Chú Không Thể Nhẫn

Chương 30: Giúp đỡ

Editor: Cẩm Hi

"Bình An!" Thiếu niên đứng một bên rốt cuộc cũng mở miệng, nhẹ giọng trách cứ một câu, nhưng trong thanh âm rõ ràng không hề có nửa điểm tức giận, Diệp Dung theo theo tiếng nói trong nháy mắtquay đầu lại, bên tai thiếu niên thoát cái đỏ bừng, lại vẫn như cũ chỉ yên lặng nhìn vào đôi mắt cô, trước mắt đều là bộ dáng của cô gái nhỏ.

"Đây là học từ ai? Cũng không học cái tốt hơn..." Cô gái nhỏ thu hồi tầm mắt, có chút "Hung dữ" mà trừng mắt liếc cô bé một cái. Cô bé tựa hồ có chút ủy khuất, bĩu môi phồng má, chui vào lòng cô cọ cọ muốn lấy lòng.

Bé gái mới bốn năm tuổi bất quá cũng có chút lớn, một đoàn nho nhỏmềm mại, cọ ở trong ngực mềm mụp, đầu tócmềm mại cọ ở bên gáy, lại có chút ngứa... Diệp Dung nhịn không được mà cong mặt mày nở nụ cười, duỗi tay ra nhéo nhéo cái mũi của con bé, ôn nhu hỏi: "Gần đây có sinh bệnh không?"

Cô bé lập tức mãnh liệt lắc đầu, mở to đôi mắt, dường như hận không thể treo trên mặt mấy chữ thật to "Em vẫn luôn ngoan ngoãn!". Hình như là sợ Diệp Dung không tin, cô bé một bên lắc đầu, một bên lôi kéo Diệp Dung tới bên cạnh Từ Ký, ngẩng mặt trông mong nhìn cậu.

Mục Nhạc không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy có một loại cảm giác không khoẻ, nhưng anh còn chưa kịp nghĩ lại thì sắc mặt tức khắc trầm thêm vài phần —— Từ Ký cũng ngồi xổm xuống, ghé vào bên người hai cô gái một lớn một nhỏ, ánh mắt quan tâm dừng lại trên người Diệp Dung, duỗi tay sờ sờ đầu cô bé, không biết từ khi nào trên mặtđã nổi lên một tầng mỏng màu đỏ:

"Bình An gần đây rất tốt."

Diệp Dung gần như lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Bé gái nghiêng đầu chớp chớp mắt, rồi đột nhiên giơ tay ra, hai tay bắt lấy lấy tay Diệp Dung cùng tay Từ Ký —— bắt chước giống bức tranh vừa rồi, sau đó cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười thật tươi.

Gương mặt cậu thiếu nhiên dường như bị thiêu cháytrong nháy mắt, lại vẫn như cũ nhịn không được mà nghiêng mặt đi trộm nhìn cô gái bên người —— sau đó cậu liền nghe thấy trong phòng đột nhiên vang lên một trận ho khan.

—— Tiếng ho khan thuộc về một người đàn ông.

Thiếu niên bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng quay đầu dời đi tầm mắt, lúc này rốt cuộc mới lần đầu tiên chú ý tới trong phòng còn dư lại một người.

"Chú, chú..." Đối mặt với trưởng bối của cô gái nhỏ, thiếu niên liền có chút luống cuống chân tay. Cố gắng lắm, không dễ dàng gì mới lấy đủ dũng khí để chào hỏi, vừa mới nói ra hai chữ, cậu liền cảm thấy có một cỗ cảm giác áp bách kỳ lạ nghênh diện mà đến, ép tới làm cậu dường như có chút không thở nổi.

Chú? Ai là chú của cậu? Mục Nhạc sắc mặt cơ hồ đã đen tới cực điểm rồi, nhàn nhạt liếc mắt một cái nhìn thiếu niên có chút co quắp, đang muốn mở miệng, thì bỗng nhiên cảm thấy vạt áo căng thẳng, thanh âmngọt mềm của cô gái nhỏ ngay sau đó liền vang lên:

"Chú nhỏ, đây là Từ Ký, đây là Kỳ An, nhũ danh Bình An —— là cháu đặt nhũ danh." Diệp Dung nói tới đây, trong ánh mắt tròn xoe dường như mang theo ánh sáng, rực rỡ đến có chút khϊếp người. Sau đó cô giống như là hơi hơi do dự trong chốc lát, lúc này mới nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo anh —— Mục Nhạc thuận thế hơi hơi cúi người xuống để gần sát vào cô một tí, lúc này mới nghe thấy cô nhỏ giọng nói:

"Bình An... là sẽ không nói, không phải không có lễ phép, không gọi chú, chú đừng nóng giận."

Mục Nhạc hơi sửng sốt một chút, nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt nghiễm nhiên là một bộ dáng gà mái mở cánh ra che chở cho gà con, mở to hai mắt yên lặng nhìn chính mình, bao che cho gà con không chịu thoái nhượng nửa bước.

Khó có được bộ dáng kiên trì, thật sự là đáng yêu cực kỳ, chỉ tiếc... lại là vì che chở cho người khác.

"Tôi làm nào có thể so đo chuyện này."Người đàn ông duỗi tay sờ sờ đầu cô, hoàn toàn đem chuyện lúc trước chính mình đối với bé gái không vừa mắt coi như chưa từng xảy ra, rồi lại không dấu vết nhìn lướt qua Từ Ký cùng Kỳ An đã bị cậu thiếu niên ôm lên —— khó trách anh lúc trước vẫn luôn cảm thấy không khoẻ, lúc này anh mới ý thức được từ lúc tiến vào, đứa bé gái này chưa từng có nói qua một câu, thì ra là có chút khuyết tật. Hơn nữa Diệp Dung lúc trước có hỏi xem cô bé có sinh bệnhhay không, chỉ sợ là thân thể cũng không được tốt lắm...

Tuy là Mục Nhạc lúc trước đối với bé gái "Loạn điểm uyên ương phổ"* bực bội không thôi, lúc này rốt cuộc cũng cảm thấy có chút thổn thức không đành lòng, cúi đầu liếc mắt nhìn Diệp Dung một cái, thần sắc bất tri bất giác cũng chậm rãi nhu hòa lại.

(*) ghép cặp lung tung

"Chú nhỏ, nếu không chú trở về đi?" Diệp Dung chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn hỏi một câu —— nhưng miệng cô tuy rằng nói như vậy, nhưng đôi mắt lại bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, rõ ràng là tràn ngập không tình nguyện.

Bị một đôi mắt nhìnnhư vậy, mặc kệ là ai cũng đều không thể bỏ được đi. Mục Nhạc rốt cục cũng lộ ra ý cười đầu tiên kể từ khi đến đây, lắc lắc đầu: "Tôi nói rồi, về sau đều sẽ không đi nữa —— sẽ luôn ở cùng cháu."

—— ý có điều ám chỉ, ý vị thâm trường.

Thời điểm anh nói lời này vẫn cứ duy trì tư thế lúc trước, đưa lỗ tai qua đi nghe cô nói chuyện, hơi hơi cúi người, dựa vào cô cực gần. Lúc này đè thấp thanh âm, chỉ có hai ngườibọn họ mới có thể nghe thấy, thanh âmtrầm thấp lại ôn nhu giống như một lời hứa hẹn ước định nào đó, sau đó từ tận đáy lòng cô có một loại vui mừng cùng cảm động khác thường ập đến, từng chút một nhẹ nhàng gãi gãi vào ngực chính mình, có chút ngứa, lại ấm áp vô cùng.

Gương mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, rồi ngẩng đầu lên tặng anh một nụ cười rạng rỡ.

......

Vị trí địa lý của Viện phúc lợi có chút hẻo lánh, nhưng lại cũng chính vì hẻo lánh, cho nên nơi này rất rộng, chiếm địa diện tích khá lớn. Mục Nhạc một người ngồi ở trong viện, nhìn lũ trẻ ở cách đó không xa đang nô đùa, hôm nay thời tiết cực tốt, ánh nắng mùa đông chiếu lên người ấm áp dào dạt, nhưng cũng không thể làm cho tâm tình của anh chuyển biến tốt đẹp hơn.

Bởi vì Diệp Dung không có ở đây.

Bởi vì sau khi ăn qua cơm trưa, Diệp Dung liền đi giảng đề giúp Từ Ký —— Từ Ký năm nay học cao tam, còn mấy tháng nữa là thi đại học.

Giảng đề —— chỉ có hai ngườibọn họ.

Lý do như vậy, cho dù là Mục Nhạc không cần đến mặt mũi, cũng thật sự không có khả năng đi theo.

Cho nên hiện tại anh chỉ có thể một mình bế tắc ngồi ở trong viện phơi nắng, nhìn một đám trẻ con ồn ào nhốn nháo.

Sớm biết vậy, đã không nên mang "con mèo nhỏ" tới đây. Người đàn ông có chút hậm hực nghĩ, nhưng kỳ thật trong lòng lại không có quá nhiều hối hận —— so sánh với chuyện này, anh càng để ý chính là lúc trước Diệp Dung mang theo bọn trẻ chơi đùa ở trong sân, kể chuyện xưa cho bọn họ, thời điểm cô dạy bọn họ làm bài tập.

Từ sau khi về nước, anh chưa từng thấy qua Diệp Dung như vậy—— mỗi một tấc mày đều giãn ra, trên mặt tràn đầy ôn nhu lại thả lỏng ý cười, không có một chút khẩn trương, không có thấp thỏm, không có cẩn thận... Cô tự tại lại tự tin, giống như toàn thân đều mang theo ánh sáng, rực rỡ đến mức có chút khϊếp người, rồi lại làm người khác căn bản là dời không mắt đi được.

Cô thích nơi này, thíchbọn nhỏ nơi này —— không hề nghi ngờ.

"Chú nhỏ? Chú?" Mục Nhạc đang xuất thần, thì bỗng nhiên nghe thấy có người giống như là đang gọi mình. Anh lấy lại tinh thần, thì thấy một cốc nước ấm được đưa tới trước mặt chính mình, bưng cốc là một cậu bé thoạt nhìn cùng lắm mới chỉ có bảy tám tuổi, có chút ân cần nhìn chính mình, "Chú có khát không? Uống cốc nước đi!"

"Cảm ơn." Mục Nhạc nhận lấy cái cốc, nhìn cậu bé gật gật đầu, lại thấy cậu bé vẫn chưa rời đi, ngược lại lại một tấc lại muốn tiến một thước, liền ngồi xuống bên cạnh chính mình.

"Chú, chú là chú của chị Dung Dung đúng không?" Bé trai thấy anh trầm mặc không nói lời nào, nhưng cũng không nhút nhát, tự quen thuộc mà tiến lên, "Cháu thích chị Dung Dung, về sau nhất định sẽ đối tốt với chị ấy! Chú cứ yên tâm giao chị ấy cho cháu đi!"

Cậu nhóc một bên nói một bên ưỡn ngực, vỗ ngực, trưng ra một bộ dáng lời thề son sắt.

Mục Nhạc suýt nữa thì sặc nước.

Anh hơi nheo mắt lại, sắc mặt nặng nề quay đầu đi—— xác xác thật thật cũng chỉ là một đứa bé bảy tám tuổi.

"Cháu, tuy rằngbây giờ cháu còn nhỏ, nhưng cháu rất nhanh sẽ lớn lên, rất nhanh sẽ có tiền đồ!" Cậu bé ưỡn thẳng lưng, "Nhất định sẽ đối tốt với chị ấy, không cho chị ấy chịu khổ!"

Mục Nhạc quét mắt liếc cậu nhóc một cái, rốt cục cũng mở miệng: "Cháu thích A Dung?"

Ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.

Cậu bé vội vàng không ngừng gật đầu: "Chị Dung Dung rất tốt, mỗi tháng đều tới thăm chúng cháu, chưa bao giờ khinh thường chúng cháu, mang chúng cháu đi chơi, dạy chúng cháu đọc sách, còn mang chúng cháu đi viện bảo tàng. Không hề giống những người khác, nói những điều tốt đẹp rằng phải cho chúng cháu đi học, nhưng kết quả là mang theo cameras tới được một hai lần rồi không bao giờ nữa tới nữa..."

Đứa trẻ bảy tám tuổi không lớn, nhưng kỳ thật đã tương đối hiểu chuyện, huống chi bọn nhỏ ở Viện phúc lợi lại luôn phá lệ mẫn cảm một chút... Có một số việc, trong lòngtất cảbọn họ đều rõ ràng.

"Tất cả mọi người đều thích chị Dung Dung!" Cậu bé nói tới đây, đôi mắt cũng dường như sáng lấp lánh, nói xong rồi lại như ý thức được chính mình nói sai cái gì, một phen nhanh chóng bưng kín miệng mình, ngay sau đó lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng bỏ tay ra, vội vàng bảo đảm, "Bất quá vẫn là cháu tốt nhất!"

Thì ra rốt cuộc vẫn là trẻ con đồng ngôn đồng ngữ... Mục Nhạc ở trong lòng cười nhạo chính mình vừa rồi phản ứng quá độ, nhịn không được cười khổ lắc lắc đầu,thần sắc trên mặt lập tức thả lỏng ôn hòa ra một chút, nhưng mà nghĩ đến câu kia "Tất cả mọi người đều thích chị Dung Dung" lại không tự giác được mà hơi hơi nheo lại đôi mắt ——

Đây chỉ là một đứa bé, nhưng Từ Ký kia đã không phải nữa.

Cố tình Diệp Dung lại thích chạy tới nơi này, lại có cái quạt gió cộng thêm đứa bé gái cứ thích thêm củi vào kia... Mục Nhạc thần sắc khẽ biến, đột nhiên lại hòa hoãn lại, nhìn bé trai trước mắt, chậm rãi nói:

"Cháu còn nhỏ."

"Nhưng cháu rất nhanh sẽ lớn lên!" Cậu bé lập tức nóng nảy.

"Nhưng khi đó, A Dung cũng đã sớm trưởng thành —— so với cháu còn lớn hơn nhiều." Mục Nhạc không nhanh không chậm trả lời, thậm chí còn tận lực để chính mình nói trắng ra cho dễ hiểu nhất, "Chờ cháu lâu như vậy, cô ấy sẽ rất vất vả."

Bé trai ngẩn người, giống như là mất một hồi lâu mới chậm rãi tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của anh, lập tức gục đầu xuống, do dự hồi lâu, lại rốt cuộc vẫn là lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Kia, cái kia, cháu không muốn chị ấy vất vả."

Mục Nhạc bỗng nhiên có chút động dung —— đứa nhỏ này, cũng là thật sự thích Diệp Dung.

Mục Nhạc duỗi tay sờ sờ đầu của cậu bé, ý muốn trấn an —— cậu nhóc lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt buông tha rồi lại cắn răng hỏi: "Kia, anh A Ký đâu? Tuy, tuy rằng không bằng cháu, nhưng, nhưng anh ấy cũng khá tốt..."

Lại là Từ Ký... Mục Nhạc bế tắc đến thiếu chút nữa liền nghiến răng, trên mặt lại vẫn bất động thanh sắcnhư cũ, nhàn nhạt mà lắc lắc đầu: "Cậu ta cũng còn nhỏ."

Lời này... kỳ thật cũng không xem như nói bậy —— Từ Ký hiện tại bất quá mới cao tam, vẫn còn là một đứa trẻ.

Cậu nhóc lúc này đã gấp đến độ sắp khóc: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chị Dung Dung tốt như vậy, nhất định phải có người đối tốt với cô ấy!"

Hình như trong ý thức của cậu bé lúc này, "Đối với ai tốt" cùng "Cùng ai ở bên nhau cả đời" có thể xem như giống nhau.

Ánh mắt Mục Nhạc hơi trầm xuống, lại một lần nữa vỗ vỗ đầu cậu nhóc hắn trấn an, một bên lại không nhanh không chậm nhàn nhạt nói: "Phải lớn hơn cô ấy một chút mới tốt."

Từ Ký so với cô nhỏ hơn một tuổi, Mục Tiêu cũng nhỏ hơn cô hai tháng —— đều còn non nớt, không thể che chở cho cô!

Cậu bé lúc này đối với anh đã tin phục cực kỳ, vội gật đầu không ngừng, ngẩng đầu mở to mắt trông mong mà nhìn anh. Sau đó cậu bé liền thấy người đàn ông cao lớn trước mắt hơi hơi hạ thấp đầu xuống để sát vào chính mình, đột nhiên hỏi: "Cháu có thể giữ bí mật hay không?"

Bé trai thần sắc nghiêm túc giống như căn bản không hề coi chính mình là trẻ con, mà là một người trưởng thành giống anh —— Cậu bé nho nhỏ chỉ cảm thấy nhiệt huyết lập tức dâng lên, vội vàng gật đầu, rồi bưng kín miệng mình tỏ vẻ bảo mật.

"Tôi không phải chú của A Dung." Mục Nhạc gật gật đầu, sau đó rốt cuộc mới chậm rãi mở miệng, "Tôi sẽ đối tốt với cô ấy, sẽ chỉ đối tốt với mình cô ấy."

Cậu bé lập tức khϊếp sợ mà há to miệng, lại như cũ không quên dùng tay nhỏ của mình bưng kín miệng.

Mục Nhạc không để ý đến việc cậu bé khϊếp sợ, hơi hơi dừng một chút, rồi tiếp tục chậm rãi nói: "Tôi không thể mỗi lần đều cùng cô ấy tới đây, nhưng lại sợ cô ấy chịu ủy khuất, hoặc là giúp mọi người, quá vất vả, cháu có thể giúp tôi không?"

Người đàn ông này so với tất cả mọi người ở đây đều cao lớn hơn, cũng lớn hơn chị Dung Dung; lúc trước cậu cũng nhìn thấy, người này đối với chị Dung Dung thật sự rất tốt, chị Dung Dung giống như cũng rất thích người này... Cậu bé nho nhỏ nhìn người đàn ông trước mắt, cau mày nỗ lực tự hỏi trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là tin phục mà dùng sức gật gật đầu:

"Được!"

Cẩm Hi: Mấy hôm nay phải thi học kỳ, đã để chậm trễ truyện, sorry mọi người...