Chú Không Thể Nhẫn

Chương 9: Đính hôn sao?

Diệp Dung lớn lên nhỏ xinh, chẳng qua vừa rồi Mục Nhạc mới chỉ ôm bả vai mà thôi, anh ôm lấy bả vai cô, nắm tay cô, gần như đem cả người cô đều đặt trong l*иg ngực, cùng cô chen chúc hoàn toàn thoát khỏi đám người ồn ào. Cùng lúc trước khi dạy cô ném bóng rổ khiến cô khẩn trương cứng đờ không giống nhau, lúc này cô chỉ cảm thấy dị thường an tâm ấm áp.

—— Giống như khi còn nhỏ, chẳng sợ anh bất quá mới chỉ là cậu thiếu niên hơn mười tuổi, nhưng chỉ cần anh nắm tay, là cô có thể đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài, cũng đồng thời được anh cẩn thận bảo hộ thỏa đáng sau người hoặc trong lòng.

Bởi lý do thân thể, ký ức khi còn nhỏ cũng không quá vui sướиɠ, Diệp Dung kỳ thật cũng không quá thích những hồi ức, nhưng cũng có lẽ vì người này đột nhiên đã trở lại, lại không hề có trong dự liệu mà một lần nữa xông vào thế giới của chính mình một cách hết sức chân thật, cô gần đây bỗng không tự giác mà thường xuyên nhớ lại những ký ức ngày trước.

Diệp Dung hít một hơi thật sâu, ngoan ngoãn nhẹ nhàng lên tiếng, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay kia.

Mục Nhạc dường như hơi có chút ngoài ý muốn, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ cúi thấp đầu lộ ra phần đỉnh đầu đen nhánh —— con ngươi của người đàn ông dần trở nên thâm thúy, ở trong lúc lơ đãng sáng rỡ vài phần, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng lúc này cũng mang theo vài phần hương vị sung sướиɠ, lập tức trở nên nhu hòa không ít.

......

Thời điểm Mục Nhạc đưa Diệp Dung trở lại trường học đã là gần 9 giờ. Tọa lạc ở vị trí cực tốt, cách trung tâm thành phố không xa, lại dù sao lúc này cũng là cuối tuần, tuy thời gian đã không còn sớm, nhưng giao thông trên đường cũng khó tránh khỏi có chút tắc nghẽn. Mục Nhạc nhìn xa hơn một chút nơi đèn đèn đỏ đang đếm ngược, lại nhìn phía trước có mấy chiếc xe xếp hàng dài, dứt khoát không bận tâm nữa, nghiêng đầu nhìn qua ghế lái phụ.

Có lẽ hôm nay chơi đùa thật sự mệt mỏi, lên xe mới không bao lâu cô liền dựa vào ghế ngủ mất. Ngày thường đều có vẻ hơi tái nhợt nhưng lúc này trên mặt lại thoáng đỏ bừng, rốt cục cũng có thêm nhiều hơn vài phần huyết sắc khỏe mạnh. Trong ngực cô đang gắt gao ôm một con mèo búp bê bằng vải —— đó là do bọn họ lúc trước khi về đi tới quầy phục vụ để đổi lấy, búp bê vải không lớn, cùng với con mèo kia của cô không sai biệt lắm, nhưng tạo hình thật sự đáng yêu, là một con mèo đang nằm bán manh, thời điểm anh đi đổi liếc mắt một cái liền chọn trúng con mèo vải này.

—— Cùng cô thật sự giống nhau.

Khuôn mặt cô đều giãn ra, khóe miệng trong lúc ngủ mơ dường như mang theo ý cười, hiển nhiên là chơi đến cao hứng, ngay cả vừa rồi ăn cơm cũng phá lệ mà ăn nhiều hơn nửa bát, so với sức ăn thường ngày của cô thì quả là một lượng lớn.

Máy bóng rổ, đua xe, bắn súng,...... Mắt thấy đều đã gần bao mươi tuổi, lại cứ như vậy cùng với một đứa bé chơi cả buổi chiều. Mục Nhạc hồi tưởng lại quá trình buổi chiều, nhịn không được có chút tự giễu lắc đầu, nhưng trong lòng lại vẫn là có chút vừa lòng. Chỉ là, cúi đầu nhìn con mèo vải được cô ôm trong ngực, sau đó lại nhìn ""con mèo nhỏ"" đang ngủ ngon lành trên ghế, anh lại không biết vì cái gì mà nhè nhẹ thở dài, hơi dừng một chút, lúc này mới nhích người đến gần giúp cô sửa lại đầu tóc có chút rối loạn, mở miệng dùng thanh âm trầm thấp, nhẹ đến mức không biết là đang cùng cô nói chuyện hay vẫn chỉ là tự mình nói thầm:

"A Dung, tôi đã trở về."

Cô gái nhỏ vẫn như cũ ngủ ngon lành, an tĩnh không có nửa điểm trả lời. Anh cũng không để bụng, chỉ cẩn thận lấy áo của mình đắp thêm cho cô, đem cả người cô bao lại bằng nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình.

......

Cuối tuần trước không về nhà, nên thứ sáu này khi vừa về đến nơi, mới vừa mở cửa liền nghe được một trận tiếng kêu "Meo meo", sau đó chỉ cảm thấy trên đùi ấm áp. Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn, liền thấy một con mèo nhỏ xinh đẹp đã nhanh chóng nhảy lại đây, gắt gao ôm lấy chân mình.

Tuy Diệp Dung biết nó vốn gần gũi với mình, nhưng lúc này thấy nó nhiệt tình như vậy, cũng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

"Con xem như đã trở lại. Con nhốt nó mười ngày, lại hai tuần không trở về." Mẹ Diệp từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy con mèo nhỏ đang gắt gao ôm lấy chân con gái mình không chịu buông, thì có chút dở khóc dở cười, ngữ khí dường như mang theo chút thổn thức, "Con còn không biết —— đại khái là vì con không cần nó, mỗi ngày nó đều nhìn phòng của con, ngay cả đầu cũng không chịu di chuyển, mẹ muốn gọi lại sợ chọc nó nổi nóng, chính là nghẹn mà không dám gọi, mẹ nhìn mà cảm thấy thật đáng thương."

Lúc trước nó cắn Mục Nhạc, Diệp Dung liền đem nó nhốt lại —— chính là muốn cho nó biết nó đã làm sai chuyện, phải chịu phạt, thứ hai cũng là vì an toàn mà suy xét, muốn chờ mười ngày sau xem nó có phải hay không còn khỏe mạnh, để ngừa vạn nhất.

Nhưng cô lại không nghĩ mèo nhỏ cư nhiên sẽ đáng thương thành như vậy.

Diệp Dung hơi có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng chào "Mẹ", ngồi xổm xuống đem con mèo nhỏ ôm vào phòng mình.

Con mèo nhỏ lập tức liền chui vào trong lòng cô, chết sống cũng không chịu buông ra.

Diệp Dung có chút buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt, nghiêm trang nhìn nó, nhỏ giọng giáo huấn:

"Mạt Trà, về sau không được cắn người có biết hay không? Nếu lại cắn người, liền không cần mày nữa!"

Con mèo nhỏ trở mình, có chút lấy lòng mà lộ ra cái bụng trắng tuyết, nhỏ giọng kêu"Meo meo".

Diệp Dung đưa tay gãi gãi cằm nó, con mèo bị sờ đến thoải mái mà nheo lại đôi mắt, "Meo meo" kêu đến càng mềm mại.

Gần hai tuần không về nhà, bữa cơm hôm nay phá lệ phong phú. Ăn cơm tối xong, một nhà ba người ngồi quây quần ở phòng khách cùng nhau xem TV —— cô gái nhỏ kéo cánh tay mẹ Diệp ngồi gần sát lại, trong lòng ngực có một con mèo đen trắng đang nằm, ba Diệp bưng nước hoa quả đã được chuẩn bị tốt để lên bàn, rồi sau đó cũng đến bên cạnh vợ ngồi xuống.

Mẹ Diệp sẽ không nấu cơm, trong nhà việc nấu cơm trước nay đều do ba Diệp đảm nhận, có đôi khi ông bận rộn công việc không có thời gian, thì việc nấu cơm này sẽ do dì giúp việc phụ trách —— Cùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhưng lại cùng Diệp gia không giống nhau, nhà mẹ đẻ của mẹ Diệp có căn cơ thâm hậu, bà chân chính là đại tiểu thư nhận được ngàn vạn sủng ái mà lớn lên. Lúc trước thời điểm bà cùng ba Diệp quen biết, Diệp gia đã có rất nhiều của cải, nhưng kết hôn hơn hai mươi năm, ba Diệp vẫn luôn trước sau đều như một cưng chiều bà, cái gì cũng đều vì bà mà làm. Bà năm nay cũng đã hơn bốn mươi, thoạt nhìn vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, hiển nhiên là vạn sự trôi chảy, trước nay tâm tình luôn hạnh phúc tốt đẹp.

Cô gái nhỏ ngọt ngào nói cảm ơn với ba ba, sau đó đưa cho cha mẹ mỗi người một miếng hoa quả.

Mẹ Diệp vô cùng cao hứng cầm lấy ăn, sau đó lại ngọt ngào ăn miếng thứ hai chồng mình đưa tới, rồi dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn con gái mình:

"Đúng rồi Dung Dung, có chuyện này muốn nói với con."

Cô gái nhỏ ngẩng mặt, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt: "Mẹ?"

"Mấy ngày hôm trước Mục gia cố ý tìm mẹ và bà nội con." mẹ Diệp dịu dàng sửa lại tóc cho con gái, một bên ôn nhu giải thích, "Ý tứ của Mục gia, là tới hỏi chúng ta một chút, có đồng ý để con cùng Mục Tiêu đính hôn không."

A? Tin tức này tới quá mức đột ngột, Diệp Dung lập tức sửng sốt, nhất thời không thể phản ứng lại.

Cô gái nhỏ trong lúc nhất thời không trả lời, nhưng lại có người khác giống như bị chọc giận, đột nhiên dậm chân ——

"Chuyện khi nào?" Căn bản còn nhìn vợ mình cùng con gái, thần sắc ôn hòa của ba Diệp lập tức liền nhíu mày, thanh âm trầm thấp, "Anh như thế nào không biết? Như thế nào phải đính hôn?"

"Chẳng phải mấy ngày hôm trước sao." Mẹ Diệp nhìn ông một cái, đáy mắt hơi có chút oán trách, "Anh mấy ngày nay đều bận rộn, cơm tối cũng không ăn ở nhà, em cũng là đến bây giờ mới có cơ hội nói với anh."

Ba Diệp ngẩn người, khí thế vừa rồi rất nhanh liền xẹp xuống, khẽ thở dài một cái, ôm lấy bờ vai vợ mình nhẹ nhàng vỗ vỗ, ôn nhu dỗ: "Mấy ngày hôm trước có chút bận, hiện tại đã xong rồi, ngày mai anh bồi em cùng Dung Dung ra ngoài đi dạo phố được không?"

"Này còn kém không nhiều lắm," Mẹ Diệp liếc chồng một cái, đáy mắt lại tràn đầy ngọt ngào cùng thỏa mãn, lúc này mới quay đầu lại, tính tình có chút trẻ con duỗi tay ra nhéo nhéo gương mặt con gái, cười gọi cô, "Dung Dung?"

"A mẹ?" Cô gái nhỏ cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nhưng lại vẫn còn có chút mờ mịt, có chút không quá xác định mà thử thăm dò hỏi, "Là... ý của Mục Tiêu, hay là ý của các trưởng bối?"

Diệp mụ mụ nhìn cô gái nhỏ véo đến đỏ bừng, thoạt nhìn gương mặt có nhiều hơn vài phần tức giận, rốt cục có chút vừa lòng buông lỏng tay ra: "Là ý của Mục gia, có lẽ hiện tại Mục gia cũng đang cùng Mục Tiêu thương lượng đi."

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở ra: "Mẹ, kỳ thật con cùng Mục Tiêu......"

"Con cũng không cần phải vội vàng quyết định." không chờ Diệp Dung nói xong, mẹ Diệp liền đánh gãy lời nói của cô, chặn đứng câu chuyện, thanh âm lại không biết vì cái gì bỗng nhiên nhẹ nhàng, hơi có chút trầm trọng, "Dung Dung, mẹ thực xin lỗi con, không có thể cho con một thân thể khỏe mạnh."

"Mẹ!" Diệp Dung kinh ngạc một chút, "Này không trách người! Con, con khá tốt!"

"Dung Dung, con nghe mẹ nói." mẹ Diệp nhẹ nhàng phất phất tay, đem cô gái nhỏ ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, "Thân thể của con... Giao cho người khác chúng ta không yên tâm, Mục Tiêu dù sao cũng là hiểu rõ nó, Mục gia trên dưới cũng đều thương con, nhất định sẽ chiếu cố tốt cho con. Lại nói, con cùng Mục Tiêu là có tình cảm —— mặc kệ loại tình cảm này hiện tại là gì, nhưng ít ra vẫn luôn rất sâu. Thằng bé Mục Tiêu kia hiện tại tuy rằng tuổi còn nhỏ, không đủ thành thục, nhưng cũng thực ưu tú, hơn nữa cũng là người có trách nhiệm, các con ở bên nhau, hai nhà chúng ta cũng đều yên tâm."

"Cái gì yên tâm? Mục Tiêu kia tính tình lỗ mãng hấp tấp, anh xem vẫn là để hai năm rồi nói sau!" ba Diệp ngồi một bên rốt cuộc cũng không yên, muốn phản bác một câu, lại rất nhanh liền bị mẹ Diệp trừng mắt đành phải im lặng.

"Dung Dung, mẹ không phải muốn bắt ép các con ở bên nhau, chỉ là hy vọng con có thể suy nghĩ lại cẩn thận, sau đó lại quyết định." —— cuối cùng sau "Loại hội nghị gia đình nho nhỏ" này, Diệp Dung mang theo những lời dặn dò của mẹ trở về phòng.

Cô gái nhỏ ngồi ở bàn học, an tĩnh nỗ lực tiêu hóa những lời mẹ mình nói lúc trước.

Di động bỗng nhiên vang lên, Diệp Dung ấn nút nghe, rất nhanh liền truyền đến thanh âm quen thuộc của thiếu niên:

"Dung Dung, cậu hôm nay về nhà, người nhà có nói với cậu cái gì không?"

Diệp Dung nhẹ nhàng lên tiếng, rất nhanh liền nghe được thanh âm của cậu thiếu niên mang theo vài phần buồn rầu, lại vẫn như cũ vẫn là mang theo vẻ sang sảng đầy sức sống đặc trưng của anh: "Xong rồi bọn họ quả nhiên là thật sự có quyết định này, Dung Dung cậu nhất định không được đáp ứng? Cậu cố gắng chống đỡ, đừng sợ! Tớ nhất định sẽ mau chóng làm cho bọn họ đánh mất cái ý tưởng này! A tớ không phải nói cậu không tốt, nhưng là Dung Dung cậu cũng biết, cậu giống như người nhà của tớ, tớ thích cô gái hoạt bát một chút......"

"Tớ biết." Diệp Dung lại một lần nữa lên tiếng, "Cậu yên tâm."

"Đối với cậu tớ đương nhiên đều yên tâm." Chàng trai rốt cuộc lấy lại nụ cười, thanh âm tràn đầy tín nhiệm, nói tới đây dường như lại đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi hơi dừng một chút, ngay sau đó trong giọng nói lập tức có chút vui sướиɠ khi có người gặp họa "Bất quá cũng không phải chỉ có một mình tớ thảm —— chú nhỏ lại bị bà nội bắt đi xem mắt, tớ nhìn mặt chú ấy sắp đen như đít nồi rồi!"

......

Kiên nhẫn nghe cậu thiếu niên oán giận xong, lại nghe anh nói đông nói tây chút việc nhà, lúc này cuộc điện thoại mới có thể kết thúc. Diệp Dung tắt điện thoại, hơi ngả về phía sau dựa vào ghế. Con mèo nhỏ nằm trên đùi cô có chút buồn ngủ nheo lại đôi mắt, lăn một vòng rồi đem chính mình cuộn thành một đoàn. Cô gái nhỏ ở một bên nhẹ nhàng giúp nó vuốt ve cho thuận lông, một bên an tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, thần sắc có chút mờ mịt.