Trên giang hồ, có nhiều loại giao dịch.
Đứng đầu, chính là mua bán tính mạng.
Loại giao dịch này, trên giang hồ duy nhất được coi là làm ăn quang minh chính đại.
Sát thủ, trên giang hồ, là loại người nghìn lần không thể đắc tội, vạn lần không thể trêu chọc. Bởi vì chưa thể nói trước được có ngày, ngươi sẽ phải tìm sát thủ, thay ngươi giải quyết chuyện phiền toái.
Mà trên giang hồ, chỗ làm ăn lợi hại nhất, chưa ai có thể vượt qua Bách Hiểu Đường.
Nhìn tên biết ý, Bách Hiểu Đường, dĩ nhiên là một tổ chức, vạn sự đều thông, chuyện gì đều biết.
Bán tin tức, không động đao, không động thương, không bước ra khỏi cửa, tự nhiên có kẻ đưa ngân lượng tới. Loại buôn bán này, chẳng phải là dễ kiếm lời nhất sao?
Mà chỗ lợi hại nhất của đường chủ Bách Hiểu Đường, chính là xây Chiêu Phong Lâu (lầu gây vạ. ^.^ nghe tên đã thấy mùi sát thủ)
Chiêu Phong Lâu đặc biệt mở vì sát thủ.
Bên trong Chiêu Phong Lâu, có thể tự chọn sát thủ theo yêu cầu và thù lao. Tất cả người tới Chiêu Phong Lâu, có thể tùy theo yêu cầu của bản thân, mà lựa chọn sát thủ thích hợp.
Dĩ nhiên, thay mặt những sát thủ này đi gặp khách nhân, cũng là một trong những công việc của Bách Hiểu Đường.
Đường chủ Bách Hiểu Đường là một người cực kì cơ trí, hơn nữa còn vô cùng lợi hại.
Cho nên, tới bây giờ, cũng chưa có sát thủ nào xảy ra xung đột cùng khách nhân.
Một ngày kia, bầu trời vạn dặm không một bóng mây, tháng sáu tiếng ve sầu kêu inh ỏi không ngừng, đột nhiên từ Bách Hiểu lâu truyền ra một tiếng chạy bộ hoảng hốt.
“Chuyện lớn rồi!” Một tiếng hô to hù được cả ve kêu, một đám ve trong mắt còn đang mê mang không hiểu.
Từ trong Bách Hiểu Lâu lao ra một người, cưỡi ngựa như bay tới Chiêu Phong Lâu.
Trên bảng thông báo mới nhất của Chiêu Phong Lâu, giấy trắng mực đen, viết lớn đơn giản mấy chữ.
Sát thủ tới tìm giao dịch, cố chủ tới tìm sát thủ, toàn bộ vây quanh.
Chỉ thấy trên tờ thông báo, viết một đoạn văn:
Giang hồ báo nguy. Hiện tại, Bách Hiểu Đường nhận được thư của sát thủ truyền kỳ giang hồ, Vũ Thần. Bắt đầu từ đây, chính thức thông truyền giang hồ.
Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi – Vũ Thần Mai Vũ đề ra yêu cầu cùng thù lao.
Yêu cầu đề ra: Mai Vũ nhận định cố chủ là có thể.
Thù lao định ra: Vũ Thần nhận định là thứ cố chủ trân quý nhất.
Còn nữa, Vũ Thần có lời muốn nói với tất cả các cố chủ: người quá khó gϊếŧ, người quá khó tìm được để gϊếŧ, người tìm được rồi quá khó gϊếŧ, cần gϊếŧ số lượng rất nhiều người: không cần tìm bổn sát thủ. Bổn sát thủ có tiếng không có miếng, hi vọng các cố chủ thận trọng lựa chọn.
Một trận gió lạnh thổi qua, đám người vây quanh trước bảng, cùng nhau đông lại.
Cùng chung tiếng lòng, yên lặng truyền ra: Tên sát thủ này đủ ngang ngược, đủ đáng đánh, đủ vô sỉ a!
Nằm xoài ra bàn, Tạ Vãn Phong run rẩy cầm tờ thông báo giang hồ của Bách Hiểu Đường kia, cố chết nhịn cười.
Mục Vô Ca dựa ở góc tường, mặt mũi vặn vẹo nghiêm túc nói với Tiểu Ngân, “Tiểu Ngân, đừng làm động tác cổ quái chọc cười ca ca nha.”
Tiểu Ngân vô tội nhìn hắn.
Nó căn bản cái gì cũng chưa làm.
Liễu Hành Vân dứt khoát vùi mặt trong đầu gối, bả vai lay động không ngừng.
Mai Vũ trừng mắt, quát to, ” Mấy người các ngươi, muốn cười liền cười a!”
Nín, nín, nín, không biết nam nhân luôn cứ nín nhịn, sẽ tạo thành tật xấu sao.
Ba người rốt cuộc không nhịn nổi, bật cười to.
“Ha ha, thôn cô, cái này gọi là cái gì? Người quá khó gϊếŧ, người quá khó tìm được để gϊếŧ, người tìm được rồi quá khó gϊếŧ, cần gϊếŧ số lượng rất nhiều người: không cần tìm bổn sát thủ.” Tạ Vãn Phong vỗ bàn tán dương.
Tuyệt, rất tuyệt, hắn lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được sát thủ như thế này.
“Còn có, còn có, thận trọng, ha ha, quả là phải thận trọng.” Mục Vô Ca nghiêng đầu, cười đến vặn vẹo.
Mai Vũ cắn môi, thời điểm Liễu Hành Vân sắp phát biểu ý kiến, lập tức trừng mắt hung hăng qua.
Hành Vân thối, ngươi dám nói một câu, ta liền gϊếŧ ngươi!
Liễu Hành Vân mếu máo ủy khuất.
Ô – Bọn hắn thì để cho nói, ta thì không cho, thiên vị.
Bất đắc dĩ xoa trán, nàng bây giờ vẫn chưa hiểu, mình sai chỗ nào?
“Ta nói đều là sự thật nha.” Mai Vũ vô tội nhìn trời.
Bồ Tát, tại sao nhân sinh phức tạp thế.....
Tạ Vãn Phong thấy nàng vẻ mặt siêu thoát phàm trần, dùng tay đập mạnh vào đầu nàng.
“A, đau! Tạ Vãn Phong, ngươi tìm đường chết a.” Mai Vũ mắt trợn trừng trừng.
Ta nhất định là do thường xuyên bị các ngươi đánh như vậy, nên mới có thể không thông minh!
Tạ Vãn Phong thừa hiểu ý nghĩ của nàng, rất không nể tình nheo lại cặp mắt hoa đào, “Ngươi vốn quá ngu ngốc. Là sau khi được ta đánh, ngươi mới hơi thông minh ra chút. Ta nói nghiêm túc, thôn cô, như vậy ngươi không có một cửa giao dịch.”
Mai Vũ nhìn hắn nghi hoặc, “Làm sao ngươi biết?”
Tạ Vãn Phong bày ra vẻ mặt tang thương, nhìn về phía xa xa, xem chừng ánh mắt đều rã rời, điều chỉnh lại giọng nói u sầu, “Giang hồ này, quá nhiều chuyện ngươi không biết. Nhân tình ấm lạnh không gì hơn, sẽ không ai chú ý tới người như ngươi. Mọi người, chỉ chạy theo người cường đại.... ”
“Ngại quá, ngươi cứ chờ thử coi? Chim đưa tin giao dịch của ta đã trở lại.” Mai Vũ cũng cố ý dùng ánh mắt rã rời nhìn hắn, vân đạm phong khinh nói.
Khóe miệng Tạ Vãn Phong, rút sạch tại chỗ.
Liễu Hành Vân từ cửa đứng lên, đi tới trước mặt Tạ Vãn Phong đang đông cứng, lời nói muốn có bao nhiêu thành khẩn liền có bấy nhiêu, vỗ vỗ bả vai hắn, “Ngươi nói, không phải không có lý, phốc, ha ha ha.”
Liễu Hành Vân, đừng để gia bắt được nhược điểm của ngươi, nếu không gia nhất định cho ngươi đẹp mặt!
Mục Vô Ca ở trong góc vọt lên, la hét, “Vì sao là chim ngũ sắc! Chim trân quý như thế, tại sao Bách Hiểu Đường lại cho ngươi.”
Ô, thật ghen tị, con chim này thật xinh đẹp, hơn nữa nghe nói là chim thần ngày bay ngàn dặm nha.
Tiểu hồ ly giương mắt nhìn Mục Vô Ca một chút, cặp mắt to long lanh nước mắt, cúi đầu cắn vào bả vai Mục Vô Ca một cái.
Mục Vô Ca bất đắc dĩ túm lấy nó đem ném cho Mai Vũ.
Mai Vũ tiếp được, cọ cọ, ánh mắt quét qua Tạ Vãn Phong, nhún vai, “Không phải nói rồi sao, mọi người, chỉ biết truy đuổi kẻ cường đại. Bách Hiểu Đường tự nhiên không dám thất lễ với ta.”
Tạ Vãn Phong.... Ngay cả lông mày cũng bắt đầu co rút.
Ngẫm lại cội nguồn, thôn cô chết tiệt, ngươi thật đúng là bị đánh biến thành thông minh.
Chớp mắt, Tạ Vãn Phong sải bước đi tới, mặt không đổi sắc đề nghị: “Ta muốn nhìn xem là dạng giao dịch gì?”
Mai Vũ bĩu môi.
Thôi đi, nhìn cái gì mà nhìn, không tín nhiệm nàng chút nào? Nói đùa, nói gì thì nói, nàng cũng đứng thứ năm trong hàng ngũ sát thủ giang hồ đấy chứ.
Mặc dù, là một sát thủ thôn cô.
Mặc dù, là mạc danh kỳ diệu, có tiếng không có miếng.
Làm cái gì a! Thế nào lại bị mấy người này tác động, ngay cả chính nàng cũng mau xem thường chính mình!
Tháo phong thư buộc trên con chim ngũ sắc, Mai Vũ mở ra xem.
Phía trên chỉ có một câu: Cố chủ hi vọng gặp mặt Vũ Thần nói chuyện, hơn nữa hi vọng Bách Hiểu Đường tạm thời giữ bí mật thân phận của cố chủ. Ngoài ra, dặn dò thêm, cố chủ chỉ sáu tuổi, Vũ Thần có nguyện ý tiếp nhận hay không?
Mai Vũ, khóe miệng co quắp.
Tạ Vãn Phong, mắt cười châm chọc.
Khuỷu tay chọc vào bụng Tạ Vãn Phong, Mai Vũ mạnh mẽ vo nát tờ giấy, ngước đầu lên, thời điểm quần chúng đều cho rằng nàng nói không đi, đáp dứt khoát, “Cô nương nhận.”
Liễu Hành Vân lệch cả quai hàm, lo lắng nói, “Mai Vũ, ngươi còn bệnh phải không?”
Mai Vũ trừng hắn, “Ta, đầu óc bình thường, lại không nhiễm phong hàn, vết thương lành hẳn, vả lại hiện tại vô cùng có du͙© vọиɠ gϊếŧ người. Ngươi còn lời nào để nói sao?”
Liễu Hành Vân cuống quít nói, “Không có.”
Mục Vô Ca đem tiểu Hồ Ly bắt trở về trong ngực mình, vừa áp chế nó giãy giụa, vừa nói, “Mai Vũ, cố chủ không rõ thông tin như vậy, ngươi cũng muốn nhận a?
Mai Vũ nhếch mũi lên, “Cô nương hài lòng.”
Hừ, ta còn lâu mới nói chính là do giận dỗi.
Tạ Vãn Phong chết tiệt, ta cũng không tin giao dịch đầu tiên sẽ rất nát.
Tạ Vãn Phong xoa xoa bụng, cười cực kỳ rực rỡ, “Ta cũng đi.”
“Không mang theo ngươi.” Mai Vũ đã vung bút viết, “Nhận”, dứt khoát cự tuyệt.
Còn lâu mới mang ngươi theo, ngươi căn bản là muốn đi xem náo nhiệt đúng không?
Muốn nhìn cô nương tấu hài đúng không? Bản cô nương biết.
“Ngươi không dám? Sợ cố chủ thực ra là tên tiểu tử nhàm chán, sẽ nói với ngươi cái gì mà phụ thân ta thật đáng ghét, nhờ cậy ngươi gϊếŧ hắn đi. Mẫu thân ta thường cấm ta ăn kẹo, nhờ cậy ngươi gϊếŧ nàng đi, linh tinh gì đó. Hay sợ cố chủ chính là một tên ngốc tử?” Tạ Vãn Phong khoanh tay trước ngực, tựa vào trước cửa nói.
Mai Vũ tức giận xoay người, lớn tiếng nói: “Tạ Vãn Phong! Ta dẫn ngươi đi!”
Tiểu tử cố chủ của ta, nhất định là một vương tôn công tử, nếu không cũng là đứa trẻ lưng mang huyết hận, người duy nhất sống sót của một võ lâm thế gia nào đó.
Nhất định, nhất định là như vậy.
Giờ phút này, ý chí chiến đấu của Mai Vũ triệt để bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi ra.
Hiện tại, không phải là vấn đề có tiếp nhận giao dịch hay không, mà vấn đề là thanh danh của nàng.
Mà là cuộc đấu của nàng và Tạ Vãn Phong.
Tạ Vãn Phong, ngươi cứ chống mắt lên mà xem sự lợi hại của bản cô nương!