Hạ Quyên Quyên chần chừ một hồi rồi cũng lên tiếng, chuyện này không thể dấu được nữa, cô cần phải biết.
- Có phải...anh đã biết hết mọi chuyện rồi phải không? Anh căn bản chỉ đang lợi dụng em...có đúng không?
- Đúng vậy!
Hắn thản nhiên thừa nhận ngay lập tức.
...
- Anh đã biết chuyện em giả mất trí nhớ, anh đã phát giác ra chuyện em và anh hai sẽ liên lạc với nhau, cả chuyện em sẽ lấy cắp hồ sơ mật nữa, tất cả anh đều nắm trong lòng bàn tay và điều khiển nó theo ý của anh, suy ra kẻ có lợi nhất trong vụ này không ai khác chính là Trần Dương Thần, và em...kẻ ngu ngốc chuyên bị lợi dụng lại trở thành con rối điều khiển giữa hai người.
- Tiểu Quyên, ngoài này gió thổi mạnh quá sẽ ảnh hưởng đến con đấy, chúng ta mau vào nhà đi.
Hắn tìm mọi lí do cố ý né tránh như vậy càng làm cô tổn thương hơn, chứng tỏ điều cô nói hoàn toàn là sự thật.
- Có phải trước giờ anh chỉ lợi dụng em để nhử mồi anh hai em và gϊếŧ chết ba em phải không? Anh nói đi!
Hạ Quyên Quyên giờ đây đã không còn được bình tĩnh nữa, cô rất muốn biết người chung chăn gối với cô bấy lâu nay rốt cuộc là người như thế nào?
- Tiểu Quyên à, em bình tĩnh lại đi.
- Anh mau nói đi, đừng dấu em nữa có được không?
- Tiểu Quyên!
Trần Dương Thần bắt đầu mủi lòng.
- Thần, em xin anh.
...
Ánh mắt cô tha thiết trong như lòng đại dương, hoà quyện từng đợt lệ dài càng làm đôi mắt bồ câu này đẹp hơn, hắn nhìn cô một hồi lâu, cái nhìn chứa đựng bao nỗi xót xa, giọng nói trầm ấm vô cùng quen thuộc cất lên.
- Đúng vậy, tất cả anh đều biết hết. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, đúng vậy, anh thừa nhận mình đã lợi dụng em, tập hồ sơ em lấy cắp cũng là giả, anh chỉ muốn thử lòng em, không ngờ...
...
Trái tim Hạ Quyên Quyên như muốn xé ra từng mảnh, xót đau vô cùng, hàng nước mắt nãy giờ vẫn cố kiềm chế đành phải tuôn dài, lòng này đau muôn phần, ra vậy, chỉ là lợi dụng chứ làm gì có thể yêu nhau chứ, cô lại tự mình đa tình cho rằng hắn thật lòng yêu cô, giữ mạng sống của cô lại chỉ để nhử Hạ Phong Diệp sập bẫy, đúng rồi hắn là một lão đại ngông cuồng cao cao thượng thượng mà, sao lại vì một kẻ bình thường như cô mà thật lòng chứ...
- Thật nực cười mà...lợi dụng tôi, tôi sinh ra chỉ là công cụ để các người lợi dụng trả thù lẫn nhau hay lắm...
- Tiểu Quyên, hãy bỏ qua những chuyện đó, nó đã là quá khứ rồi đừng quan tâm nó có được không?
- Anh có thấy mình nực cười không? Anh lợi dụng tôi, gϊếŧ ba mẹ tôi, gián tiếp gϊếŧ chết Long rồi lại dùng tôi đánh bại Hạ Phong Diệp, hay lắm, quá sức hoàn hảo, vậy mà tôi cứ nghĩ mãi nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra... giờ thì hiểu rồi...lí do anh giữ cái mạng này của tôi...
[ Truyện chỉ được đăng trên s1apihd.com và Facebook Thanh Hoài ( chính chủ) vui lòng không edit, lấy cắp mang đi bất kì đâu cả, xin hãy tôn trọng lẫn nhau.]
- Tiểu Quyên, chuyện này không phải như em nghĩ đâu, anh thực sự...
- Anh im đi, anh định nói gì...yêu tôi sao? Tôi đã chán nghe những lời nói đó rồi.
- Tiểu Quyên, anh không biết nên giải thích như thế nào cho hợp lí nhưng tình cảm này đối với em là thật...
- Anh nghĩ sau bao nhiêu chuyện tôi còn tin tưởng anh sao? Anh nói đi tiếp theo anh sẽ gϊếŧ ai, Hạ Phong Diệp hay Hạ Quyên Quyên tôi hay là đứa bé này...
Hắn chau mày lại tỏ vẻ khó chịu.
- Em có biết mình đang nói gì không?
- Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi muốn ở một mình.
- Không được! Anh sẽ không đi đâu cả.
Trần Dương Thần biết cô sẽ nhất định tìm cách rời xa hắn, điều đó tất nhiên là không thể được, hắn không cho phép. Hắn biết mình lúc đầu đã lợi dụng cô nhưng tình yêu của hắn dành cho cô là thật, tại sao cô cứ nhất mực không chịu hiểu cơ chứ?
- Anh nhất quyết không đi phải không?
- Đúng vậy!
- Vậy thì để tôi đi. Chúc anh hạnh phúc bên cạnh người mới.
Hạ Quyên Quyên co chặt hàng chân mày, gạt giọt nước mắt kia đi, cố gắng giữ bình tĩnh, lòng đau như cắt...
- Không được, anh không cho phép!
Trần Dương Thần nắm chặt cánh tay Hạ Quyên Quyên ôm chặt giữ nàng trong lòng mình.
- Mau buông tôi ra.
- Tại sao em lại không chịu hiểu chứ?
- Anh...đừng để tôi phải căm hận anh.
Ánh mắt hằn lên tia hận làm hắn giật mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt đó của cô...và cũng là lần đầu tiên hắn thấy mình run sợ trước một người như vậy.
- Anh yêu em!
Cô cười lạnh một tiếng.
- Hừ...anh căn bản còn không biết ba chữ kia nghĩa là gì...buông ra...
Sau một hồi giằng co quyết liệt cuối cùng vì sợ cô bị đau nên hắn đành buông ra, hắn nghĩ từ từ cô cũng sẽ nguôi giận nếu làm cô tức giận thêm chỉ tổ gây phiền, cũng không có ích lợi gì.
Hạ Quyên Quyên nhìn người con trai này lần cuối, gương mặt này, giọng nói này, và cả...tình cảm này mãi mãi không thuộc về cô...cô là cái thá gì mà phải để một lão đại như hắn yêu thương, chiều chuộng mình chứ?
Trái tim này đau lắm, anh có biết không? Tôi thật là tự thấy mình nực cười mà...lúc đầu tiếp cận anh chỉ muốn gϊếŧ chết anh để trả thù cho ba mẹ và em trai...vậy mà đã lỡ yêu anh từ khi nào không hay...
Anh đối xử với tôi tốt lắm, tôi đã ngỡ là thật...
Nhưng tất cả chỉ là lừa dối.
Tất cả nên kết thúc ở đây thì hơn.
Đã quá đủ rồi.
- Mình chia tay nhau từ đây...
- Không được, anh không cho phép.
Hắn đấm vào tường, cái cô ngốc này, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
Hạ Quyên Quyên chạy nhanh xuống phía cầu thang mặc sức hắn đuổi theo phía sau.
- Anh còn đuổi theo tôi nữa, tôi sẽ tử tự cho anh xem, đằng nào cái mạng này anh cũng đâu cần nữa, phải không?
- Tiểu Quyên, anh...
- Tôi muốn yên tĩnh, xin anh đừng làm phiền nữa. Anh còn tiến thêm bước nữa là tôi nhảy xuống cho anh xem.
- Đừng, anh sẽ đứng ở đây, cho nên xin em đừng...
Hạ Quyên Quyên chớp cơ hội chạy nhanh xuống cầu thang...nhưng rồi...
- Đi chết đi, đồ tiện nhân.
- Á.....!
Một lực đẩy mạnh làm cô loạng choạng lăn xuống cái cầu thang, một giọng cười hả hê đứng trên nhìn xuống, nhìn vũng máu chảy dài từ phía chân cô, làm ả càng sung sướиɠ hơn.