình cảnh của mình lúc còn bé.

Khi đó ba người cùng đồng thời học đàn, cũng là môn học cô yêu thích nhất. Mỗi ngày kết thúc đều là ngón tay đau đớn, miệng nhỏ cau lại, nước mắt liên tục rơi xuống như mưa. Tuy Úy Mặc Doanh ngoài miệng luôn quở trách cô nhưng cũng giúp cô thoa thuốc, mà cô cũng giúp lại Úy Mặc Doanh dán băng cá nhân lên đầu ngón tay của cô ấy. Thầy giáo Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Vương Cẩn Chi chính là một người đàn ông tuấn tú lại dịu dàng, lúc nào cũng đưa cho mỗi người các cô một viên kẹo chocolate. Có như thế, Úy Thư Họa mới dừng lại tiếng khóc.

Thầy Cẩn cười trêu nói: “Nhìn xem, bé út khóc nhè khiến hai người chị nhìn thấy đều đau lòng.”

"Chị à..."

Một tiếng gọi cô kéo cô về hiện thực, Úy Hải Lam vẫn cứ quyết tuyệt nói: "Các người nhất định phải đi! Một người cũng không thể lưu lại."

"Chị..." Úy Thư Họa si ngốc gọi cô, nước mắt từ từ rơi xuống.

"Thư Họa, chúng ta về thu dọn đồ đạc thôi." Tam phu nhân cũng lệ rơi đầy mặt, kéo Úy Thư Họa xoay người lại. Nơi này không chỉ đơn giản là một toà nhà mà nó còn tượng trưng cho cả gia tộc họ Uý. Nếu năm đó nơi này bất đắc dĩ bị bán đi thì hôm nay bọn họ cũng không đến mức như thế này, lại còn bị chính người nhà mình đuổi ra khỏi cửa, chua xót không gì tả nổi.

"Úy Hải Lam, xem như em lợi hại." Úy Mặc Doanh giản lược câu nói tiếp theo của mình, cũng đỡ mẹ cô chuẩn bị rời đi.

Tiếng khóc dần dần tan đi, Úy Hải Lam đứng ngay tại chỗ, hai mắt đầy nhiệt.

"Bốp…bốp….bốp…." Có vài tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau lưng cô đột ngột vang lên, cô từ từ quay đầu lại, chỉ thấy người kia một mặt sung sướиɠ.

Viền mắt ửng hồng, đáy mắt là một mảnh đông lạnh, vẻ mặt ôn hoà của Úy Hải Lam dường như bất động ngay tại chỗ.

Lôi Thiệu Hành bước tới bên cạnh cô, dẫn cô đến chính giữa đại sảnh và ấn cô ngồi xuống, lại cúi đầu nói những lời tàn nhẫn: "Đến đây, ngồi ở đây nhìn bọn họ từng người một rời khỏi nơi này."

Mọi người lĩnh lương cho công việc của mình, từng người cũng bước lên nói lời từ biệt với cô.

Lão quản gia tóc hoa râm, tay run run lau nước mắt, thân thiết căn dặn: "Nhị tiểu thư, tôi phải đi trước rồi. Hiện tại lão gia lại đang bị bệnh không gượng dậy nổi, mà nhà này lại không có đàn ông, tiểu thư và đại phu nhân phải cẩn thận, ngàn vạn lần phải tự mình chăm sóc thân thể. Nói thật, từ lúc mười sáu tuổi, tôi đã đi theo lão gia, ở lại Úy gia này cũng đã bốn mươi tám năm lẻ sáu tháng. Vốn là muốn hầu hạ đến cuối đời, không ngờ thế sự vô thường, nếu không phải năm đó lão gia đã cứu tôi một mạng thì bây giờ tôi cũng không thể sống sót. Tôi thật cảm tạ lão gia, cảm tạ lão gia, cảm tạ mấy vị phu nhân và tiểu thư nhiều năm tín nhiệm. Lúc này già này cũng nên về hưu."

Mọi người cảm động, nước mắt cũng kìm không được không ngừng chảy ra.

Úy Hải Lam lạnh nhạt như lúc ban đầu, nhìn mọi người ríu rít gào khóc, lại dường như trăm năm cô độc, một mảnh thê lương, ảm đạm.

Bóng người cũng từ từ biến mất, bên tai là một mảnh nụ cười ôn nhu.

Nụ cười trên khuôn mặt của Lôi Thiệu Hành đặc biệt mê người, một tay xoa đầu cô nói: "Úy, làm rất khá."

Hết chương 83.

_________________