Vãn Phong, dẫn ta đi đi.
Ta thật là đau, cả người đều đau.
Mỗi người đều đáng sợ.
Trong bóng tối, Mai Vũ một mực cầu nguyện, cầu nguyện.
Nàng nhìn thấy nam tử xinh đẹp, đứng dưới bụi hoa màu hồng, nụ cười so với hoa đào tháng tư còn đẹp hơn.
Áo của hắn tung bay, vươn tay về phía mình, mỉm cười nói: “Uy, thôn cô, ngươi khóc a, thật khó nhìn. Đi theo ta đi thôi.”
Nàng thật vui vẻ, thật vui vẻ, duỗi tay hướng về phía hắn.
Nhưng thế nào cũng không nhấc lên được.
Đúng vậy, tay của nàng bị Vân Kinh bẻ gảy, không nhấc lên được.
Vãn Phong đợi không được nàng vươn tay, thất vọng bỏ đi.
Không cần đi,Vãn Phong không cần đi.
Kinh hoảng mở mắt ra, Mai Vũ hoảng hốt truy tìm thân ảnh của Vãn Phong, cho đến khi nhìn thấy bên cạnh là Hoa Vũ Đình, Mai Vũ mới biết đó là mộng.
Thấy nàng tỉnh lại, Hoa Vũ Đình mỉm cười xoay người lại: “Ngươi đã tỉnh? Động đậy thân thể, xem một chút nơi nào còn không thoải mái.”
Mai Vũ theo lời hoạt động một cái, phát hiện tay chân bị gãy cũng đã như kỳ tích phục hồi như cũ. Cả vết thương kia, cũng tốt lên nhiều.
Ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hoa Vũ Đình.
Hoa Vũ Đình có chút đắc ý, lỗ mũi nhếch lên nói: “Y thuật của Hoa Vũ Đình ta cũng không phải là hư danh.”
Trong nháy mắt hoảng hốt, Mai Vũ tựa hồ thấy được Liễu Hành Vân vểnh mũi lên nói: “Thần thâu Liễu Hành Vân cũng không phải là hư danh.”
Đối với người thầy thuốc này, trong phút chốc có một chút hảo cảm.
“Ta hôn mê bao lâu.”
“Ba ngày.”
Hoa Vũ Đình không dám nói, ba ngày nay An Thiếu Hàn vẫn canh giữ ở bên người nàng, cho đến khi nghe nói nàng sắp tỉnh mới rời đi.
Lúc đi còn cố ý dặn dò mình, không cho phép nói cho nàng biết.
Thật đúng là Vương gia kỳ quặc. Ở trong lòng niệm một câu, Hoa Vũ Đình vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
Mai Vũ đứng dậy xuống giường, Hoa Vũ Đình kinh ngạc nói: “Ngươi làm cái gì? Thương thế của ngươi còn chưa tốt.”
Mai Vũ cười khẽ: “Không có gì, chỉ bất quá, ta là tội phạm Vương gia nhà ngươi bắt trở lại, không cần phải đãi ngộ tốt như vậy. Nếu không chết được, nên đi tiếp nhận trừng phạt.”
Vân Khinh nói không sai: tổn thương người đau nhất chính là vết thương mới vừa khép lại bị xé ra lần nữa.
Mai Vũ biết loại thống khổ này. Cho nên, nàng không muốn nhận được loại tổn thương này từ An Thiếu Hàn.
Nếu như vừa bắt đầu không ôm lấy hi vọng đối với hắn, mình cũng sẽ không thê thảm như vậy, đau khổ như vậy.
Ngón tay nhỏ bé lại dâng lên đau đớn.
Sợi dây tơ hồng vô hình kia siết làm nàng đau.
Ngoài cửa, An Thiếu Hàn đưa tay để trước cửa, sau khi nghe được lời nói trong phòng, tay run rẩy một cái, sau một khắc kiên định đẩy cửa ra.
“Ngươi bây giờ, không có tư cách quyết định. Cho nên quyền quyết định đều trên tay ta.”
Mai Vũ nhìn về phía trước cửa, một thân quần áo màu đen mang theo cơn ác mộng đi vào.
Con ngươi Mai Vũ trong nháy mắt co rúc lại.
Hoa Vũ Đình thức thời đi ra ngoài, thời điểm đi qua bên cạnh An Thiếu Hàn, tựa hồ có thể cảm giác được hàn khí trên người hắn.
Thật là đáng sợ.
Mai Vũ kiêm chế cảm giác lui về phía sau, ngăn chặn đau thắt trong dạ dày.
Nhẹ nhàng hành lễ với hắn: “Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Những lời này, lập tức đâm triệt để vào nội tâm An Thiếu Hàn.
Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ nàng chưa từng cung kính trả lời như vậy.
Lần này, nàng không lớn lối giống lần đầu gặp mặt, nàng ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Lại giống như tạo ra một khoảng các trước mặt hắn, vĩnh viễn không cho phép hắn vượt qua.
Hắn nhất định là điên rồi, mới có thể để nha đầu này hành hạ tim của mình như vậy.
“Ngươi nghĩ chuộc tội như thế nào cho tốt?” Lời nói ra cùng suy nghĩ trong lòng, vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Mai Vũ mở tay ra, trên bàn tay thon dài không có gì cả.
Mai Vũ cười khẽ một tiếng, ánh sáng lung linh kỳ ảo trong tròng mắt, đau thương như ánh sao rơi đầy bầu trời đêm.
“Mấy ngày trước, lúc tứ chi bị bẻ gãy, ta thật sự cho là mình sẽ tàn phế. Vết thương bị nứt ra lúc đó, ta rõ ràng biết được mùi vị của cái chết. Lần nữa nhìn thấy được ánh mặt trời, ta đột nhiên liền muốn mở ra. Con người khi còn sống, chính là mệt mỏi như thế. Sinh mạng là ở giữa khe hở cát chảy, bắt không được. Hồi ức chỉ là gió, không giữ được. Mà thân thể, chỉ là một thùng đựng đồ. Để rất nhiều đồ, vừa ý bẩn vừa dừng lại, tất cả mọi thứ đều chưa có.”
An Thiếu Hàn không hiểu nàng muốn nói cái gì, nhưng vừa nghe được nàng nói đến mấy ngày trước, tâm lại không nhịn được co rút đau đớn một chút.
Mai Vũ đi tới phía trước cửa sổ, động tác nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ.
Đưa lưng về phía ánh mặt trời khẽ cười.
An Thiếu Hàn, ta không bao giờ ôm hi vọng đối mặt với ngươi nữa.
Sẽ không bao giờ nữa.
“Tính mạng của ta, tứ chi, thời gian. Hết thảy, ngươi muốn, đều cầm đi đi. Nếu hai tay bắt không được, sẽ để cho nó theo gió rời đi thôi.” Nàng nhẹ nói.
Toàn bộ của ta, cũng sẽ theo gió đi đi. Đưa đến bên cạnh nam tử phiêu diêu bắt không được, đưa đến bên cạnh nam tử có nụ cười như ánh mặt trời tháng năm.
An Thiếu Hàn đối mặt với Mai Vũ như vậy, trong lúc nhất thời, cũng không tìm được bất kỳ lời nào để nói.
Nàng tựa hồ sẽ phải theo gió đi, không bao giờ trở lại nữa.
Tựa hồ đã vĩnh viễn đem hắn ngăn cách ở ngoài thế giới của nàng.
Nàng cười, trong mắt sẽ không bao giờ có hắn nữa.
Không muốn, nàng không nên như vậy, không muốn.
Cười, giận, quật cường, hắn muốn, là Mai Vũ chân thật, không phải là muốn nhìn một Mai Vũ hết thảy chỉ có trống rỗng.
Xông tới, gần như không suy nghĩ gì, An Thiếu Hàn kéo Mai Vũ, đưa lên môi của mình.
Gió thổi tới hoa đào tháng năm, rơi rụng đến phía trước cửa sổ. Nam tử kia, liền đứng ở phía trước cửa sổ, hôn môi nữ tử ngồi trên bệ cửa.
Trong lúc nhất thời, Giang Nam nồng đậm màu sắc, đều không thể phác hoạ được tốt đẹp như vậy.
Môi của hắn, là ấm áp.
Môi của nàng, là ngọt ngào.
Giờ khắc này, trời đất biến sắc, trong con ngươi của hai người, chỉ có đối phương.
Thật lâu, Mai Vũ mới từ trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn này tỉnh lại, giơ tay, tát một cái vào khuôn mặt lạnh lùng của An Thiếu Hàn.
Trên khuôn mặt không ngăn được nổi giận.
Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Đây là nụ hôn đầu của nàng!
An Thiếu Hàn đáng chết! Ta sẽ không tha thứ ngươi!
An Thiếu Hàn bị nàng đánh khóe miệng chảy máu, vẻ mặt gian ác cùng vui sướиɠ: “Ha ha, ngươi vân đạm phong khinh cho ta xem.”
Tâm tình có chút khoái trá.
Chính là như vậy, Tiểu Vũ, ngươi chính là bộ dáng này a.
Thứ được đặt tên là lý trí “oanh” một tiếng nổ tan tành.
Mai Vũ rống to: “An Thiếu Hàn! Ta với ngươi không xong.”
Ngươi xui xẻo, ta muốn trộm sạch gà nhà ngươi. Muốn cắt bỏ hoa của ngươi. Ta muốn chạy trốn, muốn khuấy động Vương Phủ của ngươi long trời lỡ đất.
Con mẹ nó!!! Ta nợ ngươi cái gì? Nha, căn bản cái gì cũng không nợ.
Cô nương quyết định, muốn phản kháng ngươi tới cùng.
Nhìn trong đôi mắt kia lần nữa tràn đầy ánh lửa lóa mắt.
Khóe miệng An Thiếu Hàn nhếch lên: “Tên trộm thôn cô, có bản lãnh, lại từ chỗ này của ta chạy trốn nữa.”
Ta không sợ liên tục truy đuổi ngươi, bởi vì ta nhận định ngươi. Chân trời góc biển, ngươi chạy bao xa, ta cũng sẽ bắt ngươi trở lại.
Nhưng ta muốn chính là con người của ngươi, là tâm tồn thuộc về Mai Vũ.
Cho nên, không muốn ở trước mặt của ta lộ ra vẻ mặt như vậy.
Mai Vũ hơi giật mình nhìn An Thiếu Hàn, trong lúc nhất thời trong lòng đột nhiên buồn bã.
Có chút ủy khuất, Mai Vũ nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ngươi nói, là ngươi tuyên chiến với ta. Không thể lại đem ta giao cho người khác, đây là cuộc chiến của hai chúng ta.”
Ủy khuất nức nở trong thanh âm kia làm cho lòng của An Thiếu Hàn nặng nề giống như vải hút nước.
Nguyên lai nàng oán hận mình đem nàng giao cho Vân Khinh. Mình cũng đã từng oán hận mình như vậy.
“Sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ giao ngươi cho bất luận kẻ nào nữa.” Cam kết một lời, ngữ khí của hắn thay đổi dịu dàng.
Mai Vũ giương mắt, cười.
Trên bệ cửa sổ, hoa rơi không ngừng, ngay lúc này nàng xinh đẹp như tiên nữ trên trời bay xuống.
Không nhịn được, khóe miệng lại nổi lên cảm giác nóng rực, làn môi xinh đẹp kia, khiến cho hắn không nhịn được muốn nếm thêm lần nữa.
An Thiếu Hàn đè nén bình tĩnh lại, nghiêm túc trầm giọng nói: “Bồi dưỡng thân thể tốt, ta không muốn khi dễ người tàn tật.”
Nói xong, bỏ đi giống như trốn chạy.
Mai Vũ len lén cười.
Hắc hắc, An Thiếu Hàn, nói như vậy, là quan tâm ta sao?
Trên môi cảm giác tê dại như cũ tồn tại, Mai Vũ nháy mắt đỏ mặt.
Tên đáng chết! Không hiểu ra sao cả!
Dễ dàng, Mai Vũ tha thứ cho An Thiếu Hàn.
Nàng hiểu, mình như vậy rất ngu ngốc. Nhưng nàng không khống chế được. Nàng vốn là như vậy, biết rõ có thể sẽ bị thương lần nữa. Nhưng nàng muốn tin tưởng người kia.
Có lẽ, nàng vĩnh viễn cũng không thông minh được.