Nhanh chóng ăn vài miếng cơm, Liễu Xuân Oánh không lập tức thu dọn mà đun một nồi nước ấm, chuẩn bị đem Lý Á Kiệt tẩy rửa sạch sẽ một lần. Lúc ăn cơm, cái mũi phải chịu từng luồng khí đặc thù, cô nỗ lực làm bộ không để ý, nhưng cô lại không phải diễn viên, sẽ luôn lộ ra một chút biểu tình ghét bỏ.
Liễu Xuân Oánh không chú ý tới là đứa nhỏ trời sinh mẫn cảm, tuy không biết vì cái gì, nhưng cậu cũng nhìn ra là cô ghét bỏ, biểu tình bị thương. Cậu đã cho rằng mẹ kế không còn chê mình, không nghĩ tới là người vẫn như vậy. Cậu cúi đầu, đỏ mắt, chậm rãi đang ăn cơm, nghĩ mình ăn ít đi thì mẹ kế hẳn còn sẽ nuôi dưỡng mình.
Lúc cậu ra ngoài một mình thường nghe được hàng xóm chung quanh hàng xóm nói chuyện, sở dĩ mẹ kế không thích cậu là bởi vì cậu lớn lên sẽ ăn rất nhiều, nuôi không nổi, từ đó về sau mỗi bữa cậu tận lực ăn ít đi.
Nhìn thấy Liễu Xuân Oánh buông bát đũa, tuy chưa ăn no, Lý Á Kiệt cũng buông theo.
Liễu Xuân Oánh có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này sao lại ăn ít như vậy. Cô chưa từng làm mẹ, ngày thường vẫn luôn vội vàng công tác, căn bản là không có kinh nghiệm ở phương diện này, cho rằng đứa nhỏ nào cũng như vậy, chỉ kinh ngạc một phen, không để ở trong lòng.
Cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm là đem Lý Á Kiệt tắm rửa sạch sẽ! Sau đó thu thập lại nhà ở cùng bản thân, cô hơi khó chịu, quá bẩn. Cô muốn từ hành động của mình, giáo dục Lý Á Kiệt chú ý vệ sinh.
Chật vật một hồi, cô mới có thể đun một ấm nước đổ vào bồn tắm, thêm nước lạnh, thử thấy độ ấm vừa phải liền xoay người, dắt tay đứa nhỏ đang ngồi xổm rửa bát đũa đến, "Ngoan, cởϊ qυầи áo, chúng ta tắm rửa!" Nói chuyện với trẻ nhỏ hẳn là như vậy?
Liễu Xuân Oánh lúc này mới phát hiện, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cùng đứa nhỏ nói chuyện!
Lý Á Kiệt ngẩn cả người, gắt gao nhìn bàn tay to đang nắm lấy tay nhỏ của mình, đôi mắt hơi ướt, hung hăng cắn môi. Người ta nói, đứa trẻ thích khóc không được yêu thích.
Thật cẩn thận ngẩng đầu liếc Liễu Xuân Oánh một cái, thấy cô không có nhíu mày, lộ ra vẻ nóng nảy, cậu thở phào một hơi, lại nhanh chóng cúi đầu, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo. Đây là quần áo bố mua cho, cậu vẫn luôn quý trọng.
Sau khi cởϊ qυầи áo, đứa nhỏ lộ ra thân thể gầy gò, Liễu Xuân Oánh khé nhíu mày, dù cô lại không kinh nghiệm, cũng biết đây là do thiếu dinh dưỡng tạo thành.
Trong lòng ẩn ẩn đau, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay đứa nhỏ, sợ mình dùng sức lực lớn làm thương cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, xúc cảm này thật sự không tốt, xương cốt đâm đau tay.
Yên lặng tắm rửa sạch sẽ, Lý Á Kiệt cả người trắng hơn, nước tắm cũng đen bẩn, hơn nữa do hơi nước, gương mặt trở nên hơi hồng hào, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn nhiều. Liễu Xuân Oánh nhịn không được khen một câu: "Thật ngoan!"
Lý Á Kiệt mặt càng đỏ hơn, đáng yêu cực kỳ, là thẹn thùng cũng là cao hứng, cậu đã thật lâu không được đãi ngộ như vậy. Nghĩ lại vành mắt hồng hồng, cảm giác muốn khóc.
Cậu nhanh chóng xoay người, tiếp tục rửa bát.
Liễu Xuân Oánh thở dài một hơi, đứa nhỏ này thật sự quá hiểu chuyện, nếu con gái của Lý Lỗi cũng nghe lời như vậy thì thật tốt. Ngăn cậu lại, cô nhìn đồng hồ, thấy cậu đến giờ đi học, đứa trẻ 6 tuổi chắc là học tiểu học? Hồi cô học tiểu học, hình như là 9 giờ vào học? Những việc này quá mức xa xôi, cô đã nhớ không rõ.
Lý Á Kiệt hơi cúi đầu, "Con không đi học!" Bởi vì không có tiền nộp học phí, học kỳ này cậu không đi báo danh. Chủ nhiệm lớp qua nhà vài lần, nhìn thấy tình huống trong nhà như vậy, cái gì cũng chưa nói đã đi luôn.
"Sao lại có thể không đi!" Liễu Xuân Oánh không rõ nguyên nhân. Tuy nói đọc sách không nhất định có thể thành tài, nhưng đọc sách có thể làm con người trở nên sáng suốt hơn; còn nếu không được, nhận biết mặt chữ cũng tốt. "Hôm nay nhất định phải đi!" Đây là việc lớn!
Lý Á Kiệt chấn kinh vặn vẹo cơ thể, thành thật cùng hơi ủy khuất trả lời: "Nhưng nhà mình không có tiền!"
Lời này làm Liễu Xuân Oánh đang muốn nói đạo lý phải nuốt tất cả vào trong, đúng là nhà không có tiền! Cô hiện tại nghèo như vậy, quét mắt một vòng, hung hăng nói, "Mẹ cho con đi học!" Liễu Xuân Oánh cảm thấy lúc mình nói lời này thật khí khách. Nhưng rất nhanh liền ủ rũ, tiền lấy ở đâu ra đây?
Nếu là ở thế giới hiện thực, chỉ với tiền cô tiết kiệm trong 8 năm cũng đủ cho một đứa nhỏ học hết tiểu học, nhưng vấn đề là đây không phải xã hội hiện thực.
Càng quan trọng là, theo những gì cô biết, thân thể này chỉ có bằng cao trung, mà hiện tại sinh viên khắp nơi, trừ bỏ nhiều hơn một ít thể lực, cô còn có thể làm gì. Hơn nữa, thân thể này còn đang bị béo phì, hình thể như vậy, có được bao nhiêu ông chủ muốn tuyển dụng!
Lý Á Kiệt chuẩn bị tinh thần bị mẹ kế ghét bỏ, không nghĩ tới lại có kết quả này, có chút không thể tin được, trừng to đôi mắt nhìn Liễu Xuân Oánh, "Con thật sự có thể đi học ạ?" Cậu rất thích đọc sách, thành tích đáng kiêu ngạo, đợt kiểm tra cuối học kỳ trước cậu còn đạt tuyệt đối, đứng nhất toàn khối.
Liễu Xuân Oánh vốn còn có chút chua xót, đột nhiên cảm thấy không có gì ghê gớm cả, một thân thể đầy mỡ này cũng coi như có thể kiếm tiền. Cùng lắm thì cô đi bán thịt, à nhưng nếu loại thịt trên người cô có bán.
Lý Á Kiệt rốt cuộc mới chỉ là bạn nhỏ 6 tuổi, nên không khống chế được cảm xúc, vui vẻ đến quên cố kỵ, cậu nhào vào thân hình mập mạp của Liễu Xuân Oánh, ôm đùi khóc. Cậu biết người lớn không thích đứa trẻ khóc nhác, nhưng cậu thật sự nhịn không được, "Mẹ, người có thể luôn đối xử tốt với con như vậy?" Lời nói đầy vẻ lấy lòng.
Liễu Xuân Oánh lần nữa thở dài, tình mẹ nổi lên, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ, hứa hẹn, "Mẹ sẽ luôn đối xử tốt với con!"
Lý Á Kiệt càng khóc lớn hơn.
Không có gì so với việc Lý Á Kiệt được đọc sách quan trọng hơn, cô buông tay, tùy ý thu thập bản thân một chút. Kỳ thật cũng không thể thu thập tốt, cô đóng cửa chính, nắm tay Lý Á Kiệt đi đến trường tiểu học.
Đi có một đoạn đường mà nhận không biết bao nhiêu cái nhìn, quả nhiên phụ nữ béo đến mức này không nhiều. Chỉ nhìn thôi đã tốt, thậm chí có người còn trộm chụp ảnh phát lên mạng, ghi " Người béo nhất trong lịch sử ".
Ngay cả Liễu Xuân Oánh cũng không quen, cô trước nay đều không béo như vậy. Đi một bước thở đến ba lần, thân thể cực kỳ dễ mệt, đi chưa được mấy bước, cô thấy mình sắp đi không nổi.
Cô thật sự không hiểu được, rõ ràng điều kiện sinh hoạt thiếu thốn như vậy, ăn còn không đủ no, làm sao cơ thể này còn có thể phát triển thành như bây giờ? Chẳng lẽ là vật cực tất phản (*) sao?
(*) Vật cực tất phản: Cái gì bị đẩy đến quá mức thì sẽ phản tác dụng
Thân thể cứ như vậy, muốn cô dùng sức nuôi chính mình và đứa nhỏ chẳng khác nào nằm mơ. Phải giảm béo thôi! Liễu Xuân Oánh đặt ra mục tiêu tiếp theo cho mình.
Lý Á Kiệt cảm thấy như vậy mẹ kế như vậy thật đáng yêu, nắm lấy ống tay áo của cô, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau, hít sâu, tràn đầy cười, thật ấm áp.