CMN Đời Đại Học!

Chương 26: Chia tay

Diệp Hoài gần đây tâm tình không tốt, luôn khó chịu, lười vận động. Không có tiết liền lì ở trên giường xem hoạt hình, thật sự không có việc gì làm, nhớ tới chính mình còn có một tài khoản game, liền lên mạng chơi game.

Cai tài khoản kia là nửa năm trước cùng Loan Dịch đăng ký, sau đó cũng không còn hoạt động, mạnh miệng nói trong thế giới này một ngày không thấy như cách N thu, anh em năm đó cùng chơi với cậu đã lên mấy chục cấp, cấp bậc Diệp Hoài lại chỉ trên mười một chút, điển hình là tân binh, ai thấy đều phải kéo đi PK khi dễ một phen.

Khó chịu mà thêm ba cấp.

Buổi chiều nằm trên giường chờ thời gian tới bữa tối, di động đột nhiên vang lên.

Là Loan Địch, Diệp Hoài nhấc máy, theo thường lệ uy một tiếng sau đó chờ nàng nói chuyện. Lần nào cũng vậy, Loan Địch ngọt ngào kêu một honey sau đó liền chi chi a a nói, Diệp Hoài chỉ cần nghe. Nhưng lần này đầu bên kia trầm mặc.

Đợi mấy chục giây, Diệp Hoài tưởng tín hiệu không tốt, vừa muốn tắt, thanh âm nhẹ nhàng từ đầu kia truyền tới: “Anh đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả.”

Lại là một trận trầm mặc. Diệp Hoài có điểm không thích ứng, cậu xê dịch nằm thoải mái một chút: “Rất rảnh a, buổi tối em có muốn ăn gì không?”

“Diệp Hoài,” Loan Địch nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Diệp Hoài ngây người.

Đầu kia hít một hơi thật sâu: “Chúng ta một cái tuần không gặp mặt rồi đi? Tôi không gọi điện cho anh, thì anh cũng không thèm gọi cho tôi? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn không thể hiểu nổi, hai chúng ta như thế nào càng ngày càng xa lạ, sau cũng có thể hiểu, kỳ thật cũng không tính xa lạ, chính là không ở cùng nhau. Có thể là tôi càng ngày càng tham lam đi. Từ khi học cấp ba đến bây giờ, ba năm, cái gì cũng không hề thay đổi. Ngay từ đầu luôn là tôi hỏi anh, Diệp Hoài đi chơi cùng nhau không, Diệp Hoài chúng ta đi ăn cơm đi, Diệp Hoài hôm nay có thể không… Đặc biệt thích anh, thật sự, ở bên anh cảm thấy vô cùng cao hứng. Nhưng anh có biết không, có đôi khi tôi thật hy vọng anh có thể chủ động gọi điện cho tôi, hy vọng người xin lỗi trước là anh, hoặc là vì tôi mà ăn chút giấm, tôi cũng là một cô gái, Diệp Hoài.

Gần đây có người theo đuổi tôi, là người cùng trường với anh, ngày đó ở sân bóng anh có gặp qua, cái người lớn lên rất giống Trần Quan Hi. Anh nhất định không nhớ gì cả. Hắn đối với tôi đặc biệt tốt, thích một người và được người thích thật không giống nhau. Hắn luôn nói, nếu giờ anh mua phải đồ vật mà em không thích thì phải làm sao giờ, có thể tôi nói những lời này anh không thích nghe những câu này, tôi có thể hiểu hắn, thật giống như tâm tình khi tôi ở cùng anh. Chính là anh cái gì cũng không nói.

Tôi biết, anh không đem tôi để trong lòng, chính là có đôi khi tôi không buông bỏ được, ba năm, anh biết không, ít ra có chút luyến tiếc.” Nàng hít hít mũi: “Quên đi, chúng ta nên chia tay thì tốt hơn, tôi cảm thấy mệt mỏi……. Anh có từng thích tôi không, Diệp Hoài?”

Diệp Hoài muốn nói rất thích, chỉ có hai chữ, nhưng cứ mặc kẹt trong cổ mãi không thốt ra được.

Đầu kia truyền đến một tiếng nhàn nhạt thở dài: “Anh tính khí quá trẻ con, Diệp Hoài. Sau này nếu như gặp một người anh thực sự thích, nhớ quan tâm đến cô ấy một chút.” Nàng lại trầm mặc trong chốc lát: “Anh khóc sao?”

Ngực rầu rĩ, toàn thân đều nghẹn muốn chết, đôi mắt cũng vậy, Diệp Hoài duỗi tay lau, nhưng vẫn khô ráo.

“Ừm.” Cậu nói.

Sau khi cúp điện thoạt một lúc, lại nhận được tin nhắn, Loan Địch: [ Anh còn để một vài thứ ở chỗ tôi, tôi sẽ mang đến. Ở dưới lầu chờ tôi. ]

Diệp Hoài bắt đầu thu thập những đồ vật của Loan Địch để ở chỗ mình, từ cái gối ôm Tiểu Ngư đến áo khoác, thư từ, đĩa nhạc, còn có một ít đồ vật, lúc đi dạo phố Loan Địch nói thích, Diệp Hoài sau gặp phải liền mua, lại quên đưa cho người ta. Hiện tại không còn cơ hội, dứt khoát trực tiếp đều đưa cho nàng đi. Diệp Hoài tìm một cái túi lớn cho vào.

Thiệu Dịch Vĩ đẩy cửa tiến vào: “Ách, câu đây là làm tổng vệ sinh sao?” Xắn tay áo: “Muốn tôi giúp không?”

Diệp Hoài lắc đầu.

“Tâm tình không tốt sao? Làm sao vậy?” Hắn lập tức nhìn ra.

“Chia tay.” Diệp Hoài kéo cái túi mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Thiệu Dịch Vĩ ngẩn ra, sau đó bò đến bên cửa sổ, thân ảnh Diệp Hoài rất nhanh xuất hiện trong phạm vi, xách theo cái túi kia sải bước đi đến trước mặt một nữ sinh, nhìn kỹ, là bạn gái của cậu không sai, hai người không nói gì trao đổi đồ vật trong tay, sau đó đều quay đầu bước đi.

Về phần mình, Thiệu Dịch Vĩ bĩu môi, trong lòng có chút hụt hẫng.

Trở về Diệp Hoài không nói gì, bò lên giường xem hoạt hình. Thiệu Dịch Vĩ cũng không tiện mở miệng, ra ra vào vào thật vất vả cũng đến thời điểm ăn tối, chạy đến hỏi: “Diệp Hoài, xuống ăn cơm không?”

Chiêu này xem ra bất luận tình huống gì đều dùng được, Diệp Hoài lập tức xuống giường đi giày đi theo hắn.

Thiệu Dịch Vĩ luôn theo sát quá trình cậu ăn cơm, sợ cậu ăn uống quá độ hoặc không thèm ăn — này đều là dấu hiệu xấu. Đợi cho Diệp Hoài rốt cuộc ngồi xuống, hắn đếm đếm mấy đĩa thức ăn trên bàn, một hai ba bốn năm……, được rồi, bình thường.

Diệp Hoài cũng không nói lời nào, ngồi yên lặng ăn, tuy rằng động tác cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng chính là ánh mắt hạnh phúc khi nhìn thấy đồ ăn, lại không cảm nhận được.

Thiệu Dịch Vĩ ăn được một ít liền đứng dậy: “Đi ra ngoài một chút.”

Diệp Hoài giương mắt nhìn hắn.

“Đi WC một lúc, liền trở về.”

Diệp Hoài ăn được một phần ba đồ ăn, Thiệu Dịch Vĩ đã trở lại, ném cho cậu một khối chocolate đường: “Ăn cái này đi.”

Diệp Hoài lột vỏ bỏ vào trong miệng, tâm tình tốt hơn một chút: “Còn không?”

Thiệu Dịch Vĩ từ túi quần móc ra tiếp đặt ở trên bàn.

Mắt Diệp Hoài lại sáng lên.

Ăn xong cơm đi về ký túc xá, Thiệu Dịch Vĩ đẩy cửa ra, Cao Phong đang cùng nha muội gọi điện thoại tâm sự: “Này ~ không thành vấn đề! Hắc hắc, bắt tôi nói bao nhiêu lần cũng được: Tôi yêu cậu tôi yêu cậu tôi yêu cậu……”

Hắn nhanh chóng đóng cửa lại, cả người nổi đầy da gà, quay đầu nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của Diệp Hoài: “Chúng ta đi ra ngoài đi dạo, đi ăn cái gì ngon ngon chút?”

Diệp Hoài đang hy vọng có người có thể ở cùng cậu, không ngừng nói để làm cậu phân tâm một chút. Đương nhiên, ăn ngon uống tốt cũng được, được hầu hạ thì lại càng tốt. Cũng may Thiệu Dịch Vĩ hai công năng này đều có đủ.

Đi dạo trên con đường dân cư thưa thớt phái sau trường học, Thiệu Dịch Vĩ một bên bám riết không tha cùng cậu nói chuyện phiếm, nếu chỉ lắc đầu hoặc gật đầu liền từ trong túi lấy ra một khối chocolate cho cậu ăn, dù sao cũng không thể làm cậu nhàn rỗi. Hắn có chút lo lắng, Diệp Hoài trước nay không phải là người giỏi biểu đạt, tạm thời, bất luận về sau như thế nào, tình huống hiện giờ thoạt nhìn vẫn là đang chịu đả kích. Kỳ thật, nếu có thể nói ra sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Diệp Hoài, nói cái gì đi, tùy tiện nói, muốn nói cái gì liền nói, được không?”

Diệp Hoài đứng lại, rất hoang mang nhìn thẳng hắn, nửa ngày duỗi tay thò vào túi quần hắn: “Cậu còn có nhiều chocolate như vậy!”

Một khi tin tức thất tình được lan truyền, toàn bộ các huynh đệ ký túc xá 519 bắt đầu phát huy tinh thần thông cảm, nhìn về phía Diệp Hoài với ánh mắt đồng tình. Lại nói, Diệp Hoài người này, trừ bỏ không có ánh mắt ra, kỳ thật không tồi, mỗi lần mua đồ ăn ngon đều không quên chia sẻ cho anh em, tính tình cũng tốt, ai nói cái gì quá phận hoặc làm cái gì quá phận cậu đều không so đo, hoặc giả như là khinh thường không thèm so đo thì cũng không thể nào khảo chứng, dù sao cũng chưa cùng ai đỏ mặt tía tai.

Hiện tại nhìn cậu vô cùng chán nản, mọi người đều không đành lòng, tìm mọi cách làm cậu vui:

“Diệp Hoài, mang cậu ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện cùng tôi đi quét tước phòng học.”

……

“Diệp Hoài, đến kí túc xa nữ một chút không? Thuận tiện đem máy tính đến cho nha muội giùm tôi với.”

……

“Đừng phát ngốc nữa a Diệp Hoài, không phải còn có chưa làm báo cáo thí nghiệm điện sao? Mau đi viết đi! Đừng nhàn rỗi, thuận tiện đem giùm tôi cái này.”

……

Diệp Hoài hữu cầu tất ứng*.

*Ý là ai bảo gì ổng cũng làm á.

Thiệu Dịch Vĩ lo lắng không thôi, hắn xem như đã nhìn ra, tiểu tử này tuy không giỏi biểu hiện, nhưng vẫn rất biết cách giải sầu cho bản thân.

Ngày mùng 1 tháng 5, Giả Lượng nói với Diệp Hoài, người đã giúp hắn quét phòng học một tuần: “Cậu muốn về nhà tôi chơi không? Cũng không xa lắm.”

Vì thế, Diệp Hoài liền vác một cái bọc nhỏ cùng Giả Lượng đi nghỉ phép ở nông thôn.