Edit: Yunchan
***
"Dù là thứ gì ta cũng cam tâm tình nguyện." Liễu Ký Minh nhìn Tạ Cẩn Du nhấn mạnh từng chữ, như đang thì thầm cũng như đang hứa hẹn.
Băng tuyết lạnh giá trong mắt hắn dần dần tan chảy, là mùa xuân về trong tiết trời se lạnh, một đóa hoa đào lặng thầm hé nở trong gió, sau đó là từng lớp cánh hoa bung nở, kỳ hoa rực rỡ, ôm trọn cả trời đất vào lòng.
"..." Tạ Cẩn Du hé môi muốn nói gì đó theo bản năng, nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn không thốt ra được một chữ.
Cô cúi đầu, ra sức chớp chớp mắt, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt, chỉ hít thở thôi cũng thấy đau buốt.
Ngay khi Liễu Ký Minh thốt ra câu này, mặt Thu Mi đã cắt không còn giọt máu, tái nhợt như tờ giấy mỏng, yếu đuối mảnh mai, gần như chỉ cần một cơn gió thổi thốc qua sẽ bị hất tung lên trời, tan xương nát thịt.
"Không thể nào..." Thu Mi thì thào, lớp mặt nạ ngụy trang hoàn mỹ trên mặt tức khắc bể nát, cô ta loạng choạng như không đứng vững nổi, thậm chí cả môi cũng hơi run rẩy.
Tạ Cẩn Du ngoái đầu lại nhìn cô ta một cái, song lại bị sự thù hận sáng quắc trong mắt cô ta làm giật nảy. Nếu như nói ngay từ đầu Thu Mi hãm hại cô, tính kế cô chỉ để quét dọn chướng ngại, đoạt được Liễu Ký Minh, thì giờ đây mục đích đã hoàn toàn thay đổi.
Thu Mi đã không còn căm hận Tạ Cẩn Du vì Liễu Ký Minh nữa.
Từ giây phút này trở đi, Tạ Cẩn Du chính là kẻ thù lớn nhất của cô ta. Những thứ Tạ Cẩn Du có, cô ta đều muốn cướp lấy rồi chà đạp, thứ Tạ Cẩn Du không có, cô ta vẫn phải giành cho bằng được, sau đó nhếch mép cười hả hê trước mặt Tạ Cẩn Du. Chỉ cần ả nữ nhân này còn sống ở đây một ngày, thì chiến tranh giữa hai người sẽ mãi mãi không chấm dứt.
Tạ Cẩn Du cảm nhận được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô ta, mắt híp lại. Thu Mi, cô phải hiểu rõ, Liễu Ký Minh không phải đồ vật, chàng không phải là món đồ chơi để cô muốn làm gì thì làm. Thế giới này cũng chưa bao giờ là món đồ tiêu khiển trong tay cô, để cô muốn vo tròn bóp méo ra sao cũng được.
"Sư thúc, chúng ta đi thôi." Tạ Cẩn Du quay đầu đi không nhìn Thu Mi nữa, thấp giọng nói.
Hai người vai kề vai, tay đan vào tay, khắng khít thân mật.
Liễu Ký Minh liếc thoáng qua Thu Mi sau lưng, trao cho cô ta ánh nhìn cảnh cáo và lạnh lùng bất biến, sau đó, khi tầm mắt quay lại với Tạ Cẩn Du thì đã thay đổi.
"Được."
Thu Mi nhìn theo bóng dáng của hai người, trên mặt hiện lên chút méo mó khó thể phát giác, nhưng, ngay sau đó cô ta đột nhiên bật cười.
"Liễu sư thúc, ngài sẽ hối hận."
Liễu Ký Minh dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo.
Tạ Cẩn Du trừng mắt nhìn lại, hết nhịn nổi phải buột miệng chửi đổng: "Thu Mi, cô có ý gì hả?! Không chiếm được thì quay sang hăm dọa?! Tài năng quá cỡ!"
Thu Mi không đếm xỉa tới cô, chỉ cười duyên dáng nói tiếp: "Liễu sư thúc, ngài có biết sư tôn của ta thật ra chưa chết không?"
Lần này, người sửng sốt đổi thành Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du.
Liễu Ký Minh thật sự không biết chuyện này, với tình cảnh của Hạ Lăng ngày đó... dù thế nào đi nữa, y cũng không thể còn sống, nếu không, hắn đã chẳng nhận chức chưởng môn này.
Còn Tạ Cẩn Du sững sờ là vì một nguyên nhân khác.
Hạ Lăng chưa chết, chuyện này cô đã biết. Chưởng môn tiền nhậm Hạ Lăng từng là cầm tu phong nhã khó ai bì, thật ra không táng thân trong trận ác chiến Tiên Ma năm đó, chẳng những không chết mà y còn nhận được truyền thừa thần bí, lặng lẽ chờ đợi cơ hội trở lại Thương Vũ môn, đồng thời dương danh thiên hạ.
Thế nhưng, lúc Tạ Cẩn Du xuyên vào thế giới này thì cốt truyện "Đọa Tiên" chưa viết đến đây. Trong nguyên tác chỉ mới tới đoạn Thu Mi phát hiện ra tung tích của Hạ Lăng, nhưng khi đó Hạ Lăng vẫn chưa xuất hiện.
Hóa ra... tình tiết truyện đã tới đây rồi sao? Tạ Cẩn Du có hơi hoang mang, lòng bỗng thấy bùi ngùi, đúng rồi, dù sao trong nguyên tác cô đã hóa thành tro bụi từ đời nào rồi mà.
"Hạ sư huynh ở đâu?" Liễu Ký Minh cau mày, gặng hỏi.
Liễu Ký Minh và Hạ Lăng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm khắng khít, chưa kể Hạ Lăng còn là đại đệ tử thân truyền của Liễu Tương Sinh – phụ thân của Liễu Ký Minh, cho nên tình cảm hai người càng sâu đậm hơn những người khác. Khi nghe tin Hạ Lăng bỏ mình, nét mặt vạn năm bất biến của Liễu Ký Minh cũng khó tránh khỏi chấn động.
Giọng điệu của Thu Mi thoáng chút si dại, khiến ánh mắt cũng chập chờn theo, cô ta bùi ngùi nói: "Liễu sư thúc, sư tôn của ta cũng tìm ngài rất lâu rồi."
Liễu Ký Minh xoay người lại: "Tại sao Hạ sư huynh tìm ta?"
Hắn luôn ở tại Thương Vũ môn, nếu Hạ sư huynh vẫn còn trên đời thì không lý nào lại không biết tìm hắn ở đâu, cần gì phải dùng đến từ "Rất lâu" này.
Thu Mi ngước mắt nhìn hắn, cười như không cười: "Liễu sư thúc, cuối cùng thì ngài cũng chịu nhìn thẳng vào ta rồi."
"Thu Mi." Tạ Cẩn Du bất mãn chen vào: "Chuyện nào ra chuyện đó, bây giờ đang bàn chuyện Hạ chưởng môn, đừng có lạc đề."
Ánh mắt Thu Mi như sương, giọng nói cũng lạnh lùng: "Tạ sư tỷ, tỷ không thấy ta đang thảo luận chuyện sư tôn của mình với sư thúc sao? Tỷ chẳng biết gì thì chen mồm góp vui làm gì?"
Tay Liễu Ký Minh khoác nhẹ lên người Tạ Cẩn Du, đây là động tác ngầm che chở, đầy bao dung, đoạn hắn liếc mắt qua Thu Mi, thản nhiên nói: "Thôi vậy, nếu ngươi không muốn nói thì chẳng cần nói nữa, ta sẽ tự đi tìm."
Thu Mi chết trân, cô ta đã sắp đếm không xuể số lần mình bị Liễu Ký Minh cự tuyệt trong thời gian ngắn ngủi này rồi, nghĩ tới chuyện này cô ta lại giậm chân hậm hực, tức đến mức lông mày dựng ngược, giọng điệu cũng thêm đôi phần cứng rắn, nổi giận nói: "Không cần làm phiền Liễu sư thúc đích thân đi tìm, sư tôn của ta đã tự tìm tới rồi."
Mắt Liễu Ký Minh lóe sáng, lập tức ôm vai Tạ Cẩn Du quay lưng rời khỏi đây.
Sau khi Tạ Cẩn Du nghe thấy lời của Thu Mi thì lòng bỗng dưng rối như tơ vò, cô đột nhiên nhớ tới dòng chảy xiết mà mình và Liễu Ký Minh gặp phải sau khi ra khỏi di tích của Lạc Vân Kỳ.
Dòng chảy đó quá đỗi hung hãn, hơn nữa còn không biết nguyên nhân, có lần cô còn tưởng chẳng qua là đúng lúc núi lửa ở đáy biển phun trào mà thôi. Có điều... thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp thế sao? Bây giờ Thu Mi còn thông báo Hạ Lăng đã tới đây, Tạ Cẩn Du không thể không gắn hai việc này với nhau được.
Nếu Hạ Lăng chính là người khơi lên cơn địa chấn này...
Chẳng hiểu sao, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
"Sư thúc." Tạ Cẩn Du bắt lấy ống tay áo Liễu Ký Minh, ngẩng đầu hỏi dò: "Chàng bị nước biển cuốn tới đâu? Rồi làm sao tìm tới đây được?"
Liễu Ký Minh ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng trả lời: "Thật ra, ta với nàng cách nhau không xa."
"Sao cơ?" Tạ Cẩn Du ngỡ ngàng ra mặt, rõ ràng ban nãy cô thấy Liễu Ký Minh bị cuốn về hướng ngược lại cơ mà.
"Nơi ta bị sóng biển cuốn tới nối thông với chỗ của nàng." Liễu Ký Minh trầm ngâm: "Ta nghĩ, nơi đó là cung điện của giao nhân."
"Giao nhân?" Mắt Tạ Cẩn Du sáng bừng lên.
Đúng rồi! Làm sao Thu Mi lấy được Châu Ký Ức của cô? Nếu cô từng luyện Châu Ký Ức dưới sự giúp đỡ của giao nhân, vậy thì tìm giao nhân hỏi thăm tin tức là cách dễ dàng nhất, mà lần theo manh mối này tìm được Châu Ký Ức của cô, dựa vào bàn tay vàng của Thu Mi thì chẳng có chuyện gì lạ.
Vấn đề là...
"Khoan đã, sư thúc, nếu thế thì sao ta chẳng thấy một giao nhân nào?" Tạ Cẩn Du thắc mắc.
Liễu Ký Minh dừng lại giây lát mới đáp: "Nơi ta tới có thi thể của tộc giao nhân, ta sợ là bộ tộc của họ đã gặp phải bất trắc."
Khi nói câu này hắn cũng đã đưa Tạ Cẩn Du tới rìa cấm chế. Hai người đi dọc theo con đường, quan sát chung quanh, đâu đâu cũng ngổn ngang hỗn độn, nếu Liễu Ký Minh không nói trước với nàng đây là cung điện của giao nhân, thì Tạ Cẩn Du hoàn toàn không dám nghĩ tới khả năng này.
Chẳng có cung điện ở đâu là không nguy nga tráng lệ, sáng loáng tinh tươm, nhất là cung điện ở đáy biển, nếu bảo nó sánh ngang với long cung thì cũng chẳng phải nói quá, có ai nghĩ nó sẽ như thế này, hệt như bị cường đạo quét qua, lộn xộn tan tác.
Quốc vương của tộc giao nhân là bề tôi dưới váy của Thu Mi, Thu Mi có mặt ở đây thật ra cũng không kỳ lạ, có lạ chăng là Thu Mi nói Hạ Lăng đã đích thân tìm tới đây.
Câu này rất đáng để suy xét.
Nếu Hạ Lăng đã quay lại thì chỉ cần đợi ở Thương Vũ môn là được, đệ tử trong tông môn có khi còn vui mừng quá đỗi ấy chứ, y cần gì phải vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tìm Liễu Ký Minh?
Hay là, y có dự định nào khác?
Mà dự định này có liên quan tới Thu Mi, hay là... cô nheo mắt, liên quan tới Liễu Ký Minh?
"Đây là cấm chế giao nhân dựng nên, dù người thường đến đây cũng không thấy được cung điện này." Liễu Ký Minh thấy cô bất động, bèn mở lời giải thích: "Như vậy có thể bảo vệ tộc giao nhân bình an."
"Cấm chế này chưa bị phá, đúng không? Tại sao tộc giao nhân..." Tạ Cẩn Du ngập ngừng. Cô sực nhớ tới tiểu giao nhân mà cô và Liễu Ký Minh triệu hồi lúc trước, tiểu giao nhân trông thấy họ chẳng những không tỏ ý hoan nghênh, mà còn đầy hoảng sợ, tại sao hắn lại sợ? Là vì... khi đó, đã có người tìm ra tộc giao nhân trước họ ư?
"Ra ngoài rồi hãy bàn." Liễu Ký Minh không trả lời, hắn nắm tay Tạ Cẩn Du, kéo cô bơi ra khỏi cấm chế.
Không có nước biển tràn vào như trong tưởng tượng mà vẫn là vùng đất khô ráo, vấn đề là, nơi lẽ ra phải trống trải hoang vắng, lúc này đây lại đông nghịt người.
Tạ Cẩn Du hướng mắt đảo qua một lượt, ngoài vài người mặc đồng phục Thương Vũ môn ra cô còn bắt gặp vài gương mặt quen thuộc khác, có điều cô thật lòng không thể kể tên được.
Người dẫn đầu đoàn người đó mặc bạch y hơn tuyết, "Hòa Quang" với nước sơn đỏ thẫm đeo ở sau lưng, cầm tuệ chỉnh tề khoác lên bờ vai y, lẫn vào mái tóc đen nhánh, toát lên màu thi vị.
Khi nhìn thấy Liễu Ký Minh bước ra, cặp mắt y nheo lại —-
"Các vị đạo hữu, mong chư vị hãy thay ta bắt kẻ phản bội Thương Vũ môn, Liễu Ký Minh!"
~ Hết chương 29 ~