Gần đây Thẩm Dương đi Mỹ, mang theo cả bạn trai của cô đi.
Đi Mỹ đương nhiên phải cùng ăn cơm với Miêu Doanh Cửu, dù sao cũng từng là đối tác làm ăn mà.
Thẩm Dương nói, nếu không có gì thay đổi, cô sắp kết hôn rồi, đến lúc đó muốn Tiểu Cửu nhất định phải đến tham dự.
Miêu Doanh Cửu nở nụ cười rất khéo léo, nói, tất nhiên, hôn lễ của bạn thân mà.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói, “Các người không biết, đừng nhìn thấy Ethan là một nhân tài, chỉ là ra vẻ hình thức vậy thôi, sớm đã có bạn trai rồi, người bạn trai đó của anh ta cũng rất đẹp trai, xem ra nhỏ hơn anh ta sáu bảy tuổi đấy!”
Miêu Doanh Cửu hơi chau mày, người trùng tên ở Mỹ có rất nhiều, tên là Ethan cũng có thể không chỉ một mình anh cô.
Có điều cô Khánh Du này, là người quen của mẹ, hình như từng xem mắt với anh.
Cô ấy nói rốt cuộc có phải anh mình không, anh làm sao có bạn trai, vả lại, định hướng giới tính của anh rất bình thường, sao lại có thể?
Dù sao có người ở bên ngoài bịa đặt về anh như vậy, Miêu Doanh Cửu tất nhiên nghe không lọt tai.
Cô đứng lên, đi đến bên cạnh bàn của Khánh Du, gõ gõ bàn của bọn họ, “Ethan sao có thể là đồng tính? Người bạn trai mà các người nói là em trai của anh ấy!”
Thật ra cô cũng không biết bạn trai của Ethan rốt cuộc là ai, Khánh Du cũng không miêu tả, cô không biết đoán từ đâu.
Có điều bị mang tiếng là đồng tính dù sao cũng không dễ nghe.
Khánh Du là người phía bên mẹ Miêu Doanh Cửu quen biết, tất nhiên biết quan hệ của Miêu Doanh Cửu và Miêu Doanh Đông, nói một câu, “Ồ, vậy hả? em trai anh ta? Người em trai đó cũng rất đẹp trai đó, chiều cao cũng cỡ với anh ta, nhìn có vẻ đểu”
Miêu Doanh Cửu chau mày một cái, đểu? ai vậy?
Sao nghe ra rất giống Cố Nhị vậy?
Anh mình bình thường không có bạn bè gì, lại bị hiểu lầm là đồng tính, nhất định giữa hai người có hành động gì đó, anh với người không thân thiết tuyệt đối không có hành động gì, anh tự kêu muốn chết.
Lẽ nào thật sự là Cố Nhị?
“Anh tôi tuyệt đối không phải đồng tính, đừng đồn bậy nữa.” Miêu Doanh Cửu nói xong, liền bỏ đi.
Trong lòng sao cũng không thể tập trung nói chuyện với Thẩm Dương, Cố Nhị đến Mỹ rồi?
Ăn cơm xong, Miêu Doanh Cửu ở trên xe gọi điện cho anh trai, hỏi có phải Cố Nhị đến Mỹ rồi không?
Với thân phận Miêu Doanh Đông, căn bản không cần thiết nói dối, anh cũng không hở chút là nói dối với em gái mình, “Đúng, anh ta muốn gần em một chút, không thể tiếp cận em, nên tiếp cận anh! Đến Mỹ rồi, thời gian đầu đến tìm anh, sau đó đến nhà Tam Nhi ở vài ngày, đánh cờ vay với anh ta, anh ta đánh cờ rất khá, em không phải đối thủ của anh ta.”
Tiếp đó, Miêu Doanh Đông cười.
Miêu Doanh Cửu trong lòng kích động, Cố Nhị bây giờ cũng bắt đầu có loại tâm tư tình yêu nam nữ nồng nàn rồi sao?
Miêu Doanh Cửu lớn lên ở Mỹ, biết đọc thơ cổ không nhiều, có điều, tối nay, có một câu nói quanh quẩn trong đầu cô, kéo dài không dứt.
“Trước giờ không biết tương tư, vừa hiểu được tương tư là gì, liền bị tương tư làm tổn thương.”
Cố Nhị của ngày trước, trước nay ngao du nhân gian, chắc không biết tương tư là gì.
Bây giờ, anh biết rồi.
Mà Miêu Doanh Cửu, sớm đã biết rồi.
Cho nên, lúc gọi video với Cố Nhị, thái độ nói chuyện của Miêu Doanh Cửu không giống ngày trước.
Ngày trước, lúc cô nghiêm túc cũng nhiều, lúc đùa giỡn cũng không ít.
Muốn dùng sự vui vẻ xóa bỏ đi sự lạnh lẽo xa cách của hai người sống ở hai nơi khác nhau.
Bắt đầu từ giây phút đó, Cố Nhị đã ăn sâu vào xương cốt của cô, không thể rời đi được nữa!
Lúc cùng Cố Vi Hằng gọi video, Cố Vi Hằng còn đang chạy bộ trên máy chạy.
Anh trước giờ không ở gần điện thoại khi gọi video với cô.
Trước giờ không nhìn thẳng vào cô.
Miêu Doanh Cửu đọc ra một câu thơ, Cố Nhị cúi đầu, rất trầm mặc nói một câu, “Doanh Doanh, rất rất nhớ em rồi!” nước mắt của Miêu Doanh Cửu rơi lộp độp.
Cố Nhị nghiêng đầu nhìn thấy rồi, anh hơi nghiêng đầu một chút, tiếp đó từ máy chạy bộ đi xuống, cầm lấy điện thoại, nói một câu, “Đừng khóc!”
Nước mắt của Miêu Doanh Cửu làm sao cũng không khống chế được, “Vẫn còn hai tháng lẻ hai mươi tám ngày!”
“Anh biết! Đừng khóc!”
Cố Vi Hằng cầm điện thoại lên, hôn vào điện thoại, “Em khóc, anh cũng muốn khóc rồi!”
Miêu Doanh Cửu bịt lấy miệng, tắt cuộc gọi.
Tin là thông qua lần tương tư khắc cốt này, Cố Nhị mới cảm nhận được như thế nào là yêu cuồng nhiệt một người.
Sau này sẽ không ngao du nhân gian nữa rồi!
……
Tin đồn Miêu Doanh Đông đồng tính, Miêu Doanh Cửu đã nói cho anh biết.
Đây đối với một lão làng trong ngành như Miêu Doanh Đông mà nói, không nghi ngờ gì nữa là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Khánh Du đích thân đến tìm anh, xin lỗi anh.
Miêu Doanh Đông nói như thế nào, lần xem mắt trước vẫn chưa có kết quả đấy.
Cho dù không thích anh, dù sao cũng phải có một lý do.
Có điều cho đến hiện nay, anh thật sự vẫn chưa phát hiện bản thân có khuyết điểm gì!
Khánh Du là đích thân đến công ty anh.
Vốn dĩ đối với Miêu Doanh Đông, ngoài chuyện anh là đồng tính ra, điểm nào cô cũng rất hài lòng, lần này đến, là muốn tìm cơ hội làm lành lại mối quan hệ với Miêu Doanh Đông.
Dù sao, Miêu Doanh Đông rất có địa vị trong ngành, gia tộc danh tiếng vang dội, chỉ có cô không xứng với anh.
Thái độ nhận sai của Khánh Du rất tốt.
Miêu Doanh Đông không tính toán, anh trước nay không phải người nhỏ mọn.
Người bình thường căn bản không thể lọt vào mắt anh, anh cũng rất ít tức giận với người bình thường.
Trong văn phòng to lớn của Miêu Doanh Đông, trên bàn đặt một quyển sách trang sức.
“Quyển sách này là của ai?” Khánh Du cầm quyển sách lên, hỏi Miêu Doanh Đông.
Tay Miêu Doanh Đông ngưng một lát, “Một người bạn nhỏ, một lát tôi đem đến cho cô ấy, cô có muốn đi cùng không?”
Khánh Du tất nhiên vui mừng khôn siết.
Theo lý mà nói, hôm nay thứ sáu, Kiều Duyệt Nhiên nên ở nhà Tam Nhi.
Có điều bây giờ đã chiều rồi, ở đâu cũng không chắc rồi.
Trước khi Miêu Doanh Đông đi, gửi một tin nhắn wechat cho Kiều Duyệt Nhiên: sách của cô còn cần nó không?