Kyoto, một đêm mùa đông, mưa tuyết.
Hai bóng người chạy trong đêm, đang xen vào nhau lẫn trốn, những ngọn gió đông lạnh ngắt phất vào mặt, tiếng guốt gỗ lộc cộc trên nền đất cứng, tiếng thở dốc, cùng những màn hơi sương phủ trắng xóa của những hơi thở. Một nam nhân có mái tóc ngắn đen xám cố gắng kéo theo người phía sau chạy trốn, dường như họ đang trốn thứ gì đó rất đáng sợ. ÁNh mắt của người phía sau khá trầm, với chiếc mũ, và khăn von che kín đầu, để lộ ra hai đôi mắt sáng, không có bất cứ hành động gì ngoài việc chạy theo bóng người phía trước. Nhưng họ chạy đã quá lâu rồi, đến bây giờ sức cũng đã kiệt, con đường họ chạy luồn lách qua những con hẻm rẻ trái, những con đường đất, lối mòn rất nhỏ, nếu họ bị chặn đường xem như xong đời, nhưng rất may, họ chỉ bị hai tên samurai chạy phía sau mình đuổi. Những samurai không chủ, gϊếŧ người để thử kiếm, chuyện này rất thường xuyên ở thế giới đầy rẫy những người samurai này, và nói văn võ hơn là võ sĩ, thời đại cưới samurai cần nộp tiền để cưới, cũng hiểu mức samurai quan trong đến nhường nào. Và thời này là thời loạn của Nhật Bản.
Không biết xui hay hên, khi người ta chết đi được vào Thiên Đàng hoặc Địa Ngục. Còn có một người, chết đi linh hồn lại cuốn theo lốc xoáy của bóng đêm, cho đến khi cảm giác được, tự mình hít thở, hơi thở chính là mùi máu tanh, và mở miệng là tiếng khóc của một đứa trẻ. Lúc này, người đó mới ngu ngơ biết mình đã đầu thai ở một người khác, đầu thai hoặc trùng sinh cũng được, nhưng vẫn nhớ rất rõ về kiếp trước mình đã là ai, và đã làm gì. Còn có…Kiếp này không phải thế giới hiện đại lúc trước đã ở, mà là quay ngược thời gian đến thế kỉ 19. THật ra con người này muốn ngẩn mặt lên trời mà than rằng: “Lão thiên có thể thương tôi chút được hay không vậy?” Đó là những cái chán nản, từ một thế giới, học ăn học nói, học kiến thức, bây giờ quay lại nhìn lại, thì ra mình phải bắt đầu lại. Thật ra con người này thà nằm mãi trong cái vòng xoáy kia, nhưng nó yên bình thật sự, Tránh xa ngoài kia những suy nghĩ, cuộc sống thi đua, tranh chấp, còn có thể là gϊếŧ lấy lẫn nhau, còn tốt gấp ngàn lần đối với những cuộc sống cứ dất dưỡng trên trái đất, vào một thời đại nào đó, vào một cái kết nào đó, chỉ có người, có thể xác, có trí óc, có lời nói, nhưng tất cả đều là thứ vật chất bên ngoài.
“Chết tiệc, bọn chúng đâu rồi.”
“Chạy nhanh thật đấy. Tao mà tìm được bọn mày, tao sẽ băm thây tụi mày ra.”
“ĐƯợc rồi, chia nhau đi tìm đi đã.”
Lúc này hai người đã kịp núp vào một ngỏ vắng thở hỗn hởn, người nam nhân tóc ngắn dẫn đầu kia nắm chặt thanh gươm trong tay, che chắn trước người người phía sau, nhưng ai nhìn cũng biết anh ta đang sợ, qua cái cơ thể run cầm cập của anh. Chizuru lo lắng đến tột đỉnh im lặng lắng nghe từng tiếng bước chân tới gần. Người phía sau cô đang im lặng ánh mắt thầm trầm nghe những tiếng bước chân khác, người học võ đạo, bước chân khá nặng hơn người tập khí công, nhưng cả hai giống nhau sẽ không nện lên cái nền đất rắn rỗi này những tiếng guốt cứng cỏi như hai người vừa rồi. Và có những kẻ khác nữa bước chân lề mề đi đến. Và, dừng việc thắc mắc tại sao nam nhân này lại phân tích rõ ràng những bước chân khác nhau như thế, vì có hỏi cũng chẳng có kết quả đâu.
“Chizuru, đè hơi thở xuống, chúng ta nên vào trong này”
Người nam nhân phía sau Chizuru đẩy nhẹ vai cô, căn dặn, rồi kéo cô vào bên trong của ngỏ hẻm càng ngày càng chật, sau đó nhối người che chắn trước mặt cô, cầm lấy thanh gươm cô ôm chặt bên người. Chizuru liền ngăn lại.
“Không được, kiếm sẽ làm bị thương em”
“KHông sao đâu”
“Nhưng em chưa bao giờ học kiếm”
Nam nhân kia không nói, vỗ vỗ tay cô, rồi im lặng chờ đợi thời gian trôi, trôi thật chậm cho đến cái bóng trên tường bị ánh đèn dầu của căn nhà nào đó chiếu rọi, dần dần nhỏ lại và xuất hiện tiếp đó nhưng tiếng ồn ào, và tiếng cười sặc sụa, có phần lạnh gáy trong bóng đêm. Bên tai chỉ nghe loáng thoáng những gì hai người truy đuổi họ nói ra: “Cái quái gì thế này”, “Bọn chúng là cái thứ gì..” … Và rồi mọi thứ chìm dần vào bóng đêm, im lặng, gió thổi qua hàng cây, ánh trăng che khuất sau mây. Chizuru phía sau nam nhân kia cố nắm chặt lấy tay áo người đó, ánh mắt run sợ nhìn về khoảng không trước mặt, và rồi tiếng lếch bước chân, đúng là tiếng lếch bước chân dần hiện ra, người đó có mái tóc bạc, đôi mắt đỏ máu, cười như người quái dị, cơ thể đờ dại, máu dính lây láng trên bộ trang phục của người kia.
“Kyubi….aaaaa…”
Chizuru thét thất thanh, người kia cũng đã nhìn thấy nơi ẩn nấp của hai người mà vung kiếm lên. Nhưng khác với thái độ hốt hoảng của Chizuru, nam nhân kia vừa chạm tay vào kiếm liền rút lại, xoay người ôm lấy Chizuru như một lá chắn. Nhưng mũi kiếm đó không rơi xuống trên người cả hai mà dừng lại trong một khoảng thời gian, nam nhân kia cứ ôm Chizuru im lặng nghe hơi thở của từng người, ánh mắt lại thâm trầm nhìn sang cái xác của ba người nằm dưới đất với vũng máu. Chizuru nhìn hoàn cảnh này đã ngẩn người, sau một lần dọa cho sợ, bây giờ nhìn thấy cảnh gϊếŧ người táo bạo như vậy cũng không phải là quá can đảm không ngất đi đã là kì tích hình thành rồi.
“Tôi định giải quyết mấy tên đó một mình. Saitou-kun cậu nhanh tay hơn rồi!”
Bây giờ trước mắt Chizuru, một nam nhân vừa cứu mình, và chủ nhân giọng người mới đến, im lặng, nam nhân ôm Chizuru cũng im lặng, âm thầm nhìn bàn tay mình sau lưng cô, cứ dãn ra rồi nắm lại, xòe ra vẫy vẫy rồi nắm lại. CƠ bản người này không quan tâm mình có được cứu hay không, cũng không cần biết ai đã đến,trong suy nghĩ chỉ hiện ra duy nhất một điều, tay bẩn rồi!
--
Chizuru ngất đi ngay sau đó, dù không thích nhưng người nào kia đi cũng cô cũng giả vờ ngất theo. Nhưng cái cảm giác được người ta cỏng đi sau vài ngày bôn ba trên đôi chân guốt cứng nhắc của mình cũng là không tệ. Hai người được đưa đến nơi nào đó, có nệm ấm, chăn êm, và…bị trói lại. Nửa đêm, một ánh mắt xanh ngọc mở mắt nhìn xung quanh căn phòng tối, miệng bị bịt kín, chân tay thì trói chặt, làm cách nào để thoát ra là chuyện về sau, bây giờ ở đây là nơi nào mới quan trọng. Kyubi cố trườn người đứng dậy, nhìn xung quanh, nhìn hình dáng bên cạnh, ngủ rất say…Tốt trong hoàn cảnh này, nếu người khác đem về làm thịt chị, chị cũng không biết đâu há. Còn riêng cô, trong tình trạng chân tay trói chặt, miệng khó thở kiểu này cô không chợp mắt được. Cô kéo sợi dây trói ra khỏi tay mình, rồi từ từ dùng nhả miếng vải ra, thả hết mấy thứ gò bó…còn cái vải bó ngực…thôi thì bỏ đi, không thể tháo được. Rồi trong khó chịu cô nằm xuống đệm ấm mà ngủ. Sáng hôm sau, vừa mở mắt đã nhìn thấy con nhộng Chizuru bên cạnh, mở to mắt nhìn cô như người quái vật.
“Cần giúp không?”
Chizuru gật đầu lia lịa, Kyubi thở dài, ngồi dậy tháo sợi dây ra cho cô:”Tối qua em nhìn chị ngủ rất ngoan, em nghỉ chắc chị sẽ không bận tâm đến mấy thứ rắc rối này đâu”
“Roẹt…”
Cánh cửa bây giờ mới mở ra, một người nam nhân trung niêm bước vào. Chizuru nhìn ông lo sợ, Kyubi không quan tâm cho lắm. Bây giờ ai nói cô là kẻ bất cần đời, thì đúng là như thế đấy. Cô chả quan tâm đến thế giới này ra sao, cứ sống cho qua ngày và cho đến khi chết là được rồi. Người nam nhân nhìn Chizuru rồi nhìn cô, ánh mắt chứa đầy bất ngờ bắn về phía cô.
“Làm sao…cậu có thể tháo chúng ra”
“Không cần biết, chỉ là một chút kỉ xảo thôi.”
“Ơ..xin lỗi vì sự thất lễ. Nhưng đây là đâu? Ngài là ai?”
Chizuru rất lễ phép, còn Kyubi…thôi thì quên đi, đời người không có cha mẹ dạy dỗ thì làm sao mà sống tốt có giáo dục được, phải chăng họ giáo dục cô từ nhỏ đến lớn đều là lời mắng nhiết, ánh mắt cảnh cáo, và xa cách chán ghét không chịu nổi. Nghĩ đến đây Kyubi chợt cười nhợt nhạt với số phận của mình, đã từng biết không thể níu kéo, nhưng rồi cũng cầu mong sự thương hại cũng được, nhưng tất cả đều quá vô nghĩa đối với cô. Nó chưa bao giờ xảy ra, và đã từ lâu rồi, cô cũng chả biết cái khái niệm giữa người đối xử với người ra sao nữa rồi.
“Tôi tên Inoue Genzaburou. Đây là doanh trại của Shinsengumi.”
“Shinsengumi?!”
Chizuru kinh sợ thốt lên, và dường như Inoue không quá bất ngờ về việc đấy, ông nhìn sang Kyubi, trong ánh mắt không giấu một điều kì lạ. Người kia khác với mọi người thường nhắc đến Shinsengumi sẽ thấy sợ, hoặc khinh thương, nhưng người này thì vẫn giữ được bình thản, đúng nói là bất cần đời, kiểu như đời ra sao thì ra, ừ Shinsengumi thì Shinsengumi, chẳng ăn ta được. Inoue lại mỉm cười, mới đó ông lại có hào cảm tốt với người này, ông cũng mong hai người này đừng dính liếu gì đến quân sự, nếu không số phận của họ…
“Được rồi, bây giờ để tôi trói các cậu đi bên này chút nhé!”
Câu hỏi, thức chất là câu lệnh, trong khi Chizuru ngẩn người suy nghĩ thì Kyubi đem sợi dây thừng hồi đêm mới tháo ra, đưa cho Inoue. Ông nhìn cô rồi không nói gì, chậm chạp cột tay cô lại, kiểu cột hề không quá chặt, dù sao có cột hay không cậu nhóc này cũng tháo ra được, vậy nên ông cũng chẳng quan tâm cho lắm tự hỏi tại sao đã thoát được dây trói không trốn đi? Hoặc do không trốm được….Ông đưa hai người đến một căn phòng, nơi đó đã có rất nhiều người ngồi, Chizuru nhận ra ba người đêm hôm qua, còn Kyubi thì cứ nghe lời Inoue ngồi đứng im lặng một góc. Những thứ này cô cũng không có gì đặt biệt, cô chỉ cảm kích kẻ đã cõng cô đi thôi,…mà không biết là ai nhỉ? À cô quên rồi, và lười nhớ lại. Kyubi nhìn trong phòng bắt đầu bàn bạc xen lẫn đùa giỡn sôi nổi, ánh mắt lại hạ xuống. Lại là tình bạn, thứ mà cô chả hiểu nó là cái quái gì. Công việc giữa cuộc đối thoại giữa cô và những người này và Chizuru chỉ có một là hỏi và trả lời, dù trả lời sai cũng trả lời, trong khi đợi chị Chizuru kể về tiểu sử mà cả hai phải đi đến đây là lý do gì và nguyên nhân gặp chuyện đêm qua thì tóm gọn lại là
Hai ngươi đến tìm cha sau nhiều ngày bặt vô âm tính, nhưng tới bây giờ không tìm thấy còn vô tình chui vào hang ổ của samurai vô chủ, và mọi chuyện sau này bắt đầu.
Nghe Chizuru kể xong khóe miệng Kyubi bắt đầu giật giật, thiên tài của việc đổi trắng thay đen là đây chứ đâu. Kyubi cô chưa bao giờ muốn tìm lão già đó. Đính chính lại, cô chưa bao giờ muốn tìm lão khi nào cả. Kyubi từ khi phân li gia tộc chỉ đến ở với lão ta vài ngày sau đó tự dựng cho mình cái nhà riêng ở bên cạnh, ăn uống cho cô làm thêm tìm ra, rau củ do cô chăm sóc, gia súc cô chăn nuôi. Xin lỗi chứ, lão ta đi đâu thì liên quan gì đến cô, lúc trước là cô giành mảnh đất đó trước lại bị lão ta nhanh tay cất nhà giành chỗ. Cô chưa đốt nhà đấy may rồi, ở đó mà đi tìm. Kyubi vì sinh ra sau một năm so với Chizuru, còn là dòng máu ruột của nhau, trong thời gian qua cũng là bàn tay lão chăm sóc, Kyubi trả ơn cho lão bằng thức ăn được trồng và hái ở trong vườn nhà mình, như vậy cũng đủ rồi há. Một sát thủ mà làm vậy quá cao cả rồi. Lâu lâu mở lòng đại bác, cũng đủ cho Kyubi dùng.