- Có anh ở đây dường như không khí nặng mùi hơn thì phải?
- Ai đời có vợ nào đi nói chồng mình như vậy không chứ, phải chăng...tối này em lại muốn "tình ngàn đêm" với anh!
Hắn nhe răng nanh, cười gian manh nhìn chú thỏ con trắng muốt kia. Máu sói trong người hắn lại lên cơn rồi. Cậu chủ nhỏ bữa giờ phải ăn chay giờ rất nóng lòng được ăn thịt đây.
Cô dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, còn lạ gì cái máu "chó điên" trong người hắn nữa.
- Anh đừng tưởng làm vậy tôi sẽ động lòng.
- Anh tin em sẽ tha thứ cho anh.
Hắn rất tự tin bởi vì hắn là ai chứ, hắn là Trần Dương Thần đứng đầu tổ chức, không có việc gì mà hắn không làm được cả, ngay cả việc chiếm đoạt trái tim của cô.
- Được cứ chờ xem.
Hạ Quyên Quyên nhếch miệng cười. Để xem tên ngạo mạn đó đắc ý được bao lâu.
Trần Dương Thần tiêu khiển thời gian bằng cách đọc báo, lâu lâu lại khẽ liếc nhìn trộm Hạ Quyên Quyên một cái, hắn không dám làm phiền cô khi nàng đang ngắm hoa, thế nên thỉnh thoảng lại cười như một thằng dở hơi, cười vì một lão đại như hắn mà phải ở đây canh chừng một người phụ nữ, không dám lại gần cô ấy, lại còn đứng xa xa nhìn trộm người ta. Nếu đám thuộc hạ biết được chắc sẽ cười thúi ruột cho mà xem.
Trần Dương Thần khẽ liếc đồng hồ, đã gần 5h chiều rồi, hắn đã ở đây cùng cô
2 tiếng rưỡi, thời gian thấm thoát thoi đưa cũng nhanh thật, hắn đứng thẳng dậy tiến về phía chỗ Hạ Quyên Quyên đang ngồi. Từ đằng sau âu yếm choàng lấy cô.
- Tiểu Quyên của anh đã đói chưa nào?
- Chưa!
Cô lạnh lùng đáp. Nhưng rồi...
*Rột rột*
Tiếng bụng đói kêu nghe mà não lòng, nó đã bị bỏ đói cả ngày nay rồi, Hạ Quyên Quyên đỏ tía mặt lên, cô xấu hổ ôm chặt bụng lại, nhưng nó lại còn phát ra những tiếng còn lớn hơn ban nãy. Cô thầm chửi.
"Cái bụng đáng chết này, sao lại đói đúng lúc vậy cơ chứ, thật xấu hổ mà."
Trần Dương Thần nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng của cô mà phá lên cười.
- Đói thì nói đói, sao phải dấu?
- Ai nói tôi đói cơ chứ, chỉ tại cái bụng tôi nó mắc bệnh về đường ruột thôi.
- Được rồi để anh vào trong nhà lấy cái gì đó cho vợ ăn nhé!
- Đã bảo không cần rồi mà...
Hạ Quyên Quyên càng đỏ mặt càng làm Trần Dương Thần thích thú, hắn xoa xoa đầu cô rồi đôi chân dài thoăn thoắt đi vào trong nhà.
[ Truyện chỉ được đăng trên s1apihd.com và facebook, vui lòng không edit hay lấy dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của tui. ]
[...]
Trần Dương Thần đã vào nhà hơn 15" mãi không thấy ra, bảo là đi lấy đồ ăn mà tưởng đi Mĩ cơ. Hạ Quyên Quyên ngước lên nhìn ngắm bầu trời, hình như trời sắp mưa rồi, nhìn đám mây đen kịt kia mà cô lại ví như lòng của mình, chỉ một màu u ám. Cô cũng rất muốn tha thứ cho hắn nhưng bây giờ thì không được, chưa đến lúc thích hợp.
Hạ Quyên Quyên lấy trong túi váy ra một khẩu súng lục đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn nó.
Từ hôm ở trung tâm thương mại, Hạ Phong Diệp đã đưa cho cô, chỉ dặn dò đúng một câu "Sẽ đến lúc em cần đến nó."
Cây súng lục lạnh lẽo như lần đầu tiên cô gặp Trần Dương Thần vậy, hắn lạnh như tảng băng trôi, mở miệng ra toàn chết chóc, một tên đàn ông đáng sợ còn hơn tử thần, nhớ lúc trước cô đồng ý kết hôn với hắn chỉ vì cứu em trai cô giờ thì nó đã mất rồi, cô cũng đã tự hứa với lòng mình sẽ rời xa hắn, nhưng rồi thật nực cười, cô vẫn mãi không thể làm được.
- Phu nhân!
Một cô hầu gái đi đến trên tay là một đĩa thức ăn. Hạ Quyên Quyên nhanh chóng cất khẩu súng xuống phía dưới váy, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn cô ta.
Rõ ràng là Trần Dương Thần cấm tất cả người hầu bước vào khu vườn hoa này rồi mà, sao cô ta lại cả gan dám chống lệnh như vậy chứ, vả lại chân tay cô ta trầy xước rất nhiều, gương mặt thì cúi gầm xuống, mái tóc dài rũ rượi che nửa khuôn mặt làm cô không thể nhận ra đây là ai, nhưng có một điều, giọng nói của cô ta lại vô cùng quen thuộc.
- Cô để đồ ăn ở cái bàn kia rồi có thể rời đi, tôi muốn ở một mình.
-...
Cô gái kia chỉ im lặng đặt đĩa thức ăn xuống rồi nhếch mép cười. Ả luồn trong ngực mình ra một con dao rồi nhanh chóng nhắm đến Hạ Quyên Quyên.
- Đi chết đi đồ hồ ly tinh!
Phập!!!!! Con dao găm thẳng vào cánh tay Hạ Quyên Quyên, cô hoàn toàn bất ngờ, may mà cô đã nghi ngờ rồi, nếu không...chỉ có con đường chết.
Hạ Quyên Quyên trợn tròn mắt nhìn, cô ta không ai khác chính là Mỹ Tuyết, người đã đẩy cô xuống cầu thang khiến cô mất đi đứa trẻ.
Không ngờ lại gặp đúng lúc này, nhìn dòng máu chảy dài dưới cánh tay kia, Hạ Quyên Quyên thở phào, may mà cô phản ứng kịp không là bị cô ả đâm thẳng vô chỗ hiểm rồi.
Mỹ Tuyết như nửa điên nửa dại, ánh mắt hắn lên những vành đỏ ngầu như máu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
- Cô phải trả giá cho những tủi nhục mà cô đã gây ra cho tôi!
Mỹ Tuyết hét lên dồn hết lực đâm thật mạnh xuống.
- Á!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng thét kinh trời vang lên.