Cố Hành Cương đứng trên cầu thang vừa suy nghĩ, liền biết người phụ nữ xinh đẹp động lòng người ở dưới lầu là ai.
Cố lão nhị tên nhóc xấu xa đó đã giới thiệu bạn gái cho anh.
Vốn cho rằng nó chỉ nói thế thôi, không ngờ rằng hôm nay lại thật sự dẫn người tới.
Còn trực tiếp dẫn vào nhà anh như vậy.
Cố Hành Cương từ từ đi xuống lầu.
Cố lão nhị căn bản không hề biết sở thích của cậu là gì, liền vội vàng đưa bạn gái đến cho anh.
Cô gái xinh đẹp nhìn vào Cố Hành Cương, hai mắt vẫn một mực sáng lên.
Cô ta cũng đã trông thấy Đỗ Nhược đang ngồi trên ghế, vẻ ngoài thật xinh xắn, đôi mắt rất linh động, nhưng lại không hề trang điểm, sửa soạn gì, dù là gương mặt tinh tế như thế nào thì cũng chỉ được xem là thanh tú mà thôi.
Mà Cố Hành Cương lại có một đặc điểm là đối với những người anh không thích và không quan tâm, thì anh cơ bản là lười phản ứng, thậm chí là không nói với người đó câu nào.
Người đẹp dùng vẻ mặt đánh giá mà nhìn anh.
Liền nhìn thấy anh bước tới bên cạnh sofa, thoáng chốc liền kéo Đỗ Nhược đang ngồi trên sofa đứng lên, môi liền áp lên môi cô ấy.
Hành động này, quá nhanh cũng quá vội vàng.
Ngay cả Đỗ Nhược cũng không kịp phản ứng, chỉ trừng to mắt nhìn Cố Hành Cương.
Chờ đến khi lấy lại được tinh thần, hai cánh tay cô ấy mới bắt đầu đấm vào vai Cố Hành Cương, nhớ đến bác sỹ Cố trong lòng cô.
Nhưng mà nụ hôn đầu của anh, thế nhưng lại bị Khương Triều Nguyên trước mắt này cướp mất rồi.
Cô cảm thấy đây là một loại phản bội!
Trước đây ấn tượng của cô với người trước mắt này không tệ, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy rất xấu.
Người đẹp ở bên cạnh đã xem đến mức trừng mắt há hốc mồm.
Phản ứng kịch liệt của Đỗ Nhược, đã kích phát bản tính muốn chinh phục và du͙© vọиɠ đàn ông của Cố Hành Cương.
Anh càng ôm chặt lấy Đỗ Nhược, bộ ngực mềm mại của cô áp sát lên người anh.
Hừ, ngực này cũng không phải anh chưa từng chạm qua!
Môi anh di chuyển trong ốc tai của cô, "Phản ứng kịch liệt như vậy, là chưa từng được người đàn ông nào hôn sao? Hửm? "
Hơi thở ấm nóng đó, cùng với âm thanh từ tính của đàn ông, còn có giọng điệu xấu xa, làm cho Đỗ Nhược mặt đỏ tim đập nhanh.
Cô khóc nức nở, dùng âm thanh từ trong cổ họng nói, "Tôi biết anh Khương muốn tôi cùng anh diễn một vở kịch, nhưng tôi cũng có giới hạn của mình, tôi đã có người trong lòng rồi! "
"Bạn trai nhỏ của cô sao? " môi dưới của Cố Hành Cương lướt qua thùy tai của cô.
Đó là thời khắc quyến rũ nhất của đàn ông, thế nhưng Đỗ Nhược lại chưa từng tiếp xúc với đàn ông, không biết người đàn ông không làm nên trò trống gì là như thế nào.
Cô sẽ càng không biết rằng, nếu là Hà Trại hôn cô, thì hoàn toàn có thể khiến cô không có cảm giác gì.
Đàn ông và đàn ông, là không giống nhau, hơn nữa sự khác biệt sẽ rất lớn.
Cố Hành Cương thuộc loại đàn ông trong những người đàn ông, rất giống với cha của anh!
Cô chỉ cảm thấy tê dại toàn thân, trong lòng rất nóng, dường như sắp không chịu nổi.
Hai người dùng âm thanh chỉ có đối phương mới có thể nghe được mà nói chuyện, dù sao thì hiện tại giữa hai người họ cũng không có khoảng cách.
Lúc vừa bắt đầu Đỗ Nhược thật sự đã sai lầm khi nghĩ rằng là bạn gái của anh, nhưng cô thấy hai người từ đầu đến cuối đều không hề có sự giao lưu, hơn nữa cử chỉ của Khương Triều Nguyên lại quá khoa trương, suy bụng ta ra bụng người, cô cảm thấy có lẽ Khương Triều Nguyên đang muốn lợi dụng cô, để khiến cho cô gái trước mắt này tức giận mà bỏ đi.
Giọng nói của Cố Hành Cương đặc biệt trầm thấp, từ tính, mang theo du͙© vọиɠ.
Thật ra lúc đầu anh là muốn làm để cho cô gái bên cạnh xem.
Sau khi Cố Hành Cương nói dứt lời, lại lần nữa hôn lên môi cô.
Người đẹp bên cạnh nhìn thấy, liền "hừ" một tiếng, tức giận rời đi.
Cố Hành Cương vẫn luôn chú ý đến bóng lưng của cô gái đó, chờ đến khi cô ta đi khỏi cổng lớn, anh mới buông Đỗ Nhược ra.
Lúc này mới phát hiện, nút áo sơ mi của mình chỉ gài đến nút thứ ba, hai cái phía trên vẫn còn chưa gài lại.
Thắt lưng bằng da cũng nới lỏng ra.
Hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ đã bị du͙© vọиɠ làm hôn mê đầu óc.
Đỗ Nhược vô lực ngồi lên sofa, vừa khóc vừa chà xát môi mình.
Cô gái nhỏ vào lúc này, hoàn toàn là cảm giác bị người làm nhục.
Huống hồ chi, trong lòng cô vẫn còn nhung nhớ bác sỹ Cố.
Cố Hành Cương đứng một bên, từ lúc hôn cô đến giờ chưa từng nói ra lời xin lỗi nào cả.
Dường như được anh hôn vốn nên là trách nhiệm của Đỗ Nhược.
Dáng vẻ hối hận không kịp này của cô, đã thành công khơi dậy sự tức giận cùng du͙© vọиɠ của Cố Hành Cương.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà! " Cố Hành Cương nói.
"Không cần đâu, cảm ơn anh Khương! Tạm biệt! " Lúc Đỗ Nhược rời đi, mưa đã nhỏ đi nhiều rồi.
Biết rằng ép buộc cũng không có tác dụng gì, Cố Hành Cương đứng trong nhà mình, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô rời khỏi sân nhà mình, bây giờ mưa đã rất nhỏ rồi, nhưng vẫn còn lất phất mưa, Đỗ Nhược chỉ dùng hai tay kéo chặt áo len lại liền như thế mà rời đi.
Cố Hành Cương thoắt cái ngồi xuống sofa, cười lạnh một tiếng.
Cũng đúng thôi, vừa nãy tắm xong, lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy ngực cô, hai trái nho nho nhỏ, cơ thể thế nhưng lại có phản ứng.
Một mặt là làm cho người đẹp đó xem, để làm cho Cố lão nhị sau này bớt làm những việc này lại.
Mặt khác, anh không dám nghĩ đến, anh lại dễ dàng bị phụ nữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy? Mà lại còn là sự trêu chọc của một cô bé nhạt nhẽo. Đây thật sự là một kích chí mạng đối với một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông trên thương trường.
Ở Frankfort và Thụy Sỹ nhiều năm như vậy, thân hình có đẹp hơn nữa, có mặc quần áo hay không thì anh cũng đều đã thấy qua!
Cũng, đã từng sờ qua---
Còn --- từng lên giường!
Anh đã hai mươi tám tuổi rồi, khả năng vẫn còn là nam tơ chắc chắn là điều không thể.
Việc hôm nay anh xem như là do bản thân đã rời xa sự xa hoa của Frankfort quá lâu rồi, rời xa Thụy Sỹ quá lâu rồi, cho nên hôm nay anh mới có phản ứng như vậy với cơ thể của người phụ nữ.
Anh gác chéo chân, ngồi trên sofa, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, bạn trai nhỏ của cô rốt cuộc là có chỗ nào tốt chứ?
Còn ở chung với nhau!
Điện thoại của Cố Hành Cương đúng lúc reo lên, là Cố lão nhị gọi đến.
Đúng lúc Cố Hành Cương đang định mắng Cố lão nhị một trận, không ngờ rằng Cố lão nhị đã lên tiếng trước, "Anh! Chị dâu của em đâu? Nghe nói tuổi của chị dâu xem ra còn nhỏ hơn cả em, anh đúng là trâu già gặm cỏ non mà!"
"Cút!" Cố Hành Cương cực kỳ tức giận, "Em cho rằng anh là khách làng chơi sao? Mà tìm một người phụ nữ đưa đến tận cửa? "
"Nếu sớm biết anh nạp thϊếp, thì em đã không làm những việc này, người đẹp lúc nãy chính là bạn học cấp ba của em, tốt nghiệp khoa công nghệ thông tin trường Đại học Stanford đấy, người ta có chỗ nào không vừa mắt của anh chứ --- nhưng mà --- haizz--- nói tóm lại, chị dâu nhỏ của em rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em đừng gọi chị dâu suốt như thế, chỉ là diễn kịch cho bạn học của em xem thôi, đừng được voi đòi tiên như vậy!" Cố Hành Cương thật sự tức giận rồi.
Anh cũng không rõ là đang tự giận chính mình, hay là đang giận Cố lão nhị nữa.
Tóm lại là hôm nay anh rất tức giận.
Hôm nay lúc đi làm, anh vẫn một mực ở trong văn phòng Tổng giám đốc xem tài liệu.
Thẩm Khoa đều có thể cảm giác được rằng Tổng giám đốc hôm nay có chút quá mức im lặng.
Đồng phục đã được làm xong rồi, Đỗ Nhược cảm thấy thật thần kỳ, chẳng lẽ Tổng giám đốc có thể nghe thấy tiếng lòng của cô? Rộng hơn một số đấy, bộ phận nhân sự ra lệnh: Đồng phục trước đây ai muốn mặc vẫn có thể tiếp tục mặc, nhưng đó không được xem là đồng phục chính quy, đồng phục vừa phát xuống mới được xem là đúng yêu cầu.
Ngày hôm đó, ở phòng quan hệ công chúng, cô loáng thoáng nghe thấy đồng nghiệp nói gì đó về Tổng giám đốc.
Trong đám nhân viên cấp dưới, cực kỳ ít người trực tiếp gọi tên của "Tổng giám đốc", không ai muốn tự tìm đến cái chết cả.
Trước đây mỗi lần Đỗ Kim Minh nhắc đến tên của Cố Minh Thành, liền khâm phục sát đất, Đỗ Kim minh từng nói, trên thế gian này ông ta chỉ khâm phục một người, đó chính là Cố Minh Thành, đáng tiếc lại không có cơ hội nhìn tận mắt.
Thời gian qua đã lâu, trong lòng Đỗ Nhược cũng ngứa ngáy, nếu là bình thường, thì cô đã sớm nói cho cha mình biết Tổng giám đốc của công ty mình làm việc là Cố Minh Thành rồi, nhưng bây giờ cô đã rất lâu không liên lạc với cha mình rồi.
Nghĩ đến đây liền thấy chua xót trong lòng.
Có một tập tài liệu cần Tổng giám đốc ký tên, người ở bộ phận quan hệ công chúng không một ai muốn bước vào cửa của văn phòng Tổng giám đốc, mọi người đều cảm thấy Tổng giám đốc ở trên cao chót vót, trông thấy ông ta liền có cảm giác như phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự, ngay cả hít thở cũng chậm đi nửa nhịp.
Cho nên, việc ký tên này liền rơi vào trên người một nhân viên thực tập như Đỗ Nhược.
Đúng lúc Thẩm Khoa đang ở trong văn phòng của Cố Hành Cương, thấy tâm trạng của Cố Hành Cương không tốt nên đang động viên anh.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thẩm Khoa theo phản xạ hỏi, "Ai đó?"
"Đỗ Nhược của bộ phận quan hệ công chúng!" người ngoài cửa trả lời.
Cố Hành Cương theo phản xạ nhíu mày lại, anh nhanh chóng xoay ghế lại.
Lưng ghế da cao che khuất đi cả người anh, căn bản không thể nhìn thấy được anh.
"Tổng giám đốc, đây là hồ sơ của phòng quan hệ công chúng, mời ngài ký tên." Đỗ Nhược rất muốn nhìn thấy Cố Minh Thành, nhưng đáng tiếc là ông ấy dường như đang quay lưng về phía cô, Đỗ Nhược ngay cả bóng lưng của ông ấy cũng không nhìn thấy được.
Cố Hành Cương ở phía bên kia đang nghịch điện thoại.
Không may là điện thoại trên tay anh lại đúng lúc reo lên, là Cố Minh Thành gọi đến.
Điện thoại của Cố Minh Thành, anh trước giờ chưa từng chậm trễ bắt máy, cho dù sau lưng có một con cọp cái.
Chỉ có thể bắt máy, ấp a ấp úng "Vâng" một tiếng.
"Có bạn gái rồi sao? " đầu bên kia hỏi.
Cố Hành Cương cắn chặt răng, miệng mồm cũng thật mau lẹ!
Nhưng tình cảnh bây giờ của anh, không cho phép anh nói quá nhiều, lộ ra quá nhiều, sợ Đỗ Nhược sẽ biết người hôm qua cưỡng hôn cô chính là Tổng giám đốc của cô, anh chỉ có thể tiếp tục hạ thấp giọng nói "Ừm".
"Thật sự có rồi? Nghe nói là nhỏ hơn con không ít tuổi? "
Lại tiếp tục "ừm" một tiếng!
Thẩm Khoa đứng bên cạnh vị trí của Tổng giám đốc, trực giác cho anh ta biết rằng, Tổng giám đốc dường như đang muốn tránh Đỗ Nhược, nhưng rốt cuộc tại sao lại tránh thì anh ta không nói ra được, Đỗ Nhược dù sao cũng chỉ là nhân viên thực tập vừa đến vài ngày mà thôi.
Anh ta nghiêng mặt về phía Cố Hành Cương nói, "Tổng giám đốc, anh bị đau răng sao? "
Cố Hành Cương căm tức liếc mắt nhìn anh ta, miệng chó không phun được ngà voi mà!
"Cha và mẹ con hai ngày nữa sẽ đến Ninh Thành."
Mệnh lệnh của Cố Minh Thành trước giờ luôn là nói một không hai, nói đến là đến.
Họ đến đều sẽ ở lại khách sạn năm sao mà không ở trong nhà Cố Hành Cương.
"Tiểu Đỗ, hồ sơ để đây trước đi, Tông giám đốc bây giờ có việc, giấy tờ anh ấy ký tên xong thì cô lại quay lại đây lấy! " Thẩm Khoa nói dối thay Cố Hành Cương.
Đỗ Nhược đi rồi.
Thẩm Khoa chỉ mới hai mươi sáu, hai bảy tuổi, nhưng thấy thái độ nói chuyện của anh ta và Tổng giám đốc, cảm giác được rằng Tổng giám đốc tuổi cũng không lớn nha!
Sau khi Đỗ Nhược rời đi, Cố Hành Cương xoay ghế lại, liếc mắt nhìn tập hồ sơ đang để trên bàn, ký tên, chữ ký là tên của "Cố Minh Thành"
Sau đó, anh đứng trước cửa thay một cái áo jacket công sở, liền đi đến bệnh viện.
Nếu mà cứ tiếp tục ăn mặc như vậy, tránh né như vậy, thì sớm muộn gì anh cũng điên mất.
Căn bản không ngờ rằng lại sẽ có nhiều dịp chạm mặt với Đỗ Nhược như vậy, lúc đó nói dối như vậy cũng là do tình thế ép buộc, càng không ngờ rằng sẽ hôn cô.
Ngực sờ rồi---
Môi cũng đã hôn rồi!
Vẫn là đến bệnh viện tốt hơn, cô dù sao cũng không thể nào một ngày hai bận chạy đến bệnh viện chứ.
Thứ bảy này, Đỗ Nhược vẫn luôn theo dõicha mình.
Đó dù sao cũng là người đã sống cùng cô hai mươi năm, cho dù ông ta tuyệt tình với cô, nhưng cô không thể hạ quyết tâm không gặp ông ấy, cô muốn biết những ngày gần đây ông sống có tốt không.
Đỗ Kim Minh hôm nay tâm trạng dường như rất tốt, đến khách sạn năm sao, đi vào một phòng ăn riêng.
Nơi cửa căn phòng còn được khảm một lớp thủy tinh, Đỗ Nhược đứng bên ngoài cửa thủy tinh nhìn vào, đèn trong phòng bao rất sáng, nên có lẽ không nhìn thấy Đỗ Nhược.
Trong phòng bao có hai người đang ngồi.
Hai người đó, thật khiến người ta không thể rời mắt.
Một nam một nữ, người đàn ông đẹp trai đến mức làm cho bầu trời không còn ánh sáng, hơn nữa, thân hình của ông ta xem ra cực kỳ đẹp, cũng đã là bộ dạng của người đã hơn bốn mươi, khí thế của ông ta cực kỳ lớn, quả thật cực kỳ hấp dẫn, khiến cho người ta nhìn không rời mắt, nhưng lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, sợ người ông ta nhìn thấu vào tận linh hồn.
Người phụ nữ bên cạnh ông, xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang rộng lượng, một cái nhíu mày một nụ cười đều phong tình vạn chủng, cô rất thân thiết với người đàn ông bên cạnh, có lẽ hai người là vợ chồng.
Người đàn ông một mặt nói chuyện cùng Đỗ Kim Minh, một mặt lại từ tốn chuyển một món ăn đến trước mặt người phụ nữ, người phụ nữ cười nhìn ông ta, bắt đầu gắp đồ ăn.