Trương Quế Hoa mang theo nghi vấn rời khỏi công ty cũ của Dịch Nguyệt Mai, "trùng hợp" ở chỗ rẽ gặp được Dịch Nguyệt Mai. Thấy cô ta tiều tụy như thế, bà ta đau lòng muốn chết, kéo tay quan tâm hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dịch Nguyệt Mai im lặng rơi lệ, cuối cùng, tựa như không nhịn được nữa, cô ta mới lớn tiếng kêu, "Mẹ, con nhớ Nhai Tiết! Con thật sự rất nhớ nó!" Cô ta không nói cho bà ta biết việc Lý Lỗi không cho phép cô ta gặp Nhai Tiết. Chỉ cần cô ta nói ra, dù Trương Quế Hoa có đồng tình với cô ta cỡ nào, bà ta tuyệt đối không chủ động đưa cô ta đi gặp Lý Nhai Tiết.
Ở mức độ nhất định, Trương Quế Hoa là một bà mẹ nghe lời con trai.
"Ai, thật đáng thương, đi thôi, hôm nay thứ Bảy, Nhai Tiết vẫn luôn ở nhà. Mẹ đưa con đi gặp nó!" Quả nhiên Trương Quế Hoa không nhịn được.
"Thật ạ?" Trong lòng Dịch Nguyệt Mai vui vẻ, trên mặt lại thêm biểu tình không thể tin được.
Trương Quế Hoa gật đầu, "Con là mẹ của Nhai Tiết, đi gặp nó thì có gì khó? Đi nào." Nói xong, bà ta hào phóng vẫy tay, gọi taxi về nhà Lý Lỗi, thường ngày bà ta rất tiết kiệm.
Trong lòng Dịch Nguyệt Mai thầm mắng "đồ ngu".
Sau khi được hệ thống nhắc nhở, tâm trạng của Liễu Xuân Oánh không yên, đôi mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến cho Lý Nhai Tiết cũng hứng thú nhìn theo, nhưng cậu nhìn thật lâu cũng không tìm thấy có chỗ nào đặc biệt.
Cậu muốn hỏi, lại cảm thấy quan hệ giữa hai người không tốt. Vì sao cậu lại muốn hỏi cô ấy, cậu là người ngốc như thế sao? Cậu muốn tự mình phát hiện ra chỗ thú vị, nhưng đã lâu vẫn thực sự không tìm được, đành từ bỏ.
Cậu lôi đồ chơi của mình ra, ghép lại thành hình dạng phức tạp, đôi mắt lại không ngừng nhìn về phía Liễu Xuân Oánh. Lâu như vậy mà cô không ôn nhu nói chuyện với cậu, cậu có chút không quen, trước kia chưa thấy thế có gì tốt.
Đột nhiên, thân thể Liễu Xuân Oánh thẳng tắp, Lý Nhai Tiết theo bản nặng nhìn lại, liền thấy ở cổng lớn của tiểu khu có một chiếc xe taxi đỗ lại. Cậu nghĩ không ra có gì đặc biệt.
Tâm tình của Liễu Xuân Oánh sôi sục, có chút khẩn trương giống như trước khi làm bài thi. Đôi mắt chuyển từ cửa sổ hướng sang cửa nhà, cô chờ đợi.
Tiếng đập cửa vang lên, Liễu Xuân Oánh thở ra một hơi thật sâu, nỗ lực mỉm cười, nhắc nhở bản thân không cần khẩn trương, cũng đừng làm cho mình biểu hiện quá rõ ràng.
Cô vừa mới mở cửa ra, Dịch Nguyệt Mai liền vọt vào, lệ rơi đầy mặt. Cô ta ôm lấy Lý Nhai Tiết khóc không ngừng, lời trong lời ngoài đều là mẹ kế cô đây ủy khuất cậu, cô ta bảo đảm sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.
Chuyện như thế còn chưa phát sinh, còn không phải là cô ta muốn trở về thì thế nào nữa.
Liễu Xuân Oánh nghe hiểu ý tứ của cô ta, nhưng cô cũng không lộ ra tức giận. Khoảng thời gian này đã làm Liễu Xuân Oánh luyện được, cho dù nội tâm có hộc máu, trên mặt vẫn có thể cười sáng lạn.
Dịch Nguyệt Mai mếu máo, rất thất vọng. Chỉ cần Liễu Xuân Oánh mở miệng, cô ta có thể mượn cơ hội dùng lời lẽ chính đáng bôi nhọ cô là mẹ kế không biết yêu thương Nhai Tiết, như vậy cô ta có thể đưa Lý Nhai Tiết đi. Có Lý Nhai Tiết trong tay, cô ta chẳng sợ Lý Lỗi không đồng ý kết hôn với cô ta.
Lý Nhai Tiết còn nhớ rõ ba ba nói rằng cậu không được gặp mặt mẹ của mình, nên sau khi sửng sốt một lát, cậu bắt đầu giãy giụa tránh Dịch Nguyệt Mai, kết quả càng giãy càng bị ôm chặt, cậu căn bản không có biện pháp tránh ra. Dần dần cậu bị Dịch Nguyệt Mai thuyết phục, ở trong ngực cô ta hưởng thụ ấm áp, cậu cũng bắt đầu rơi lệ.
Liễu Xuân Oánh nhìn mà nhăn mày thật sâu. Thấy được ánh mắt đắc ý của Dịch Nguyệt Mai, cô càng thấy không tốt. Cô ta muốn làm gì?
"Nhai Tiết, con có muốn cùng mẹ đi nước M không?" Liễu Xuân Oánh không ngờ tới Dịch Nguyệt Mai sẽ nói ra vấn đề này. Lúc này địa điểm không thích hợp, cô ta không giống loại người ngu ngốc đâu.
Trương Quế Hoa cũng không ngờ tới. Bà ta không muốn mình không thể nhìn thấy cháu trai của mình trong thời gian dài đâu. Cháu trai là bảo bối của bà ta, rời đến chỗ xa vạn dạm, bà ta không đau lòng mới lạ. Mới từ nội thành đến ngoại thành bà ta đã ngại xa, nói chi đến ra nước ngoài. Ánh mắt nhìn Dịch Nguyệt Mai có chút không vui, "Đứa bé còn nhỏ như vậy ra nước ngoài làm gì? Ở nhà rất tốt. Nhai Tiết ngoan, cháu ở đây với bà nội và ba ba."
Bà ta tiến tới muốn ôm lấy Lý Nhai Tiết trong ngực Dịch Nguyệt Mai, "Nguyệt Mai, đi thôi, con đã gặp được Nhai Tiết."
Dịch Nguyệt Mai có chút hối hận. Cô ta quá sốt ruột, nhưng sau hôm nay cô ta không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy Lý Nhai Tiết, thậm chí cô ta còn không biết có cơ hội lần sau hay không, nên để cho Trương Quế Hoa không vui cũng chằng có vấn đề gì.
Cô ta ôm lấy Lý Nhai Tiết không chịu buông, còn mắng to Trương Quế Hoa trợ Trụ vi ngược, cưỡng bách cô ta và con mình phải chia cắt, đáng bị thiên lôi đánh.
Trương Quế Hoa nghe thế cảm thấy không thể tin được lời này là do Dịch Nguyệt Mai nói, ánh mắt khϊếp sợ nhìn cô ta. Bà ta nói không nên lời, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Liễu Xuân Oánh đứng nhìn ở một bên, yên lặng phân tích lí do Dịch Nguyệt Mai kiêm trì như thế, nhưng không thể tìm được lý do từ sâu thẳm ký ức làm cô rối rắm.
"Đinh, hữu nghị nhắc nhở, cô có thể bỏ ra mười điểm đổi lấy cơ hội biết được nguyên nhân chân chính khiến Lý Lỗi và Dịch Nguyệt Mai ly hôn." Hệ thống xuất hiện đúng lúc, trực tiếp cứu rỗi Liễu Xuân Oánh.
Có điều nói thực ra mười điểm có chút đắt, cô có tổng cộng hai mươi hai điểm, lập tức tiêu mất phân nửa, cô không đau lòng mới lạ. Nếu thành công có thể nhận được hai mươi điểm, ngẫm lại cô cảm thấy có thể thử một lần.
Tài khoản lập tức giảm đi mười điểm, sau đó Liễu Xuân Oánh tiến vào một phòng giống như phòng chiếu phim, trên màn hình bắt đầu phát hình ảnh Lý Lỗi cùng Dịch Nguyệt Mai ly hôn ba bốn năm trước.
Sau khi xem xong, Liễu Xuân Oánh liền trầm mặc. Tuy đều là phụ nữ, nhưng cô không khỏi rơi lệ đồng tình với Lý Lỗi một phen. Anh thật sự quá đáng thương. Tinh thần trượng nghĩa bùng nổ, cô kiên quyết chống lại thế tấn công của Dịch Nguyệt Mai. Một người phụ nữ như Dịch Nguyệt Mai, thực sự không xứng đáng có được một người yêu tốt như vậy.
Cách đây không lâu, Liễu Xuân Oánh cũng thấy Lý Lỗi bắt đầu phản kích, xử trí Dịch Nguyệt Mai. Cô thấy cao hứng cho anh, đồng thời cũng không thể không lắc đầu, phương pháp như thế căn bản không hiệu quả.
Sự tình phát sinh hôm nay là minh chứng tốt nhất. Nếu là cô, cô sẽ tìm một người đàn ông có tiền khác, nghĩ cách ghép hai người lại với nhau. Có liệu chọn càng tốt, Dịch Nguyệt Mai nhất định sẽ rời đi vô cùng nhẹ nhàng vui sướиɠ, giống như khi cô ta vì người đàn ông có tiền kia mà ly hôn với Lý Lỗi.
Tìm ra biện pháp giải quyết rồi, Liễu Xuân Oánh không hề nóng nảy. Cô cũng không tin Lý Nhai Tiết sẽ đồng ý rời đi. Cậu thích Lý Lỗi như thế, sao có thể bỏ anh mà rời khỏi nơi này.
Quả nhiên, lần này Lý Nhai Tiết kiên định tránh khỏi cái ôm của Dịch Nguyệt Mai, đồng thời kiên quyết lắc đầu, "Con không đi đâu. Con muốn ở cùng ba ba."
Trương Quế Hoa cao hứng. Do bị Dịch Nguyệt Mai tính kế, kéo theo thái độ của bà ta với cô ta không vui, bà ta nhìn cô ta chỗ nào cũng đáng ghét. Đối với người mình không thích, bà ta chưa bao giờ ra tay quá nhẹ. Bà ta trực tiếp đẩy Dịch Nguyệt Mai từ phòng khách thẳng ra ngoài cửa, rồi đóng sầm của lại, nhắm mắt làm ngơ.
Dịch Nguyệt Mai ở ngoài cửa hận đến ngứa răng, không nghĩ tới mình lại bị cự tuyệt, về sau cô ta muốn tới gần càng thêm phiền toái. Tất cả đều do Lý Lỗi. Nếu không phải anh bức cô ta đến bước đường này, cô ta sao có thể đi nước cờ này, khiến cho mọi ưu thế căn bản đều mất hết.
Mấy ngày tiếp theo, Dịch Nguyệt Mai lấy đủ mọi lí do tiếp cận Lý Nhai Tiết, vô tình cố ý tiến hành giáo dục tẩy não Lý Nhai Tiết. Thậm chí cô ta còn muốn trực tiếp đưa Lý Nhai Tiết đi, giáo viên trong trường pháp hiện có điểm không thích hợp, nên gọi điện thoại báo cho Liễu Xuân Oánh.
Liễu Xuân Oánh lập tức chạy đến trường học, nhìn thấy Dịch Nguyệt Mai đã sớm đứng ở ngoài cổng trường, tận dụng vài phút giữa các tiết học, không ngừng nói chuyện với Lý Nhai Tiết.
Cô không yên tâm để Lý Nhai Tiết một mình ở trường học, nên cũng đi theo canh gác. Một khi phát hiện dấu vết của Dịch Nguyệt Mai, cô lập tức tiến tới tách hai người ra, dẫn Lý Nhai Tiết đi chỗ khác, đồng thời gọi điện thoại cho Lý Lỗi, hỏi xem nên làm gì bây giờ.
Tuy rằng cô biết hai người bọn họ đã ký hiệp nghị, chỉ cần tìm cảnh sát, nói cho bọn họ biết Dịch Nguyệt Mai vi phạm hiệp nghị, cô ta liền có thể bị giam giữ. Nhưng trên thực tế, đây không phải điều Liễu Xuân Oánh nên biết.
Thông qua Lý Lỗi, sự việc sẽ tương đối hợp tình hợp lý, cô cũng không dễ bại lộ bản thân.
Hành động như vậy quả thức có một chút hiệu quả, cô cần kiên trì thêm một thời gian nữa. Một ngày trước khi Lý Lỗi trở về, Liễu Xuân Oánh lại nhận được thông báo Dịch Nguyệt Mai xuất hiện. Phương pháp này như cũ chỉ trị được ngọn, không trị được tận gốc. Cô vẫn nên tìm kiếm mục tiêu thay thế.
Lý Lỗi đã trở lại, nhìn thấy Liễu Xuân Oánh trở nên càng gầy thì thực kinh ngạc, nhìn sang con trai mình lại béo lên không ít. Anh chau mày, không lẽ Nhai Tiết lại không nghe lời? Anh muốn dạy dỗ một phen, có điều sau lưng là tổng giám đốc công ty đối tác, anh không thể chậm trễ được, mà quan trọng hơn là anh không muốn vợ con mình ở một chỗ với vị kia quá lâu.
Liễu Xuân Oánh nhìn chằm chằm người bên cạnh Lý Lỗi, hai mắt tỏa sáng. Cô không nghĩ sự tình lại thuận lợi như thế, đang buồn ngủ thì có người đưa gối*, không có gì may mắn hơn thế.
*Giống câu buồn ngủ gặp chiếu manh, ý nói may mắn.
Buổi tối, rửa mặt xong, cùng nhau nằm trên giường, cô cố ý vô tình tìm hiểu phẩm hạnh cùng các thói quen vặt của vị kia. Nếu người này phẩm hạnh quá tốt, Liễu Xuân Oánh còn luyến tiếc giới thiệu cho Dịch Nguyệt Mai, tránh bị cô ta đạp hư.
Ánh mắt phức tạp của Lý Lỗi nhìn thoáng qua Liễu Xuân Oánh, hồi lâu anh mới nói: "Vị kia, không tốt!
Hai mắt Liễu Xuân Oánh càng sáng, không tốt có nghĩa cũng là cặn bã. Tra nam với tra nữ, vừa vặn tốt. Cô vạn phần kích động, bắt đầu cân nhắc làm thế nào để Dịch Nguyệt Mai biết chỗ này có một người đàn ông có tiền. Cô chỉ cần hai người liên lạc với nhau, liền có thể hoàn toàn thuận theo tự nhiên, mục đích của cô cũng đạt được.
Trong lòng Lý Lỗi hơi không thoải mái, là sợ hãi, mà cũng là lo lắng. Tác phong của vị kia không tốt, nghe nói thường xuyên có ái muội với nhân viên nữ, còn thường xuyên lợi dụng chức vụ ăn đậu hủ của mấy nữ sinh xinh đẹp. Người lớn lên lại xấu, còn không biết tự hiểu mình. Tóm lại trong suy nghĩ của anh, gã là kẻ không bình thường hiếm thấy.
Nếu không phải Liễu Xuân Oánh lớn lên xấu, anh thậm chí sẽ cố ý gọi điện thoại, bảo Liễu Xuân Oánh không cần về nhà, đi dạo bên ngoài càng lâu càng tốt.
Sau này, Liễu Xuân Oánh biết được, cô vô cùng cảm ơn anh khen ngợi mình có dáng dấp an toàn. Ngất, có ai khích lệ người khác như vậy sao?
Người đàn ông kia chỉ ở thành phố này một tuần, thời gian cấp bách nên cô cần tốc chiến tốc thắng, nếu không thì sẽ rất khó đạt được mục đích. Nhưng cũng nhờ vậy mà không đủ thời gian cho Dịch Nguyệt Mai đi điều tra về vị kia, xem gã có thực sự phù hợp với yêu cầu của cô ta không.
Rốt cuộc cơ hội cũng tới.
-----------------------------------------
Kiểu người như Dịch Nguyệt Mai người ta gọi là lục trà biểu nhỉ? Đáng ghét không tả được 凸( ̄ヘ ̄)
Haha, Lý huynh bắt đầu sợ mất vợ rồi à?