Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 11

Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên

(Thấy mọi người hối quá nên hôm nay đăng 3 chương luôn nha.)

Đến trường học, Ninh Quân dừng xe lại. Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, muộn hơn bốn phút so với bình thường.

Nguyễn Chanh chậm rãi đem xe đạp chen vào hai chiếc xe ở giữa. Không có chỗ để để xe, hôm nay mọi người tới quá sớm, nên chỗ đậu đã sớm đầy rồi.

Ninh Quân ở một bên không nhanh không chậm chờ cô, trong lòng có một sự ấm áp lan tỏa. Ánh mắt của anh rơi vào chân Nguyễn Chanh, cô mang vào một đôi giày thể thao mới, màu trắng, giống đôi anh đang mang. Anh mỉm cười, ánh mắt rất vừa ý.

"Được rồi. Chúng ta phải đi nhanh lên. Không chừng tất cả mọi người đều đã tới rồi đấy."

"Không vội, còn mười lăm phút nữa."

Tám giờ ba mươi phút sáng, đại hội thể dục thể thao làm nghi thức khai mạc. Mỗi lớp của năm nhất đều có tiết mục biểu diễn. Đây là trường trung học phụ thuộc truyền thống, các học sinh mới vào trường đều phải tham dự.

Đội ngũ của lớp 1 đã vào sân, lớp 2 bắt đầu chuẩn bị.

Lớp 3 cũng đang đứng đợi ở khu lên sân khấu.

Giản Tri Ngôn lại một lần nữa nhắc nhở mọi người chỉnh cổ áo cho ngay ngắn.

"Mọi người không cần khẩn trương, động tác chậm một chút cũng không sao, để đỡ phải mắc sai lầm." Cậu là lớp trưởng, phải nhất định co uy tín, nhưng cũng thật kỳ lạ, mọi người hình như cũng rất tín nhiệm cậu.

Cô Cao cầm điện thoại: "Các bạn học, cô sẽ giúp các em quay lại, rồi sẽ đăng lên trang web của trường, các em cứ tự nhiên nha."

Nam sinh ở phía dưới kêu lên một tràng.

"Cô giáo, không chừng sau này chúng ta sẽ trở thành lịch sử đen tối của trường mất."

"Đừng sợ đừng sợ. Rất đáng yêu mà. "

Nguyễn Chanh quay đầu lại, cô cười cười, đôi mắt cong cong đáng yêu, "Ninh Quân, khả năng cậu sẽ trở thành lịch sử đen tối không cao đâu. Cậu đừng khẩn trương. "

Ninh Quân dở khóc dở cười.

Lớp 1 biểu diễn múa «Sứ thanh hoa». Nam sinh cầm cây quạt xinh xinh, sự tương phản quá lớn, từng gương mặt đều để lộ rõ ra hai chữ: Nhục!

Dưới sân khấu không ai có thể nhịn cười.

Lớp 2 chọn bài 《táo xanh nhạc viên》của nhóm tiểu Hổ. Bài này có tiết tấu nhanh, khá khó, nhưng hình như nhảy cũng không tệ lắm.

Chờ đến lớp 3, âm nhạc quen thuộc vang lên, tất cả mọi người đều nâng tinh thần lên cao mười hai vạn phần.

Nguyễn Chanh đột nhiên nghiêng đầu, "Ninh Quân, cậu nhảy rất đáng yêu. Cố lên nha!"

Ninh Quân cong khóe miệng.

Bài hát này tràn đầy không khí vui nhộn, Lộ Minh ở phía trước nhảy rất nhập tâm, động tác vừa mềm mại lại vừa khỏe khoắn. Dưới sân khấu đều là tiếng cười, áp đảo âm thanh ồn ào của nam sinh lớp khác.

Rốt cuộc âm nhạc cũng kết thúc.

Trên đài, các thầy cô giáo cũng vui vẻ không thôi.

Hiệu trưởng bình phẩm: "Các em năm nhất đã chuẩn bị rất chân thành, nhảy rất tốt. Thầy nhớ được năm ngoái cũng có lớp nhảy vũ đạo này, nam sinh lớp 3 nhảy rất đáng yêu. "

Chủ nhiệm nói: "Lớp 3 mấy ngày nay mỗi ngày đều luyện tập. Tôi lo lắng những học sinh này mê muội đến mất cả ý chí."

Hiệu trưởng gật gật đầu: "Cũng không cần thiết lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm, căng thẳng quá, vừa phải cũng không tệ. Đại hội thể dục thể thao vốn là thời gian cho bọn nhỏ buông lỏng mà."

Chủ nhiệm nhếch miệng, không nói chuyện.

Sau khi tan cuộc, mọi người đều làm việc riêng của mình.

Ninh Quân gọi Nguyễn Chanh lại: "Chạy 3000 mét mười giờ hơn sẽ bắt đầu."

Nguyễn Chanh không ngừng gật đầu, "Tớ nhất định sẽ tới, cậu cố lên." Hôm nay cô muốn đi đến trạm radio ở sân trường hỗ trợ.

Ninh Quân ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Tống Hề ở phía trước gọi cô, "Nguyễn Chanh —— "

Nguyễn Chanh nhìn về phía anh, cong cong khóe miệng, "Tớ đi qua trước nha."

Tống Hề cùng mấy nữ sinh đều đang đợi cô: "Nguyễn Chanh, cậu thân với Ninh Quân lắm à? Tớ từng nhìn thấy các đi về chung."

"Nhà chúng tớ ở chung một đường."

"Tớ nghe bạn học sơ trung Ninh Quân nói, Ninh Quân khi đó không như vậy, học ba năm sơ trung* cũng không có bạn bè nào cả."

*Sơ trung ở Trung Quốc bắt đầu từ lớp 7, đến hết lớp 9.

Nguyễn Chanh: "..."

"Nguyễn Chanh, các cậu đang yêu nhau có phải không?" Câu nói này như một trận sóng lớn đập vào bờ, làm kinh hãi một đàn chim hải âu.

Khuôn mặt Nguyễn Chanh chấn kinh.

"Không có." Cô kiên định nói: "Chúng tớ chỉ là bạn học thôi. "

"Vậy sao hai cậu lại mang giày đôi?" Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào chân cô.

Ninh Quân thích nhãn hiệu giày này, Nguyễn Chanh cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Cô đối với nhãn hiệu đồ thể thao vận động không có yêu thích gì nhiều, nhưng mẹ cô có mắt rất tốt, quần áo giày dép của cô đều là do mẹ mua.

"Đây là mẹ mua giúp tớ."

"Mẫu này ở trong nước còn chưa có, nghe nói ở nước ngoài phải xếp hàng mới mua được."

Nguyễn Chanh: "Thật sự không phải vậy đâu. Không còn sớm nữa, Tống Hề chúng ta không phải muốn tới trạm radio sao?"

Tống Hề chu mỏ một cái. Hiện tại, cô cảm thấy hình như Nguyễn Chanh có việc giấu diếm mình. Các bạn học khác đều đang nói, Nguyễn Chanh và Ninh Quân mỗi ngày đều cùng nhau tan học, cô vốn không tin, kết quả người ta không chỉ tan học cùng nhau, mà còn đi học cùng nhau nữa.

Đến trạm radio, Tống Hề cũng nói chuyện với Nguyễn Chanh, nhưng cô ta vẫn còn thắc mắc, bực mình, nên hầu như chỉ nói chuyện với người khác.

Nguyễn Chanh không để ý. Tống Hề thích Ninh Quân, cô là bạn tốt của Ninh Quân, nên cũng không có bất cứ vấn đề gì hết.

Thỉnh thoảng có nữ sinh lớp khác tới, các cô ấy đem giấy chúc phúc giao cho Nguyễn Chanh: "Xin nhờ cậu, nhất định phải giúp tớ đọc cho cậu ấy nghe!"

Nguyễn Chanh cất kỹ tờ giấy, "Được."

Cô quay đầu lại, đưa tờ giấy cho Tống Hề, Tống Hề nhìn thoáng qua, "Không thể đọc. "

"Sao vậy?"

"Cậu tự nhận đi. Ninh Quân, cố lên! Ninh Quân, cậu rất tuyệt! Tớ vĩnh viễn ủng hộ cậu! Thầy cô mà nghe được thì họ sẽ nghĩ cái gì?"

"Trong lúc tổ chức đại hội thể dục thể thao chúng ta không nên câu nệ, làm theo khuôn sáo. "

"Tớ sẽ không đọc bài này đâu, tớ không muốn bị cô giáo phê bình."

"Tống Hề, đây chỉ là lời chúc phúc đơn thuần nhất của bạn ấy thôi mà." Nguyễn Chanh không cảm thấy có cái gì khác thường.

"Giống như chúng ta thích minh tinh vậy thôi mà."

Tống Hề quay mặt đi, "Tớ không nói nhiều nữa, dù sao tớ cũng sẽ không đọc. "

Nguyễn Chanh ngồi một bên, yên lặng cầm trong tay những tờ giấy kia. Cô tạm thời không cần đọc, cho nên ngồi ở một bên chơi điện thoại.

"Nguyễn Chanh, giúp chị chụp tấm hình, góc này này, dáng vẻ lúc chị đang phát thanh đó." Đàn chị năm hai xong việc liền muốn rời khỏi trạm radio, chị ấy muốn giữ lại mấy tấm ảnh để lưu làm kỷ niệm.

"Được ạ."

Nguyễn Chanh tìm xong góc độ, rồi chụp mấy bức ảnh.

Đàn chị năm hai nhìn lại ảnh, kinh ngạc nói: "Rất có cảm giác nha. Cảm ơn em, đẹp lắm!"

Nguyễn Chanh đem ảnh chụp gửi cho chị ấy: "Lát nữa lớp chúng em có người thi, em đi ủng hộ đây."

"Em đi đi. Ở đây cũng có nhiều người rồi."

Nguyễn Chanh vừa đi, thì không bao lâu sau Tống Hề không cũng rời đi.

Chín giờ rưỡi, có cuộc thi chạy 800m danh cho nữ sinh, Đường Nhụy lớp bọn họ cũng báo danh. Thật ra nữ sinh đăng ký tham gia hạng mục này rất ít, cho nên vừa có người muốn thi đấu, tất cả mọi người đều cổ vũ hết mình.

"Đường Nhụy, cậu làm nóng người trước đi."

"Đường Nhụy, tớ giúp cậu chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi."

"Đường Nhụy, có muốn tớ giúp cậu xoa bóp một chút không?"

Đường Nhụy cười cười: "Các cậu đi chơi đi, tớ không sao, trước kia tớ cũng thường xuyên chạy bộ."

Cô cúi đầu xuống, lại buộc chặt dây giày lại. Đôi giày thể thao vẫn là đôi của năm trước, vì được giảm giá nên ba mới mua cho cô. Cô rất yêu quý nó, cho nên bảo quản nó rất tốt, không cũ đi một tí nào.

Vừa ngước mắt lên thì cô nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, không cần nghĩ cũng biết nó rất đắt tiền. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ ràng chủ nhân của đôi giày, thì ra là Nguyễn Chanh.

Nguyễn Chanh đã cởϊ áσ khoác đồng phục ra, bên trong mặc một bộ màu hồng nhạt, áo khoác cổ tròn, cả người tranh tràn đầy sức sống.

"Nguyễn Chanh, đôi giày này của cậu đi rất dễ chịu phải không?"

"Rất tốt. Có chút không quen thôi." Nguyễn Chanh sớm biết như vậy thì hôm nay cô đã không đi đôi này rồi.

"Mang đôi này nhìn trông có vẻ chạy rất nhanh nha."

Khóe miệng Nguyễn Chanh nở cười nhẹ, cô không nói gì.

Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi thích chưng diện, cô đều có thể nhìn ra được hết.

Đôi giày của Đường Nhuỵ đã sớm lỗi thời rồi.

Đường Nhụy cười cười, "Tớ đi chuẩn bị trước đây."

Nguyễn Chanh mở miệng, "Cố lên. Tớ giúp cậu chụp ảnh nhé."

"Cảm ơn."

Nữ sinh chạy quãng đường 800m bình thường đều là 3 phút hơn. Tổng có bảy người tham gia trận đấu, Đường Nhụy luôn duy trì vi trí ở giữa, đến cuối cùng lại vọt lên, cô bắt đầu tăng tốc.

"Đường Nhụy, cố lên!"

"Đường Nhụy, cố lên!"

...

Nguyễn Chanh luôn ở một chỗ giúp bọn họ chụp ảnh, Ninh Quân không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.

Lúc cô đi đi lại lại, xém chút thì đυ.ng vào người ta, may mắn là Ninh Quân có cánh tay dài, kéo cô vào trong ngực của mình.

"Cẩn thận!"

Nguyễn Chanh nắm chặt điện thoại, "Cậu cũng tới cổ vũ cho Đường Nhụy à?"

Khi bọn họ đang nói chuyện, Đường Nhụy đã xông về đích.

"Cậu ấy hạng mấy thế?" Nguyễn Chanh không thấy rõ.

Ninh Quân: "Hạng nhất."

"Quá lợi hại. Chúng ta đi qua xem một chút đi."

Đường Nhụy đã giúp lớp 3 giành được hạng nhất, tất cả mọi người đều vây quanh cô.

Đường Nhụy thở phì phò, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Về lớp nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Chanh nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi.

Ninh Quân hỏi cô: "Cậu ở trạm radio làm gì thế? Tớ không nghe thấy giọng của cậu?"

Nguyễn Chanh: "Tớ chỉ là xem qua mấy tờ chúc phúc thôi. Tớ không có trải qua khoá huấn luyện chuyên nghiệp, nên không thể đọc trên radio được."

Ninh Quân nghĩ thầm, giọng của cô vừa nhẹ lại ngọt, đọc bản thảo khẳng định rất êm tai.

Lúc này, di động Nguyễn Chanh kêu lên: "Tớ nhận điện thoại đã."

"Alo —— "

"Chanh Chanh, chị đứng ở cửa trường học các em rồi nè, bác bảo vệ không cho tụi chị đi vào."

Nguyễn Chanh nhăn mày:"Sao vậy ạ?"

"Nói là trường học quy định, sợ tụi chị đem đồ vật có vấn đề vào. " Chị gái cửa hàng trưởng cũng từng học ở đây, nên về độ an toàn chị ấy rất cẩn thận.

Nguyễn Chanh: "Em tới liền đây."

Ninh Quân nói: "Sao vậy?"

"Tớ có đem điểm tâm ngọt cho mọi người, hiện tại bác bảo vệ không cho đem vào."

"Đi trước xem một chút đi."

"Không phải cậu còn phải chuẩn bị thi sao?"

Ninh Quân nhìn thời gian, "Còn mười phút, kịp."

Chị cửa hàng trưởng nói cả nửa ngày nhưng bác bảo vệ vẫn kiên quyết không mở cửa: "Đây là quy định ở trường học, tôi cũng không có cách nào khác."

"Bác ơi, chúng cháu ở tiệm bánh Chanh Tâm, cả nước đều có chi nhánh của tiệm bánh này. Lăng thành mỗi ngày có bao nhiêu người mua bánh nhà chúng cháu, cháu dám dùng tính mạng của cháu cam đoan, tiệm bánh Chanh Tâm không có vấn đề gì, con gái cháu mới 2 tuổi rưỡi còn có thể ăn được. "

"Chị Mạn Mạn

——" Nguyễn Chanh chạy tới.

"Chanh Chanh ——" Mạn Mạn, chị trưởng cửa hàng một mặt bất đắc dĩ.

Nguyễn Chanh giải thích với bác bảo vệ: "Đây là cháu muốn đem tới cho bạn cùng lớp ăn, không có vấn đề gì đâu ạ. "

"Bạn học, trừ phi chủ nhiệm lớp đồng ý, phải đến gánh chịu trách nhiệm này, không phải bác không thể mở cửa."

Nguyễn Chanh do dự, Ninh Quân mở miệng nói, "Cô Cao vừa mới đứng ở sân trường. "

Nguyễn Chanh: "Vậy tớ đi gọi cô giáo."

Ninh Quân: "Tớ đi gọi, cậu chờ ở đây đi. "

Nguyễn Chanh nhìn qua anh, "Cảm ơn cậu."

"Nhớ tí nữa đi xem tớ thi đấu đấy. "

Ninh Quân chạy về, đem sự việc nói với cô giáo Cao.

Cô Cao bật cười, "Nguyễn Chanh thật có lòng. Ninh Quân, em lập tức đi điểm danh thi đấu đi, đừng có chạy lung tung, để cô đi xử lý."

Cô Cao đi ra cổng trường, bác bảo vệ đồng ý cho bọn họ đem điểm tâm vào trường.

Mạn Mạn còn mang thêm hai người đến giúp đỡ. Cô Cao cũng tới hỗ trợ, cô giáo Cao ôm một thùng banh ngọt.

"Thật nặng nha! Nguyễn Chanh, rốt cuộc em đem đến bao nhiêu thứ vậy?"

Mạn Mạn cùng hai anh khác cố nhịn cười: "Cô giáo, chúng ta có xe đẩy mà, không cần phải ôm đi đâu ạ."

Một anh đẩy một chiếc xe kéo từ trên xe xuống.

Cô Cao: "..."

Nguyễn Chanh nhìn mấy thùng lớn, cô thật ra không biết có bao nhiêu bánh nữa.

"Đem lên lớp cho các bạn thôi."

Nguyễn Chanh không nói gì.

Đến lớp học, mọi người đều muốn nổ tung.

"Cô giáo, lớp chúng ta muốn mở party sao?"

"Oa! Là Chanh Tâm đó, tớ rất thích ăn bánh ngọt của cửa hàng này."

Cô Cao nhìn những đứa nhỏ hưng phấn, nói: "Mọi người giúp cô sắp xếp lại chỗ ngồi một chút. Tí nữa, nữ sinh đem đồ ngọt cất kỹ đi. Buổi trưa lớp chúng ta mở Party!"

Mạn Mạn cùng hai anh kia cũng bắt đầu giúp đỡ.

Cô Cao: "Vất vả rồi. Để bọn nhỏ tự mình làm đi. Tổng là bao nhiêu tiền vậy?" Cô giáo chuẩn bị trả tiền, cũng không thể để cho học sinh của mình mời khách được.

Mạn Mạn cười, "Không cần. Là Nguyễn tổng —— mẹ của Nguyễn Chanh đặt."

"Không thể được, nào có đạo lý như vậy chứ!" Cô Cao kiên quyết phải được trả tiền.

Mạn Mạn nhức đầu, "Chanh Chanh em xem, làm sao bây giờ?"

Nguyễn Chanh bất đắc dĩ nói: "Thưa cô, đây là bánh ngọt của em ạ. "

"Cô không thể để cho em trả tiền được."

"Không phải mua, là của nhà em ạ. Chanh Tâm là tiệm bánh do nhà em mở."

Dứt lời, phòng học hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn Nguyễn Chanh, trong đầu toàn là câu nói vừa rồi của cô.

"Chanh Tâm tiểu công chúa??" Không biết là ai nói câu này, trong phòng học lập tức liền náo loạn lên.

Cô Cao cũng chấn kinh không thôi. Cô nghĩ thầm, chính mình thường đi mua bánh ở cửa hàng này, không ngờ lại là do nhà của học sinh mình mở. Cô nhớ lại, vào ngày nhà giáo, Nguyễn Chanh đã tự mình làm bánh ngọt điểm tâm đưa cho bọn họ ăn.

Thì ra là thế.

"Nguyễn Chanh, cậh cũng giấu quá kĩ rồi đấy." Các bạn học cười.

"Nếu các cậu thích bánh ngọt ở Chanh Tâm, về sau tớ sẽ mang cho các cậu."

Nguyễn Chanh xem xét thời gian, "Cô giáo, em đi xuống sân trường trước, điểm tâm phiền cô sắp xếp một chút ạ."

Trận đấu 3000 mét không phải là kết thúc rồi chứ?

Nguyễn Chanh chạy nhanh tới, trên đường chạy đã không còn ai thi đấu nữa rồi. Trong lòng cô đột nhiên có một trận hoang mang.

Ninh Quân thi đấu xong rồi.

Cô đứng ở đằng kia, thật lâu không động đậy.

Hồi lâu sau, có người vỗ vai cô một cái, cô vui mừng, quay đầu nhìn sang.

Khuôn mặt quen thuộc kia lạnh lùng, tựa hồ có chút tức giận: "Thi xong rồi."

Nguyễn Chanh thở dài một hơi, cô chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một khối bánh ngọt xinh đẹp.

"Nè, bánh ngọt vị cam mà cậu thích ăn."

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Có khá nhiều vấn đề.

—— các bạn cảm thấy Ninh Quân ở thời sơ trung có điều gì khác biệt?

—— thời sơ trung anh có chút... Dễ xấu hổ, sẽ thẹn thùng, còn hiện tại...

Nguyễn Chanh càng ngày càng hay đỏ mặt, người nào đó thật quá phóng túng rồi!

*Che mặt