Từ Ngục Kiếp Hoàng

Chương 12: Tỉ thí người đẹp

Haizzz!

"Sao hài nhi ra tay nặng vậy". Ngọc thủy dắt tay con vừa đi vừa nói chuyện.

"Dạ! Thưa mẫu thân đó không phải là điều mà con muốn chẳng qua là nếu như đánh thật với kẻ đó thì không đáng thưa mẫu thân". Phong đi bình tĩnh, tự nhiên trả lời

"Vậy sao"? Thủy hơi bất ngờ vì câu nói của hài nhi

"Thưa mẫu thân đo là do kẻ đó chỉ biết dựa dẫm vào thân thế con quan bắt nạn người dân nghèo, lấy tiền của họ, ỷ mình mạnh hϊếp yếu. Với lại hắn cũng đã từng hại rất nhiều người gãy tay, gãy chân rồi còn gì nữa thưa mẫu thân." Phong nhìn vào hai con mắt mẹ thản thắn nói

Ồ! Vậy sao con còn đưa thuốc cho người ta, lai còn hỏi: "Ngươi có sao không", thậm chí cúi người khuỵu chân xuống để hỏi.

"Hi hi! Tưởng cái gì chứ còn cái đó là do con muốn có ý định sẵn rồi". Phong nhìn người mẹ yêu dấu cười tít mắt lại.

"Ý định gì vậy!" Thủy hỏi con

"Đương nhiên là thức tỉnh rồi. Dạy cho hắn ta một bài học, rằng núi cao còn có núi cao hơn."

"Ừ hóa ra là vậy". Thủy đi tiếp rồi nói.

"À! Ngày mai con chuẩn bị gì chưa vậy?"

"Dạ chưa ạ! Con đang định thử nghiệm sức mạnh của mình đây" Phong mỉm cười nói

"Ai làm vật thi nghiệm vậy hài nhi"

Hiiiii? Một nụ cười gian xảo hiện lên trên khuôn mặt phong. Nói vậy thôi chứ phong biết mình không phải là đối thủ của mẹ mẫu thân mình rồi, chỉ cần mẫu thân ra tay nặng là mình sẽ đi ngay vì ngay lúc này tiếng hệ thống phát ra.

Ting!

Hệ thống giao nhiệm vụ

Phần thưởng tăng sức mạnh linh hồn lên 0.5%

Tỉ thí ngọc thủy

Thông tin chi tiết:

Ngọc thủy

Tuổi: 200

Nguyên tố: Băng

Huyền khí: Linh vương

Ác! Phong thầm nghĩ tuy chưa biết linh vương là cái gì, nhưng có lẽ nó rất mạnh.

Thấy con mình hôm nay khác lạ thủy đến gần sờ trán con nói:

" Ơ! Nó đâu có bị sốt "

Phong gạt tay mẹ xuống nói:

" Mẫu thân hài nhi nói thật con không đùa "

" Ừ! Được rồi tùy ý ngươi vậy. Vậy bao giờ bắt đầu ". Thủy không còn gì để nói nên chấp nhận lời tỉ thí

Chưa kịp nói phong trả lời vội vã: Dạ! Ngay bây giờ.

Thủy?

Phong nhìn mẹ hình như đang suy nghĩ điều gì đó, mà sự thật mình cũng hơi có lỗi, phong muốn thử xem sức mạnh của mình ở quá khứ và hiện tại ra sao mà thôi. Để xem những kĩ năng ra sao đã nhiều tuần không dùng. Lúc trước ở quá khứ ngày nào cũng như ngày nào cứ chém chém gϊếŧ gϊếŧ! Cuộc sống vây quanh chỉ làm nhiệm vụ ám sát.. Tóm lại phải có máu để sống qua ngày.

Sau khi suy nghĩ xong thủy hỏi lại:

" Hài nhi con chắc chứ "

Vâng! Phong đáp

" Nên nhớ kĩ nếu không chịu được nữa thì nhớ nói. Thủy thương xot sợ nó đau nên căn rặn "

" Mẫu thân yên tâm hài nhi sẽ tốt mà. Người đừng quá lo lắng. Vì sống con sẽ cố gắng hết sức. "

Phong chớp thời cơ lúc đang nói lao đến tấn công mẹ. Từ trong người rút ra một cây kiếm, đâm thẳng.

Thủy vẫn đứng đó nhìn lắc đầu rồi chỉ thấy thủy biến mất ra đằng sau con dùng bàn tay đánh vào lưng.

Bằng cảm giác phong biết nguy hiểm đang đến với mình nên quay người lại hô:

" Tuyệt kĩ ALPLAF "

Thủy bất ngờ vì tốc độ của một đứa trẻ, trong đầu đang nghĩ làm sao nó lại nhanh như vậy, với một đứa trẻ với mười bốn tuổi nhỏ nhoi. Thủy vẫn bình tĩnh đợi con lao đến.

Phong vẽ da năm đường chém rất nhanh trên bầu trời vào buổi tối. Ánh sáng của nó thật lung linh, sáng chói. Một đường thẳng, một đường ngang, hai đường chéo và một đường sau lưng. Nhưng tất cả đều vô dụng khi chỉ chém vào không khí.

Thủy từ xa nhìn đứa con thi triển suy nghĩ:" Mẹ, nó học mấy cái đó từ đâu vậy, nhanh thật toàn chiêu chí mạng "

Hiiiii! Một nụ cười tỏa ra thật đẹp trên khuôn mặt thủy. Nụ cười đó như đang thống trị, nắm lấy mọi thứ phải phục tùng theo nếu ở đây ai nhìn thấy được điều đó. Thủy hô biến cái thân hình thay đổi đẹp tỏa sáng, còn phía phong.

" Ơ đây là đâu, rõ ràng mình đang đánh với mẹ mình mà sao lại bước vào đây "

Phong thấy run sợ, giống như lúc trận cuối cùng hắn đi khỏi địa cầu vậy.

Phong nhìn thấy xung quanh trắng tinh. Phong cảm thấy mơ hồ, choáng váng.

Vù vù!

Tiếng gió thổi đến kèm theo một nữ tử tuyệt trần, phong nhìn theo đôi mắt híp lại, tiếng gọi mê hoặc tràn vào, mùi hương thơm ngào ngạt, phong có cảm giác tê tái, mọi bộ phận đều đóng băng lại, mọi giác quan biến mất chỉ còn nhìn thấy một cảnh động lòng người. Phong thấy một vị thần tiên bước ra từ cánh cổng, y phục để hở nửa ra trắng tinh nõn nà, không có gì để tả sự quyến rũ này. Ngây ngất trước thứ đó phong như không kiểm soát được mình đi từng bước từng bước, như một người bị ma gọi. Gần nữa là tới nơi phong lúc phong định chặm vào hai trái mật ngọt đó thì con mắt xanh" tử ngục "hiện ra. Phong tỉnh giấc lùi lại cầm thanh kiếm lùi lại nói:

" Ngươi là ai "

Phong chưa kịp để đối thủ trả lời chỉ thấy phong lao đến chớp chớp chớp khắp nơi và tấn công. Hô:" Dấu ấn tử thần"