Úy Hải Lam đang ngủ nướng.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi ngủ nướng. Hầu như là không bao giờ, đến giờ thức dậy, không đợi người làm gọi, cô đã sớm tỉnh lại. Nhưng vào sáng sớm hôm nay, cô vẫn vùi mình ở trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ. Thời gian trôi qua dần đến buổi trưa, điện thoại của Viên Viên đổ chuông reo ầm ĩ
đánh thức côp dậy, giống như là gầm thét bắt cô phải thức, để cùng nhau ăn cơm.
Úy Hải Lam lúc này mới rời giường chải sơ lại mái tóc, làm vệ sinh cá nhân sau đó đi tìm Viên Viên.
Viên Viên đang chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học, nguyện vọng của cô chính là vào được khoa luật của đại học Hoa Đông. Điểm chuẩn của khoa luật rất cao, đối với Viên Viên mà nói, cái nguyện vọng này có chút khó thực hiện. Nhưng cô học ngày học đêm để cải thiện thành tích, rốt cuộc được tuyển thẳng vào lớp mười, làm cho người ta mở rộng tầm mắt, cũng không thể không cảm khái có công mài sắt, có ngày nên kim.
Bên ngoài trường học có một tiệm cơm nhỏ, hai người đang gọi thức ăn.
Viên Viên cúi đầu bới cơm, trong miệng mơ hồ nói không rõ, "Nếu như không phải Từ Minh Lãng nói cho tớ biết, sáng sớm hôm nay Tɧẩʍ ɖυ An đã bay đi Mĩ, tớ cũng không biết gì luôn! Có phải hai người lại cãi nhau? Trước kia không phải còn nói muốn thi cùng Trường Đại Học sao? Tɧẩʍ ɖυ An tại sao đột nhiên lai đi Mĩ?"
Úy Hải Lam thong thả ung dung hỏi ngược lại, "Mình nên trả lời vấn đề nào trước?"
"Tất cả đều phải trả lời! Không được dấu giếm đấy! Nói mau!"
"Tụi mình không có gây gổ, chỉ là tương lai biến hóa khó lường. Anh ấy đi nước Mĩ du học, đó là lựa chọn sáng suốt, dù sao học ngành kế toán cũng nên chọn trường có tiếng tăm mà học."
"Cậu thật cảm thấy như vậy, không nhìn ra cậu nói chuyện cứ như không liên quan gì đến bản thân ấy." Viên Viên mím mím môi.
Thời gian nghỉ trưa cũng nhanh chóng qua đi, Viên Viên đứng ở bên lề đường nhìn Úy Hải Lam đón taxi. Trước khi lên xe, cô vịn cửa xe khom lưng hỏi, "Thật không có việc gì?"
"Thật." Úy Hải Lam kiên quyết gật đầu khẳng định, sau đó lên xe taxi.
Viên Viên mỉm cười nét thanh xuân từ khuôn mặt in lên cửa kính xe chợt lóe sáng, Úy Hải Lam tính toán hôm nay đã là hạn chót của chị lớn Úy Mặc Doanh đưa ra, hiện tại người cũng đã đi rồi, tiệc tùng gì đó có thể bắt đầu tổ chức rồi.
Nhưng khi Úy Hải Lam đang định liên lạc với Úy Mặc Doanh, thì Cẩn Viên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mười người đàn ông mặc đồng phục tiến vào Cẩn Viên, thay nhau đo đạc ghi chép từng thứ xung quanh. Vấn đền là bọn họ không bị ai ngăn trở, cũng không có ai báo cảnh sát nhờ giúp đỡ, hiển nhiên là bị có sự chấp thuận của ai đó trong Cẩn Viên. Thậm chí người làm còn dâng lên trà nước, tiếp đãi bọn họ như khách quý.
"Nhị tiểu thư, cô đã trở lại."
Úy Hải Lam vừa về tới nhà nhìn cảnh này liền thấy bực, lạnh lùng hỏi, "Người nào cho phép bọn họ tiến vào!"
"Nhị tiểu thư, là đại tiểu thư cho phép."
Úy Hải Lam nhạt nhẽo hờ hững làm mặt nặng nề mấy phần, hướng về phía mấy người đàn ông trước mặt quát lên, "Tất cả đều đi khỏi đây cho tôi!"
Mấy người đàn ông kia dừng động tác lại, một người trong đó tiến lên nói, "Chúng tôi là người của Tần tiên sinh, Tần tiên sinh đã thông qua sự đồng ý Úy đại tiểu thư cho phép thăm dò Cẩn Viên."
"Nói cho Tần tiên sinh của các người biết, Cẩn Viên chắc chắn sẽ không bán."
"Một giờ trước tòa Cẩn Viên này đã thuộc về Tần tiên sinh." Người đàn ông vừa nói xong, giống như sấm sét giữa trời quang làm đỉnh đầu của Úy Hải Lam nổ vang.