Người đàn ông thấy cô nhìn tài liệu chỉ cười không nói, dường như đã sớm có chuẩn bị, mở miệng nói, “Tần tiên sinh đã nói, cái giá này là cao nhất rồi, sợ rằng Úy tiểu thư khó tìm được người thứ hai ra giá tốt hơn.”
Không cần nghi ngờ, đây chính là gián tiếp uy hϊếp.
Nếu như không bán, sợ rằng không chỉ có số tiền này không lấy được. Cô hoàn toàn không có lựa chọn thứ hai.
Úy Hải Lam yên lặng cân nhắc, cô cũng không lập tức ký tên, nhàn nhạt nói, “Xin cho tôi một ngày suy nghĩ.”
Người đàn ông đứng dậy đi tới một khoảng xa gọi điện thoại xin ý kiến, giọng nam đứt đoạn truyền đến, cuối cùng gật đầu trở lại. Anh ta thu hồi tài liệu, trầm giọng nói, “Úy tiểu thư, vậy ngày mai chúng tôi quay lại.”
Đoàn người lập tức rời đi, Úy Hải Lam cũng không được rảnh rỗi.
Cô gọi điện hỏi luật sư. Luật sư nói với cô, nếu công ty tuyên bố phá sản, Cẩn Viên sẽ bị đem ra thế chấp, họ được dành cho sáu tháng để chủ động chuyển đi, sau đó sẽ tiến hành niêm phong bán đấu giá. Tất nhiên, giá khởi điểm đấu giá sẽ rất thấp, về phần giá bán ra, vậy phải xem người đấu giá thế
nào. Dự tính giá khởi điểm, luật sư tính toán nói ra một con số. Con số này cho cô chút hy vọng. Bán mảnh đất thành Tây, cộng với số bất động sản mẹ cô nắm giữ, miếng cưỡng có thể ứng phó.
Nhưng là, làm sao để loại bỏ người đấu giá đây?
Bất đắc dĩ, Úy Hải Lam lần đầu tiên chủ động tới tìm cha
của Tɧẩʍ ɖυ An, Thẩm Vân Bằng.
Đứng ở bên ngoài đại sảnh công ty Thẩm Thị, ánh chiều tà tà đổ xuống, màu nắng nhuộm khắp bầu trời.
Nắng rực như lửa, trên mặt mỗi người đều ửng hồng.
Cô mới chỉ nhìn thấy xe riêng của cha Thẩm tới đón Tɧẩʍ ɖυ An một lần duy nhất. Thẩm Vân Bằng ngồi phía sau, cửa kính từ từ hạ xuống, ông liền gọi cậu lên xe. Tɧẩʍ ɖυ An từng cười nói biển số xe của cha cậu rất dễ nhớ, bốn số cuối cùng là 1982. Đó là bởi vì cha Thẩm rất thích rượu Mao Đài năm 1982- loại rượu có bình sứ trắng, nắp hồng, trên nhãn viết “Nổi tiếng trong ngoài, Mao Đài Quý Châu”. Đầu tiên, cô đi nhìn một vòng quanh tầng hầm đỗ xe, quả nhiên thấy chiếc xe riêng kia đỗ ở đó, cha Thẩm vẫn chưa rời đi.
Biết vậy, Úy Hải Lam liền chờ bên ngoài đại sảnh, cũng không đột ngột đi vào quấy rầy.
Gần lúc tan làm, bên trong có mấy người thong thả bước ra.
Úy Hải Lam đứng ở đằng xa, ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm cửa đại sảnh. Nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Vân Bằng đi ra, lúc này cô mới chậm rãi đi đến.
Cũng không có bảo vệ ngăn lại, thậm chí không có ai để ý đến cô.
“Bác Thẩm.”
Tiếng gọi êm ái khiến Thẩm Vân Bằng dừng chân, thấy cô, ông nhất thời hơi bất ngờ, nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều, “Lên xe rồi nói.”
Chiếc xe 1982 chở hai người qua dòng người đông nghịt qua lại không ngớt trên đường.
Úy Hải Lam nhìn thẳng phía trước, xuyên qua cửa kính, thấy chiếc xe dần tới gần cột đèn tín hiệu giao thông. Khi âm thanh của cô hạ xuống một chữ cuối cùng, bánh xe cũng dừng lại, “…Bác Thẩm, cháu tuyệt đối hết lòng tuân thủ lời hứa.”
“Vì tình cảm trước kia của ta với ba cháu, ta sẽ giúp cháu lần cuối cùng này.” Rốt cuộc, Thẩm Vân Bằng lên tiếng, “Nhưng mà, đây là lần cuối cùng.”
Úy Hải Lam nghiêng đầu cười nhẹ, “Cảm ơn bác Thẩm.”