-
Em nghỉ ngơi uống nước một chút đi.
-
Hả?
Đang bận rộn với mớ công việc, Giai Mẫn bị lời nói của Tạ Kha làm bất ngờ. Đôi mắt xinh đẹp của cô nàng hiện rõ sự lúng túng. Dạo gần đây, anh Kha thật sự rất lạ, lúc nào cũng tỏ ra quan tâm cô. Nghe qua thì tưởng việc vui, nhưng nhìn biểu tình của anh ấy cứ hệt như người bị ép buộc. Thật sự quái lạ mà!
-
Sếp, anh đang khuyến khích nhân viên mình lười đấy...
Nghe giọng thăm dò của Mẫn, anh chặc lưỡi, đôi mày chau lại ngay:
-
Tại anh thấy em bận quá rồi.
Một lí do vừa nghe qua đã biết là thoái thác! Giai Mẫn trừng mắt nhìn anh:
-
Sếp, anh quên lương em được thêm nhờ làm việc ngoài giờ sao?
Tạ Kha thở dài:
-
Thế tóm lại em có muốn nghỉ hay không?
Mang theo nỗi nghi hoặc, Giai Mẫn đột ngột nhớ đến những giấc mơ. Liệu có phải anh cũng mơ thấy những chuyện như cô chứ? Không, không đâu, ai lại mơ giống nhau! Tuy là nghĩ vậy, nhưng mặt cô đỏ ửng từ lúc nào không hay, giọng cười cũng ngọt ngào như rót mật:
-
Dạ tất nhiên là có!
Rồi cô nàng chạy nhanh ra khỏi phòng như thể lẫn trốn. Thấy cô đi khuất, gương mặt của Tạ Kha cũng trở nên khó xem. Giữa căn phòng khép kín, anh lầm bầm một mình:
“Thế này đã đủ chưa.”
“Tạm được, nhưng vẻ mặt của ngươi gượng gạo quá!”
Giọng nữ kia nhanh chóng đáp lại, loáng thoáng nghe ra nó không hài lòng. Quá bực tức, anh đập mạnh xuống bàn:
“Tôi không có học diễn xuất.”
Không còn ai đáp nữa, có lẽ là nó đã cam chịu. Tạ Kha im ắng hồi lâu, cảm giác bị người theo dõi cũng lui đi. Sau vài lần giao tiếp, anh có thể cảm nhận đại khái được sự tồn tại của “nó”. Có lẽ anh nên cảm thấy may mắn, vì “nó” không giám sát anh mọi lúc mọi nơi mà chỉ là một số thời điểm nhất định trong ngày.
“Nó” thật sự có khả năng tác động đến an toàn của cô, anh biết rõ điều đó. Cũng vì vậy, anh chẳng dám mạo hiểm mà lựa chọn thỏa hiệp với cái thứ mịt mờ kia. Anh, tạm thời sẽ làm theo những gì nó mong muốn, và nó cũng sẽ không làm gì Uyển. Trước mắt là như thế.
“Uyển, lòng anh khó chịu lắm, em biết không?”
Tạ Kha không khỏi chế giễu mình. Từ một kẻ dựa vào trí tuệ coi thường người khác, giờ anh lại bị một kẻ vô danh nào khống chế, không khó chịu mới lạ đời. Và trực giác của anh, thứ đã cứu anh trong những lần sinh tử cận kề nhắc nhở anh không được tin vào “nó”. Anh biết mình cần làm một vài điều gì đó để đảm bảo an toàn cho cô, nhưng không được để nó phát hiện. Chết tiệt thật!
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh, rồi đột ngột lông tơ dựng lên. “Nó” lại đến. Phục hồi vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, anh tiếp tục xử lí công việc. Đến khi kết thúc, anh mới lấy điện thoại gửi một tin nhắn, gửi đồng thời cho Thư Uyển, Trần Ấn và cả Giai Mẫn nữa:
“Ba giờ chiều hẹn gặp tại địa điểm cũ, tớ mời. Đột nhiên có ý tưởng quảng cáo mới, cần sự hỗ trợ của tất cả các cậu.”
Quán Mơ Xuân là một nhà hàng theo phong cách đồng quê, thoạt nhìn rất bình dị. Với không gian thoáng đãng, tầm nhìn đẹp lung linh, nơi đây trở thành địa điểm sống ảo lí tưởng cho những bạn trẻ ở Sài Thành. Những khóm tre được bố trí khéo léo, vừa xanh hóa lại không chiếm quá nhiều diện tích. Một ao sen nho nhỏ đặt giữa trung tâm, bên dưới nuôi các loại cá trong vui mắt vô cùng. Trần Ấn và Tạ Kha đã có mặt trước. Nhìn anh chàng trợ lí đắc lực, Kha thở dài:
-
Đúng là chúng ta gọn gàng hơn mấy cô nàng kia.
Vừa dứt lời, họ đã thấy Giai Mẫn từ xa bước tới. Sắc mặt anh chợt thay đổi, đứng dậy kéo ghế rất thân sĩ và mời cô nàng ngồi. Nhưng có lẽ quá gấp gáp, cô nàng ngã về phía trước. Theo phản xạ, Tạ Kha ôm lấy eo để cô nàng khỏi hôn mặt đất. Cô nàng vừa cười trừ cho việc mình sơ suất thì Thư Uyển bước vào.
Cả anh và Giai Mẫn đều lúng túng cách nhau ra một khoảng khá xa, trên môi Thư Uyển hiện lên nụ cười nhưng trông thật ảm đạm. Bầu không khí tức thì trở nên quái dị. Cả bốn người không ai nói chuyện, cứ chăm chăm vào việc gọi món và anh. Cuối cùng thì người không liên quan nhất là Trần Ấn mở lời:
-
Anh cần gì ở bọn này đây?
Tạ Kha mỉm cười:
-
Sau vụ việc vừa qua, chúng ta cần làm một cái gì đó để lấy lại uy tín chứ!
Nhắc đến công việc, Giai Mẫn lập tức buông đũa và khôi phục vẻ mặt nghiêm túc:
-
Sếp có kế hoạch rồi sao?
Trần Ấn cũng lắng nghe, riêng Thư Uyển thì lúng túng. Chuyện công ty anh, tại sao lại mời cô ra đây? Cô có biết gì đâu! Như giải đáp tất cả những thắc mắc của mọi người, anh nói ngay:
-
Một quảng cáo. Chúng ta cần một quảng cáo để khẳng định lại chất lượng cũng như tạo tiếng vang đồng thời với ngày đưa kẻ phản bội ra tòa.
Người bị mua chuộc đã điều tra ra, là vị quản kho của chi nhánh đó. Ông ta khai nhận có kẻ gian ngõ ý tráo đổi nguyên liệu xấu và ăn chênh lệch, nên đã bí quá làm liều. Việc này lẽ ra đã lộ từ lâu, nhưng anh rể của anh ta lại là giám đốc chi nhánh. Mọi người cả nể, chẳng dám làm gì, dần dà khách sạn Ánh Sao trở thành khối u nhọt trong khu Resort cao cấp Ánh Sao.
Hai người kia hơi suy tính, rồi vẫn là Trần Ấn mở lời:
-
Quảng cáo thì chúng ta cũng đã từng làm trước đó. Tốt thì có tốt, nhưng tôi e là không đủ…
Ánh mắt mọi người rơi vào Thư Uyển, đại khái đã hiểu ý định của Tạ Kha:
-
Phần ý tưởng quan trọng nhất, mọi người giao cho em. Viết làm sao cho thật cảm động là được.
Thư Uyển bối rối. Trước ánh mắt tin cậy của cả ba người kia, cô không thể nào mở lời từ chối được, chỉ biết cất tiếng lí nhí:
-
Em… em không được đâu. Em chỉ biết viết tiểu thuyết, chứ chưa từng viết kịch bản.
Giai Mẫn lập tức cho cô một ánh mắt cổ vũ:
-
Em đã đọc quyển Thương Yêu của chị rồi, cực hay và cảm động. Tin rằng chị viết kịch bản cũng sẽ đặc sắc thế thôi.
Chẳng nói gì, Thư Uyển cúi gầm mặt. Từ ngày chuyện đó xảy ra, cô chẳng còn lòng dạ nào để viết. Trái tim tan nát, tư tưởng u ám, cô còn có thể viết ra một thứ gì đó cảm động lòng người ư?
-
Tớ sẽ cố.
Cô trả lời lí nhí, mọi người cũng tạm yên lòng. Bọn họ đều biết dạo gần đây tâm lí của Thư Uyển không được ổn, nên cũng hi vọng cô làm việc gì đó cho khuây khỏa phần nào.
“Ngươi lại kiếm cớ để gần cô ta.”
Tạ Kha mỉm cười như chẳng hề nghe, cổ vũ Thư Uyển thêm vài câu rồi chính thức chia việc. Trần Ấn sẽ đi liên hệ trước với bên chế tác, đảm bảo có những thước phim tuyệt vời. Giai Mẫn sẽ phụ trách trong việc liên hệ truyền thông để chắc chắn có vị trí quảng cáo vào giờ vàng. Anh thì sẽ liên hệ với chú Lư, quay phim tại đúng nơi nuôi trồng các sản phẩm vẫn tốt hơn.
-
À mà nếu cần tư liệu thì nhờ mọi người hỗ trợ. Như chú Lư – người cung cấp nguyên liệu chính cho chuỗi resort của chúng ta cũng là một truyền kì đấy!
Như chợt nhớ ra, anh quay đầu dặn dò Thư Uyển. Đôi mắt buồn thăm thẳm cùng cái gật đầu ngoan ngoãn của cô khiến anh cảm thấy bất an. Giống như cô đã không còn thuộc về nơi này vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Cuộc vui tàn, mọi người giải tán, Tạ Kha lại lẩm bẩm một mình:
“Ngươi thì tự ý chú trương ép ta gần Giai Mẫn.”
Có lẽ quá tức giận, giọng nữ đó quát lên:
“Đừng quên ngươi đã hứa gì với ta!”
Anh im lặng. Đúng là anh đã chấp nhận yêu cầu của “nó”, diễn một câu chuyện tình yêu với Giai Mẫn. Anh nghĩ chỉ cần mình cố một chút thì mọi chuyện cũng xong. Nhưng không, rõ ràng nó không hề cho anh đường lui. “Nó” muốn chia rẻ anh và Uyển, vĩnh viễn.
Hôm nay là một ví dụ, “nó” đã tạo tình huống để Thư Uyển hiểu lầm. Kí ức giả kia đã khiến cô khủng hoảng tột độ, và bây giờ lại chứng kiến anh gần gũi người con gái khác thì làm sao tránh khỏi chuyện nghĩ ngợi. Cô không nói nhưng anh hiểu. Bởi suốt bữa ăn, cô không dám nhìn vào anh, dẫu chỉ là một lần. Cô tự ti.
Sự tự ti luôn là một vũ khí lợi hại phá hủy tình cảm của đôi lứa yêu nhau. Nếu không giải trừ, nó sẽ len lỏi vào, tạo nên những khoảng cách không tài nào xóa bỏ. “Nó”, rõ ràng là vận dụng rất tốt sự tự ti trong lòng Uyển. Anh phải làm sao đây?