*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối của tổ hành động là mì, Đường Miểu cùng Đường Hâm không nằm trong biên chế nên đội ngũ không bao bữa tối cho bọn họ. Việc này ngược lại còn tiện cho Đường Miểu. Vì cậu không thích ăn mì, một ngày ba bữa mà không được ăn cơm, đối với cậu chẳng khác gì trừng phạt.
Bắt chuyện với Cố Lâm Phong, Đường Tư Hoàng dẫn Đường Miểu cùng Đường Hâm tới một bãi đất trống gần đó, lấy bếp ga hai lò ra chuẩn bị nấu cơm. Bên dùng nồi áp suất nấu cơm, bên thì xào rau. Tiếu Hồ Lâm đi theo được thơm lây, hắn cung cấp gạo, Đường Tư Hoàng cung cấp đồ ăn. Thức ăn bao gồm rau hẹ, đậu hà lan, củ cải chua Xuân thẩm làm và rau ngâm thịt bò do Đường Miểu làm. Người cầm muôi dĩ nhiên là Đường Miểu.
Diệp Lâm là dị năng giả hệ thủy, Đường Miểu nhờ ông ta hỗ trợ chút nước để rửa rau, ông ta sảng khoái đáp ứng. Đường Miểu cám ơn bằng một nắm hạt đậu hành khô xào với dầu muối để ăn vặt, Diệp Lâm nếm thử một hạt thì liền luyến tiếc ăn, cười nói thôi giữ lại để mang về cho con trai.
Củ cải chua tuy bình thường, nhưng sau khi được Đường Miểu lấy ra xào với ớt xắt sợi thì liền thơm nức mũi.
Trương Đăng Cực nhìn có không ít người duỗi cổ về phía bên kia, đột nhiên cảm thấy việc mình cho phép Đường Miểu cùng Đường Hâm đi theo là một quyết định sai lầm.
Hương thơm ngon lành phả vào mặt, Tiếu Hồ Lâm hít hít mũi. Nếu không phải do địa điểm không thích hợp, hắn thật sự muốn uống hai chung rượu. Tiếu Hồ Lâm vô cùng hâm mộ nghiêng mắt nhìn Đường Tư Hoàng, cái tên này bình thường nhất sống còn tốt bây giờ.
"Thiệt muốn ăn ké nha~" Một âm thanh của nữ truyền đến từ sau lưng.
Đường Miểu thấy cái giọng này có hơi quen quen, nhìn lại, thì ra là Vân Thâm Thâm, không ngoài dự đoán, trong miệng vẫn còn đang nhai cái gì đó, hình như là nho khô.
"Sao không nói sớm, không có nấu cơm cho chị." Vân Thâm Thâm người này rất đặc biệt, Đường Miểu khá có hảo cảm với người này. Chỉ là cậu không nghĩ tới, Vân Thâm Thâm cũng đi cùng. Đưa mắt nhìn lại, cô có lẽ là nữ giới duy nhất trong đội ngũ.
"Ý là sẽ làm đồ ăn cho tôi hở?" Hai mắt Vân Thâm Thâm sáng ngời, nho khô cũng không thèm ăn nữa.
Đường Miểu nhìn nguyên liệu nấu ăn đã dọn xong, thấy có vẻ không đủ lắm. Chỉ cần người nấu là cậu, Đường Tư Hoàng và Đường Hâm đều ăn nhiều hơn bình thường, mà bây giờ lại có thêm một tên Tiếu Hồ Lâm. Nhưng cậu vẫn gật đầu, bảo Đường Tư Hoàng lại lấy đậu nành rang ra, để đầy khay.
Vân Thâm Thâm thấy Đường Tư Hoàng ngồi cạnh bàn ăn, thoáng do dự rồi mới ngồi xuống. Loại đàn ông như Đường Tư Hoàng này thật ra là tình nhân trong mộng của cô, nhưng không hiểu vì sao, có cơ hội nhìn mà cô lại không dám nhìn.
Hiệu suất của Đường Miểu rất cao, bốn món ăn mau chóng ra lò, Đường Hâm nhanh nhẹn bày bát đũa. Cuối cùng, năm người bọn họ ngược lại ăn xong trước những đội khác.
Tiếp đó mọi người vào thôn. Đường Miểu vốn tưởng mình sẽ có cơ hội để biển diễn quyền cước, nhưng người do căn cứ lựa chọn quả nhiên đều là tinh anh, trừ nhân viên y tế và dị năng giả không gian thì 98% những người còn lại đều có dị năng. Khiến người ta thấy ngoài ý muốn là, thân là chỉ huy tối cao, Trương Đăng Cực lại không có dị năng. Thế nhưng sau khi anh ta đánh vài chiêu thì không người nào dám xem thường anh ta nữa.
Cố Lâm Phong là dị năng giả hệ thổ, đại sát tứ phương, đại triển hùng phong.
Sau khi vào thôn, Đường Miểu cùng Đường Hâm gϊếŧ được hết thảy bốn tang thi, còn chưa kịp thi triển thêm thì các dị năng giả còn lại đã tiến quân thần tốc theo kế hoạch của Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong, nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ tang thi trong thôn.
Dị năng giả không gian và nhân viên y tế đều rất nhẹ việc, đợi các binh sĩ xử lý hết tang thi thì dọn dẹp sơ phòng ở rồi vào.
Cố Lâm Phong sắp xếp ba người Đường Miểu, Đường Tư Hoàng và Đường Hâm vào chung một phòng, ngồi lại một chốc rồi đi.
Đường Tư Hoàng tiễn hắn ta tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Miểu đang nói chuyện với Đường Hâm, rồi nhìn lại nói với Cố Lâm Phong: "Cố thiếu, cám ơn cậu đã quan tâm đến chúng tôi, chỉ là việc này sẽ khiến cho rất nhiều người bất mãn, về sau những chuyện này không cần phải phiền đến Cố thiếu nữa."
Cố Lâm Phong sững sốt rồi cười nói: "Đường tiên sinh thoạt nhìn không giống người để ý đến đánh giá của người khác."
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: "Tôi càng không giống người thích tìm phiền toái."
Cố Lâm Phong từ chối cho ý kiến cười cười, quay người chậm rãi rời đi. Hắn không nghĩ tới Đường Tư Hoàng khôn khéo đến vậy, nhanh thế đã nhìn ra mục đích của hắn. Phiền thật. Ngoài ra, Trương Đăng Cực cũng là một vấn đề, không biết có phải do hắn nghĩ quá nhiều không mà cứ thấy anh ta hình như cũng có cùng cách nghĩ với mình. Nhưng có một điểm, hắn có ưu thế hơn Trương Đăng Cực. Đó là, hắn có dị năng, còn Trương Đăng Cực thì không. Đúng rồi, còn có nha đầu Vân Thâm Thâm kia, hình như có quan hệ không tệ với anh em Đường gia, có lẽ có thể đột phá từ người này?
Sau khi Đường Tư Hoàng trở vào, vừa ngồi xuống đã bị Đường Miểu đút cho một miếng táo.
"Hai người nói gì thế?"
Đường Tư Hoàng ấn ấn mi tâm: "Không có gì. Ngày mai phải dậy sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Sao vậy?" Đường Miểu nhìn ra sự mệt mỏi của y, "Chiều cha ngủ nhiều như vậy mà vẫn còn mệt sao?" Hiện tại cậu vô cùng có tinh thần a.
Đường Hâm tự giác đứng dậy, bước tới cạnh sofa rồi nằm xuống đưa lưng về phía hai người.
"Vốn không ngủ." Đường Tư Hoàng liếc qua Đường Hâm, im lặng hôn một cái lên môi Đường Miểu, đùa, "Con thấy trong hoàn cảnh đó ta còn có thể ngủ sao?"
Đường Miểu bị nụ cười của y hấp dẫn, nhịn nhịn một hồi, cuối cùng không chịu được nữa mà sáp tới chạm vào môi y. Động tác có hơi mạnh, làm phát ra một tiếng vang ám muội.
Đường Hâm ho khan một tiếng.
Đường Miểu quay đầu nói với hắn: "Khụ cái gì mà khụ? Em cắn táo mà."
"Anh cũng chưa nói em không phải đang cắn táo." Đường Hâm lạnh nhạt nói.
Đường Miểu tức thì nghẹn họng.
Đường Tư Hoàng cười cười, lấy một tấm thảm mỏng và gối đầu cho Đường Hâm, rồi kéo Đường Miểu nằm xuống giường, tắt đèn pin.
"Con còn chưa ăn táo xong."
"Ta cũng muốn ăn "trái cây"." Đường Tư Hoàng ghé sát vào tai cậu khẽ nói, lấy quả táo trong tay cậu đặt lên bàn, đè cậu xuống, đưa tay kéo mền lên che phủ cả hai người, đôi môi dán sát vào môi cậu, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ. Đường Miểu vòng tay qua cổ y đáp lại. Để ý đến Đường Hâm nên hai người cố kiềm chế không tạo ra âm thanh gì, hôn hôn một lúc lâu rồi mới tách ra.
"Vào?" Đường Tư Hoàng kéo tay Đường Miểu, viết vài chữ trong lòng bàn tay cậu. Trong phòng tối đen như mực, không cần sợ Đường Hâm phát hiện.
Đường Miểu do dự một lúc lâu, cuối cùng viết vào tay y: Không.
Tay Đường Tư Hoàng mò mẫm luồn vào áo Đường Miểu, thỉnh thoảng lại khẽ vuốt người cậu, cuối cùng viết ra ba chữ "Thật sự không" cùng một dấu hỏi to đùng. Cảm giác truyền đến từ mỗi đường nét y viết xuống, Đường Miểu khẽ run, trong bóng đêm, y cười giảo hoạt, tay lại tiếp tục lân la khắp nơi châm lửa.
Gian nan chờ y viết xong, Đường Miểu hít nhẹ một hơi, cố nén xúc động muốn phát ra tiếng, viết lại vào tay Đường Tư Hoàng một chữ "Không" to tướng, còn ra sức viết xuống để tỏ vẻ quyết tâm của mình, ôm ý nghĩ "Cha không cho con sống tốt, con cũng không để cha sống khá giả". Lại không ngẫm lại, cậu trừng phạt người yêu nhà cậu, cũng chính là đang trừng phạt chính mình.
Đường Tư Hoàng không viết nữa, cũng không rời khỏi người cậu, mà hô hấp thì nặng nề hơn một chút, lại nhích tới hôn, lần này là một nụ hôn sâu, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Đường Miểu, như muốn hút đi linh hồn của cậu vậy.
Đường Miểu sợ kinh động đến Đường Hâm, khẩn trương đến nỗi cả người cứng đờ, ngay cả thở cũng không dám thở gấp, sắp nhịn không được mới bấm véo một cái lên cánh tay Đường Tư Hoàng, thầm thấy may mắn là cái giường này đủ chắc, hai người bọn họ quậy như vầy mà không phát ra tiếng động gì.
Hai cánh môi thân mật cọ cọ trên môi cậu, sau đó, Đường Miểu cảm giác được Đường Tư Hoàng trượt khỏi người mình, nằm xuống cạnh cậu. Hai người lẳng lặng nằm đó thật lâu mới cảm giác được cơ thể nóng hầm hập của đối phương dần hạ nhiệt.
Đường Miểu căn bản là không bình tĩnh được, lại nói tiếp, cậu và Đường Tư Hoàng đã vài ngày không này nọ này kia rồi. Ý thức được nhiệt độ cơ thể có xu hướng tăng cao, cậu mau chóng tưởng tượng bản thân đang ở trong một nơi trời băng đất tuyết. Biện pháp này rất hữu hiệu, chỉ một lúc sau, nhiệt độ cũng dần giảm xuống, cậu thậm chí còn thấy có hơi lạnh, rúc người vào ngực Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng ôm lấy cậu, vói tay vào phía lưng áo cậu vuốt vuốt vài cái, hai người nhanh chóng thϊếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, Đường Miểu đột nhiên bừng tỉnh, lau ót một cái, mồ hôi đầm đìa.
"Miểu? Sao vậy?" Đường Tư Hoàng bị đánh thức, vỗ vỗ lưng cậu, hơi chống người dậy, với tay cầm lấy đèn pin.
Đường Miểu vội đè y lại, thấp giọng nói: "Không có gì, tối uống nước hơi nhiều, con ra ngoài một chút."
"Đi đi."
Đường Tư Hoàng vẫn mò lấy đèn pin, trước khi y bật lên Đường Miểu liền chộp vào tay, đứng dậy đi ra ngoài. Đứng trong sân, đón nhận cơn gió đêm thổi qua, đầu óc cậu cũng thanh tỉnh hơn nhiều, sờ sờ ngực, tim vẫn còn đập thình thịch thình thịch liên hồi. Cậu chỉ biết mình vừa mơ thấy một cơn ác mộng, nên mới bị dọa mà tỉnh giấc, nhưng nội dung giấc mơ lại quên sạch, không thể nào nhớ ra được, cái duy nhất nhớ rõ là cảm giác sợ hãi kinh hoàng khiến người ta hít thở không thông.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy.
Đứng ngây ngốc một hồi, cậu đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc, Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm đều ở đây, nghĩ nhiều chẳng phải tự làm khổ mình sao? Làn da bị gió quất vào mà trở nên lành lạnh, cậu nhanh chóng đi tới một góc tối đi tiểu, rồi chạy về phòng, nhảy lên giường, chen vào vòng ôm ấm áp của Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng không biết là thức hay ngủ mà rất thuận tay ôm lấy cậu, nâng chân kẹp cậu lại.
Đường Miểu chỉnh thành tư thế nằm cho thoải mái, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hôm nay là một ngày nhiều mây, mưa rơi tí tách tí tách, khiến cho bầu không khí nặng nề thêm vài phần, không ai có tâm tư nói chuyện với nhau, mỗi người đều yên tĩnh làm việc của mình. Vội vàng ăn bữa sáng, đội ngũ lần nữa lên đường.
Mưa đánh vào tấm bạt phủ xe, lộp bộp lộp bộp. Độ ấm hiện thấp hơn hôm qua vài độ, đã vậy lại còn có gió, tất cả mặc áo khoác vào, nhưng vì xe đang vội chạy đi nên vẫn rất lạnh. Một lớp bạt căn bản không thể ngăn được gió lạnh. Đường Tư Hoàng lấy ba cái áo lông trong không gian ra, lại lấy ra ba cái đệm lót cho sofa lót xuống chỗ ngồi, ngăn cách với sàn xe lạnh lẽo.
Cố Lâm Phong để Trần Dược lấy ra vài tấm thảm cho các binh sĩ dùng, ba người xài một cái, sắp xếp xong, hắn lại bảo Trần Dược lấy hai bộ quần áo dày đưa cho hai người lái xe.
Đường Miểu giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì còn bảy tiếng nữa là bọn họ tới mục tiêu.
*************************