Tang Thế Tình Nhân

Quyển 6 - Chương 319: Phiên ngoại 2: Tương lai - Người phụ nữ bưu hãn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, đằng trước có một căn nhà, hẳn vốn là trạm phát điện cho thôn dân. Tường nhà trạm điện khá rắn chắc, chúng ta có dừng ở đó dùng bữa trưa không?" Đường Tam đến trước buồng ngủ hỏi.

"Dừng chân ở đó đi." Đường Tư Hoàng lên tiếng.

Đường Miểu nhìn chung quanh dò xét, trên sườn núi cách đó không xa là một căn nhà mái bằng [1], những sợi dây điện hoặc to hoặc mảnh kéo dài từ nóc nhà ra bốn phương tám hướng. Bốn mặt tường đều được trét bằng xi măng, cửa cũng là cửa sắt, trông rất kiên cố.

Đường Nhất và Tiểu Giáp xuống xe trước để thăm dò, sau khi xác định không có gì khả nghi, Đường Tam và Lý Thái Thái mới lái xe tới gần. Khóa cửa đã bị người ta đập vỡ từ lâu, bên trong ngoại trừ mấy đoạn dây điện nát bươm thì chẳng còn gì khác.

Đường Miểu bao kín lấy Đường Thừa, chuẩn bị ôm nhóc xuống xe. Cơ thể nhỏ nhắn của Đường Thừa vặn vẹo né tránh, quay đầu cười với cậu: "Tự con đi!"

"Con nghĩ chú thích ôm con sao? Chú có thích ôm đâu, nặng chết đi được." Đường Miểu cố ý trêu chọc bé con, bước nhanh vài bước chỉnh lại cái mũ thêu của nhóc xong mới thả cậu nhóc ra, "Tự đi đi."

Đường Thừa lắc lư đầu, bước tới cạnh Tiểu Hắc Tử, vỗ vỗ lưng nó, kéo kéo dây, cùng nhau nhau vào nhà.

Đường Nhất và Tiểu Giáp phụ trách canh phòng, thuận tiện nhặt rau. Lý Thái Thái kêu Tiếu Hồ Lâm lấy dụng cụ làm bếp cùng nguyên liệu nấu ăn ra, chuẩn bị làm bữa trưa. Đường Miểu, Đường Tư Hoàng và Tiếu Hồ Lâm ngồi cạnh chậu than trò chuyện. Đường Thất gom đống dây điện lại để ở góc phòng, để Đường Thừa khỏi bị vấp ngã.

Đường Thừa đi tới đi lui trong phòng, hoàn thành xong một vòng thám hiểm liền thấy chán, đi tới cạnh Đường Tư Hoàng hỏi: "Bác ơi, ba đâu rồi?"

Mấy bữa nay, nhóc con này không hề nhắc tới ba mẹ mình, bây giờ cuối cùng cũng nhớ tới rồi. Đường Miểu và Tiếu Hồ Lâm liếc nhau, cảm thấy có trò vui xem rồi. Tiếu Hồ Lâm móc một bao hạt dưa trong không gian ra, chia một nửa cho Đường Miểu.

Đường Tư Hoàng bình thản liếc hai người, sợ Đường Thừa đứng gần đống lửa liền đưa một tay ôm lấy nhóc.

"Ở nhà."

Đường Thừa lại hỏi: "Mẹ thì sao?"

"Cũng ở trong nhà."

"Vậy chúng ta đi tìm ba mẹ đi, con nhớ ba với mẹ rồi." Đường Thừa gối đầu lên đầu gối Đường Tư Hoàng, nghiêng đầu nói.

Đường Tư Hoàng nói: "Từ đây tới chỗ ba mẹ con rất xa."

"Rất xa là bao xa?"

Đường Miểu nhịn cười cực kỳ vất vả. Cha à, cha trả lời như thế thì sẽ chỉ khiến cậu bạn nhỏ này hỏi thêm một đống vấn đề nữa thôi.

"Đến khi con uống hết mấy hộp sữa."

Đường Thừa mỗi ngày đều phải uống một hộp sữa.

Đường Thừa giơ tay đếm đếm, hào hứng nói: "Đã rõ, bác lấy ra tám hộp sữa đi, Thừa Thừa sẽ cố gắng uống hết." Bé con vừa nói vừa vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.

Đường Tư Hoàng: "..."

"Ha ha ha..." Đường Miểu cùng Tiếu Hồ Lâm không kìm được nữa mà cười phá lên.

Đám Đường Thất cũng buồn cười nhưng không dám cười thành tiếng.

Đường Tư Hoàng vươn tay kéo Đường Miểu vào lòng, vỗ một phát lên mông cậu, thản nhiên lấy ra một cái lược từ trong không gian đưa cho Đường Thừa.

"Đi chải lông cho Hổ Vương đi."

"Chú, chú nghe lời một chút, bác sẽ không đánh chú đâu. Bác, bác đánh nhẹ một chút nha." Đường Thừa nhòm Đường Miểu, cái giọng đầy vẻ khuyên bảo, nói xong liền cầm lược chạy lon ton tới cạnh Hổ Vương, bắt đầu chải lông cho nó.

Bộ dáng ông cụ non lần nữa khiến cả bọn phì cười.

Đường Miểu vẫn còn bị Đường Tư Hoàng "đánh": "..." Thật uổng công thương thằng nhóc này!

Đường Thất lo Đường Thừa bị cảm, còn lót một tấm đệm lông cừu dưới mông nhóc.

"Đường Tư Hoàng, thả con ra." Đường Miểu vùng vẫy trong ngực Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng lại vỗ thêm phát nữa lên mông cậu mới chịu buông cậu ra. Thằng nhóc này nhất định là cố ý, cọ đến độ y sắp bốc hỏa luôn rồi.

"Đường Thừa, tối nay con ngủ với ông chú Tiếu, bên đó có nhiều đồ chơi lắm."

"Dạ." Đường Thừa vui vẻ đáp lời, còn bán manh với Tiếu Hồ Lâm, mi gió với hắn, "Ông chú Tiếu, tối nay Thừa Thừa ngủ với ông chú nha."

Tiếu Hồ Lâm cười khan: "Được, hoan nghênh Thừa Thừa."

Quả nhiên, trêu ghẹo là không tốt mà. Tiếu Hồ Lâm không làm gì Đường Tư Hoàng được, tầm mắt dời sang Đường Tam và Lý Thái Thái. Mấy năm nay, người dù kém cỡ nào cũng học được cách làm cơm. Hai người Đường Tam và Lý Thái Thái, một người rửa rau, một người làm đồ ăn, phối hợp cực kỳ ăn ý.

"Haizz, Tiểu Tam, cậu và Lý Thái Thái đã lâu không có người yêu rồi, dứt khoát góp gạo thổi cơm chung luôn đi. Tôi thấy hai người hợp lắm đấy."

Đường Tam tuyệt đối chỉ thích mấy em gái mềm mại, nghe vậy thì tóc gáy dựng đứng hết cả lên, câm lặng liếc hắn một cái.

Lý Thái Thái thì khá là bình thản, nhàn nhã đáp lời: "Lão đại, Hồ Đồ đội chúng ta gả một người đi là đủ rồi."

"Ha ha ha..." Tất cả đều há mồm cười sằng sặc.

Câu đáp trả này phải nói là quá "trất". Đường Miểu buồn cười đến độ vỗ bôm bốp lên đùi Đường Tư Hoàng, khóe môi Đường Tư Hoàng cũng treo một nụ cười vô cùng vui vẻ.

"Người lớn thật là kỳ quái, chẳng hiểu nổi." Đường Thừa tò mò quay đầu ngó lại, lắc lắc đầu, tiếp tục chải lông cho Hổ Vương.

Hổ Vương vặn vẹo người, cảm thấy mình thiệt quá thống khổ. Lực tay của trẻ con yếu xìu, rõ ràng là đang gãi ngứa nó.

"Phắc!" Tiếu Hồ Lâm nổi bão vỗ ghế, "Lão đại của cậu mới là người lấy vợ!" Giờ sao thế này? Thân là đội trưởng mà sao càng ngày hắn càng chẳng có uy tín vậy?

"Cha, chú Tiếu với Đường Thất, người nằm dưới là chú Tiếu thật hả?" Đường Miểu kề sát tai Đường Tư Hoàng, nhỏ giọng hỏi.

Đường Tư Hoàng thấy Đường Thừa không chú ý bên này liền thừa cơ hội hôn cái chóc lên khóe môi Đường Miểu, cũng kề sát tai cậu nói nhỏ vài câu.

Đường Miểu tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Ăn trưa xong, hai chiếc xe tiếp tục lên đường. Thôn Tiểu Lý ở phía trước, cách bọn họ chừng năm dặm, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng chuyển sang đi vòng, đổi sang đi đường làng rồi chạy ra quốc lộ.

Thấy tang thi thì dĩ nhiên không tránh, Đường Miểu tràn trề sức sống, xung quanh ra tay. Đường Tư Hoàng ôm Đường Thừa trong lòng, ở cạnh hỗ trợ. Tiếu Hồ Lâm đứng xem náo nhiệt vỗ tay khen hay, Đường Tư Hoàng giơ chân đạp một phát, trực tiếp đẩy một tang thi dị năng tới trước mặt Tiếu Hồ Lâm.

Tiếu Hồ Lâm la oai oái, mau chóng nghênh chiến.

"Cho vừa." Đường Thất miệng thì nói vậy, nhưng mắt thì nhìn chòng chọc con tang thi dị năng kia, chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.

"Chú lợi hại quá!" Đường Thừa vỗ tay khen ngợi.

Đây là một bầy tang thi quy mô nhỏ, cả nhóm ứng đối khá là dễ dàng. Nếu như có quá nhiều tang thi thì bọn họ sẽ không mạo hiểm, huống hồ ở đây còn có một bé con.

Giải quyết xong tang thi cuối cùng, từ bên trong khu rừng xuất hiện một nhóm người. Có tổng cộng mười một người, mặt mày ai nấy đều cực kỳ hung ác. Bọn gã chỉ có một chiếc xe, có một người phụ nữ ngồi trên nóc xe, một người phụ nữ có dáng người đẫy đà. Ả ta chăm sóc bản thân không tồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, vừa thành thục lại quyến rũ. Trên người ả là một tấm da thú màu đen, che phủ phần ngực cùng thân dưới, hai cánh tay và chân đều lồ lộ bên ngoài, làn da màu mật ong do phơi nắng một thời gian dài, lộ rõ một sự hấp dẫn khác biệt. Đây là một người phụ nữ có bề ngoài dịu dàng, nhưng sắc mặt cùng ánh mắt lại chẳng chút ôn nhu, ngược lại còn cực kỳ bá đạo. Tư thái cao cao tại thượng cư nhiên không làm người ta thấy phản cảm, ngược lại còn thấy được ả ta nhất định không đơn giản.

"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao?" Tiếu Hồ Lâm cười như không cười, nhìn ả ta đầy dò xét. Người sáng suốt nhìn là biết ả đàn bà này là thủ lĩnh của cả nhóm người vừa xuất hiện. Đều là dị năng giả, có người ẩn núp trong bóng tối, bọn họ đã phát hiện ra từ lâu. Chỉ là đối phương âm thầm quan sát, cả bọn cũng chỉ có thể yên lặng không ra tay.

Ả ta không để ý tới hắn, mà nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng, bị tầm mắt lạnh băng của Đường Tư Hoàng đảo qua mới dời sang Đường Thừa trong lòng y, miệng khẽ cười, nom có hơi quỷ dị.

Đường Miểu bước tới trước người Đường Tư Hoàng, thản nhiên dựa người vào y, tư thái vô cùng thoải mái.

"Thím à, có chuyện gì sao?"

Phụ nữ kỵ nhất là bị người ta kêu già, nhưng người đàn bà này chỉ liếc Đường Miểu một cái, hoàn toàn là bộ dáng người lớn không đi so đo với trẻ con.

Đường Miểu lại càng thấy thú vị, quan sát kỹ ả ta cùng đám thuộc hạ, lại càng thấy là lạ. Những người này quả thật là con người, nhưng chẳng hiểu sao, cho dù chẳng làm gì, lại vẫn khiến cậu có cảm giác khác thường.

Người đàn bà thả người, trượt xuống xe, sau khi đứng thẳng càng lộ ra thân hình thon dài đầy đặn của mình. Chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên vểnh thì vểnh. Đám Đường Nhất hoàn toàn là đánh giá theo góc độ thưởng thức, dáng người của người đàn bà này quả thật là thượng đẳng.

"Tôi là Cáo Đen, không biết có vinh hạnh được mời anh đến chỗ tôi làm khách không."

Câu này là nói với một mình Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: "Không có hứng thú."

Đường Thừa nhìn nhìn ả ta, lại ngó sang Đường Tư Hoàng, kề miệng sát tới tai y thì thầm: "Bác, chú gọi bà ta là "thím", vậy Thừa Thừa có phải nên gọi là "bà" không? Thừa Thừa thông minh lắm đúng không?"

"Phụt — " Tiếu Hồ Lâm phì cười.

Vẻ mặt ả ta khẽ biến đổi.

Đường Miểu hôn một cái lên mặt Đường Thừa.

Đường Tư Hoàng cũng hôn cái chóc lên má Đường Thừa. Đây là lần đầu tiên y có hành động thân mật như vậy với Đường Thừa. Không biết là cố ý hay vô tình mà chỗ y hôn lại trùng với chỗ Đường Miểu đã hôn. Đường Miểu cười như không cười nhìn y, đổi lấy một cái cong môi của Đường Tư Hoàng.

"Đi thôi." Đường Tư Hoàng ra hiệu tất cả lên xe. Y đoán người phụ nữ này chỉ e là thủ lĩnh của căn cứ thôn Tiểu Lý mà vị đội trưởng kia đã nói, hơn nữa rõ ràng là chẳng có ý gì tốt lành. Người ta thường nói, phép vua thua lệ làng *, tránh được thì nên tránh.

(*: nguyên văn là [强龙不压地头蛇], dịch thô là cường long không áp được rắn nhà, dù là một con rồng mạnh cũng khó thắng nổi rắn trên địa phương của nó, cường long chỉ người có quyền, rắn địa phương chỉ ác ôn côn đồ, hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ở địa phương. [Nguồn: Sưu tầm])

Ả đàn bà cười khẽ, không nói gì. Thuộc hạ của à lại tách ra làm hai nhóm, tỏ rõ muốn ngăn bọn họ.

"Chỉ là mời các vị đến làm khách thôi, các vị sợ gì chứ? Quân đoàn hoa quả danh chấn thiên hạ, đội viên của nó hẳn không nhát gan như vậy mới đúng chứ." Ả ta chậm rãi nói.

Đường Tư Hoàng thản nhiên đáp: "Không phải người nào cũng có tư cách mời bọn ta. Cô, còn chưa đủ tư cách."

Người phụ nữ nọ có lẽ là chưa bao giờ bị miệt thị như vậy, ánh mắt tức thì lạnh như băng, phất tay phải, ngữ điệu chậm rãi ung dung: "Chỉ để một mình hắn sống, những người khác..."

Đường Miểu thật sự không nhịn cười nổi nữa, bật ra tiếng cười chẳng đúng lúc. Cậu hiểu rồi, người đàn bà này vừa ý người đàn ông nhà cậu? Người khác để ý tới người yêu của cậu, cậu dĩ nhiên là tức giận, nhưng cũng thấy cực kỳ buồn cười. Trước đây không phải là không có người vừa mắt cha cậu, nhưng đây là lần đầu tiên có người cướp đoạt trắng trợn như thế.

————

[1] Nhà mái bằng: loại nhà mà mọi thứ đều nằm trong một không gian, chỉcó một tầng trệt duy nhất, không có lầu.

Không gian bên trong thường là thế này

************