Nhưng người nỗi điên chẳng phải em, mà là tôi, đêm đó tôi đã tát em vì cái tội tự tiện đυ.ng vào đồ của tôi.Tôi đi khỏi nhà khi trời đang đêm, mẹ tôi thấy ồn ào, chạy lên thì chỉ thấy em khóc, ngoài ra... em chẳng nói gì thêm. Chuyện gây gổ giữa tôi và vợ ngày càng nhiều, mà toàn là do tôi, tôi say xỉn, về đập phá và chửi rủa em, trong một lần không cẩn thận, tôi đã đay nghiến em vì cái chuyện em đã-là-đàn-bà trước khi lấy tôi, mẹ tôi nghe thấy và từ đó bà chẳng còn thương em như trước.
Mẹ tôi nghĩ rằng đó là nguyên nhân của việc vợ chồng tôi xung đột, cách đối xử của bà thay đổi chóng mặt. Em trông gầy hơn trước....Thế rồi ả tình nhân xinh đẹp tôi bắt tôi li dị em để rước cô ta về, tôi không chịu, thế là cô ta ngúng nguẩy, hờn giận. Những điều đó chưa bao giờ tôi thấy ở em, người đàn bà tội nghiệp của tôi. Sau một thời gian dài, tôi dọn ra ở riêng, vì nhà cửa lúc nào cũng ồn ào, em thì chỉ âm thầm chịu đựng.
Từ khi ra riêng, tôi ngày càng chẳng tôn trọng em, đã hơn một lần tôi nói chuyện tình tứ với tình nhân trước mặt em, hơn một lần em thấy tôi đi cùng cô ta, và chẳng phản ứng gì, chỉ cuối mặt vàđi thẳng. Dường như em luôn cảm thấy mình là người có tội, thế nên chẳng bao giờ em dám phản kháng lại, chưa một lần...