Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 4 - Chương 2: Hắn chỉ là quá khứ, hắn là người xa lạ. Bọn họ hiểu

Đêm lại đến.

Kẻ gϊếŧ người lẩn vào trong đêm tối, mặc dù đang trời đang rét lạnh như vậy, hắn vẫn yên lặng bước đi trên con phố tiêu điều.

Cánh tay, hình như bị thương rồi. Nhưng lại không cảm thấy đau.

Ngửa đầu, nhìn ánh trăng trên cao, khi trăng tàn, nỗi nhớ tràn lan như thủy triều, cắn nuốt hắn.

Hắn đã trải qua bao nhiêu đêm như thế này đây?

Hắn không nhớ rõ nữa.

Hình như là từ sau khi nàng rời khỏi, ngày cứ trôi qua như vậy.

Mai Vũ tiếp nhận kẻ thù của Hoa Tử Tiêu, mà hắn yên lặng tiếp nhận kẻ thù của Mai Vũ.

Thì ra cũng có một ngày như vậy.

Hắn dùng những năm tháng thanh xuân mà hắn từng quý trọng, dùng những tháng năm hắn đã từng muốn dùng để chấn động gian hồ, để trả nợ một người.

Mai Vũ, sư muội.

Khi nửa đêm tỉnh giấc, lúc nào hắn cũng nhớ đến cái tên này, xưng hô này.

Nàng nghịch nước, hát: Năm năm tháng tháng, trúc mã thanh mai.

Một câu hát, nhẹ nhàng bóp nát trái tim hắn.

Bây giờ nhìn lại những gì đã từng trải qua, mới phát hiện, vậy mà lưu lại trong trí nhớ, tất cả đều là nàng.

Vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ, đều là nàng.

Con người, lúc nào cũng phải đến thời điểm không thể cứu vãn được nữa, mới đột nhiên phát hiện, mình chỉ vì đối phương mà tồn tại.

Thanh mai đã rời xa, trúc mã còn ở lại. Đối với Vân Khinh mà nói, nàng không chỉ là người không thể quên, mà còn là người không thể chạm vào nữa.

Trải qua nỗi đau, tổn thương quá lớn. Hắn đã không thể cùng nàng đi trên một con đường nữa.

Mai Vũ đã cho hắn cơ hội, chính hắn đã bỏ lỡ nó.

Còn nhớ năm xưa, khi hắn sáng lập Vô Vân Lâu, hắn đã từng ngạo nghễ nói với Hoa Tử Tiêu rằng: “Vân Khinh ta, muốn Vô Vân Lâu lu mờ với hậu thế, nhưng lại không muốn mai danh ẩn tích. Ta muốn bắt đầu từ Phù Vân Sơn này, chỉ có Vân Khinh ta, được tất cả cao thủ trên đời này bái lạy.”

Vân khinh hào khí vạn trượng, Vân Khinh trẻ tuổi khinh cuồng, cũng chính vì vậy mà tự tay chôn vùi tình yêu của mình.

Nhắm mắt lại, thậm chí có lúc Vân Khinh có suy nghĩ khá buồn cười. Nếu hắn cũng chết đi như Hoa Tử Tiêu, có phải nàng vĩnh viễn sẽ nghĩ đến hắn, nhớ đến hắn hay không?

“Lại gϊếŧ người à?”

Ánh nến đỏ lập lòe, có một người chậm rãi bước đến.

Trên l*иg đèn, có hoa Vân Chu màu đỏ xinh đẹp.

Vân Khinh đứng thẳng, lạnh lùng liếc nhìn vết thương đang chảy máu: “Sao? Ngươi quyết định rồi à?”

Hoa Tử Nguyệt mỉm cười: “Đừng hỏi như vậy, ngươi biết nhất định ta sẽ tới mà.”

Vân Khinh ngẩng đầu, hừ một tiếng: “Đúng, ta biết. Phản bội Vô Vân Lâu mà vẫn còn sống, ngươi là người đầu tiên. Hoa Tử Nguyệt.”

Hoa Tử Nguyệt lắc đầu: “Không, ta không phải. Thượng Quan Diêu mới là người đầu tiên.”

Vô Vân Lâu chủ, cũng không phải là người lòng dạ sắt đá. Sự dịu dàng như suối kia, vẫn có thể làm người khác mềm lòng.

Vân Khinh chớp mắt: “Ngươi muốn chết ở đây sao?”

Cho dù là cô độc, Vân Khinh cao ngạo cũng không cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm hắn.

Hoa Tử Nguyệt cười khổ.

Vẫn cao ngạo như vậy, cái tên Lâu chủ cô độc lạnh lùng này.

“Đi uống một chén đi.” Hoa Tử Nguyệt lắc lắc hoa đăng trong tay, nói.

Vân Khinh không nói lời nào, lướt qua hắn đi về phía trước, Hoa Tử Nguyệt đi theo.

Dưới ánh trăng yên tĩnh, thật lâu sau, mới có tiếng hỏi thăm yếu ớt của hắn truyền đến: “Người kia, có ổn không?”

Hoa Tử Nguyệt dịu dàng nở nụ cười: “Ừ, cũng không quá tệ.”

“Cái gì mà cũng không quá tệ? Cũng không quá tệ là tốt hay không tốt?” Người trước mặt nổi giận, nói.

“Tốt, nàng rất ổn.” Hoa Tử Nguyệt bất đắc dĩ trả lời hắn.

Thật là, ngươi có cần phiền như vậy hay không chứ?

“Vậy thì tốt.” Vân Khinh khẽ nói.

Thật ra thì, ngay từ lúc Mai Vũ bước chân vào Giang Nam, đã có người theo dõi nàng.

Vân Khinh cũng vẫn luôn đuổi theo sau nàng.

Âm thầm gϊếŧ chết những kẻ thù có uy hϊếp tới nàng kia.

Mỗi đêm, sau khi gϊếŧ một người, lại tự mình chìm vào bóng tối.

Những tổn thương nàng đã nhận trước kia, hắn muốn đền lại tất cả.

Cho nên, hắn hẹn Hoa Tử

Nguyệt, kết thúc tất cả với kẻ thù của Mai Vũ tại Liên Vân Sơn.

Không mong nàng biết được, chỉ mong mình có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Sư muội, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi.

Có lẽ vĩnh viễn Mai Vũ cũng sẽ không biết, nam tử này, cũng sẽ như vậy vì nàng.

Nếu nàng biết, nhất định sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà hắn đã gây ra.

Dù sao, lúc đầu hắn đã từng là người nàng thích nhất.

Thống khổ hay ngọt ngào, vui vẻ hay bi thương. Là bồng bột hay trưởng thành cũng chỉ còn là quá khứ.

Hắn ----- Là một phần không thể thiếu.

Mai Vũ muốn một cước đá chết tên Liễu Hành Vân ngu ngốc này.

Rõ ràng chính hắn đề ra lộ trình.

Đáng chết là trước khi xuất phát một ngày lại có thể nói với nàng rằng: “A, thật xin lỗi nha. Ta không biết phải đi như thế nào.”

Đánh chết hắn đi, đánh chết hắn là tốt nhất, nhất định phải đánh chết hắn!

“Liễu Hành Vân! Ta nhất định phải nghiền chết ngươi!” Mai Vũ hét to.

Liễu Hành Vân ôm đầu, đáng thương gào to: “Ai đã nói với ta là không cần vẽ bản đồ. Còn nữa, không phải các ngươi nói là vừa đi vừa tìm bảo vật sao?”

“Chúng ta từng nói là vừa đi vừa tìm bảo vật, nhưng không có nói là không cần bản đồ.” Mục Vô Ca liếc mắt.

Thật không hiểu sao hắn có thể trở thành thần trộm được.

Sau đó, Mai Vũ phải tốn cả buổi tối để vẽ bản đồ.

Có lẽ, nếu như đi qua các cửa khẩu thì cũng không phiền phức như vậy. Nhưng mà nàng không thể đi qua các cửa khẩu nha. Đi đường lớn tầm thường như vậy có thể tìm ra bảo vật gì chứ.

Muốn đi thì phải đi đường nào toàn là đất hoang. Nói cách khác, cho dù phải trèo đèo lội suối, cũng không đi qua các cửa khẩu.

Sau một đêm mệt nhọc, bọn người Mai Vũ trì hoãn một ngày sau mới lên đường.

Lúc rời khỏi khách điếm, ngoài trời, mưa bụi bay bay.

Giang Nam chìm trong cơn mưa lất phất dịu dàng.

Mai Vũ cầm cây dù đỏ, bước đi trong mưa.

Tạ Vãn Phong than vãn: “Tại sao lại lên đường lúc trời mưa chứ?”

Mai Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.

Tại sao lại như vậy?

Cũng không biết nữa.

Chỉ là cảm thấy, nếu như muốn nói lời tạm biệt với Giang Nam thì nên đi khi trời mưa.

“Chỉ là cảm giác, mưa ở Giang Nam mang cảm giác ly biệt.” Mai Vũ cười khẽ, xoay dù, dịu dàng nói.

Tim Tạ Vãn Phong đau nhói, cúi đầu trầm mặc.

Mưa ở Giang Nam mang cảm giác ly biệt sao....

Đúng rồi, mỗi lần ly biệt với An Thiếu Hàn, đều là trong cơn mưa của Giang Nam.

Thì ra là, dù có quên đi, vẫn có thứ dư âm khắc cốt ghi tâm nào đó tồn đọng lại.

Tại sao hắn lại cảm thấy đau khổ như vậy?

Hiểu được dù quên đi tất cả, Mai Vũ vẫn còn giữ lại cảm giác gì đó, có ưu thương nhàn nhạt.

Đi tới, Mai Vũ đột nhiên dừng lại ở một chỗ bán ô mai.

“Oa, là ô mai. Ta muốn mua.” Nhảy dựng lên, Mai Vũ hào hứng chạy tới.

Lúc Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân chuyển hướng nhìn về phía cửa hàng hoa quả khô có bán ô mai, đồng loạt biến sắc.

Người mặc đồ đen, tay cầm dù đen, tại sao lại nhìn quen mắt như vậy?

Mai Vũ.... Dừng lại, đừng đi.

Liễu Hành Vân muốn lớn tiếng ngăn nàng lại, nhưng hình như đã chậm.

“Lão bản, cho ta một cân ô mai.”

Có người dùng thanh âm đủ để phá hủy màng nhĩ của hắn để nói chuyện.

Nhịp thở quen thuộc kia,

mùi hương thơm ngát mê người và giọng nói kia.

Làm cho cả người An Thiếu Hàn cứng lại tại chỗ.

“Cô nương, tất cả ô mai đã được vị nam tử này mua rồi.” Lão bản không hề nhận thấy sự thay đổi của An Thiếu Hàn, áy náy nói.

Mai Vũ bước về phía trước một bước, quay đầu nhìn công tử toàn thân mặc đồ đen kia.

Tim An Thiếu Hàn giống như muốn nhảy ra ngoài.

Tiểu Vũ, là ta đây, gọi tên ta lần nữa đi.

Trong lòng mong mỏi, An Thiếu Hàn nhìn Mai Vũ, một câu cũng không dám nói.

Mai Vũ nghiêng đầu nhìn hắn.

Dáng dấp của công tử này thật là đẹp.

Áo đen tóc đen, tất cả đều đen, lại có đôi môi đỏ tươi và đôi mắt vô cùng đẹp.

Đúng là một công tử mê người.

Nhưng trên người, dường như đang tản ra hơi thở nguy hiểm nào đó.

Chắc chắn là một người không dễ chọc.

Mai Vũ cười, lễ phép nói: “Vị công tử này, ô mai của ngươi có cần dùng gấp hay không? Ta rất thích ô mai ở đây, có thể nhường cho ta một ít được không?”

Ngón tay An Thiếu Hàn rung động. Tim chìm thẳng xuống đáy hồ, không vớ được cọc.

Quên ta, nàng quên ta thật rồi.

Ta không hề muốn tự lừa dối mình rằng nàng vẫn còn nhớ đến ta, ta chỉ muốn, dù chỉ một chút xíu, cảm thấy ta nhìn quen mắt. Ta cũng sẽ rất vui.

Đừng hoàn toàn quên mất ta như vậy, ta sẽ... không cam lòng.

Trong mưa bụi bay bay, An Thiếu Hàn dịu dàng nở nụ cười.

Ta sẽ tha thứ cho ngươi, tiểu yêu tinh của ta.

Nhưng mà phải trừng phạt, ta muốn ngươi nhớ đến ta.

Dù cho có trở thành người xa lạ....

Dường như trong khoảng khắc nụ cười kia nở rộ, tất cả mọi thứ xung quanh đều thất sắc, làm lóa mắt Mai Vũ.

Đưa tay lấy một túi ô mai, An Thiếu Hàn bỏ vào tay nàng.

“Tặng nàng.” Đè nén tình cảm đang điên cuồng tràn dâng trong lòng, An Thiếu Hàn dịu dàng nói.

Mai Vũ cười vui vẻ: “Cảm ơn ngươi, công tử, ngươi thật tốt.”

Nói xong, xoay người chạy đi.

An Thiếu Hàn nhìn bóng dáng nàng chạy xa.

Vẫn mỉm cười, nhưng lại có thứ gì từ trong mắt rơi xuống.

Ta và nàng, dừng lại ở đây thôi....

Tiểu yêu tinh xinh đẹp... của ta.