"Cha, sau khi về, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với cha." Ngồi xuống ổn định, Đường Miểu lập tức nói.
Đường Tư Hoàng lái xe rất nhanh, nhìn cậu một cái rồi gật đầu: "Vừa vặn, ta cũng có chuyện muốn nói với con." Bộ dáng hiện tại của đứa con út nhà y thật sự không thể nói là đẹp mắt, vì lăn trên tuyết nên quần áo vừa dính bùn vừa dính tuyết, chỗ khuỷu tay trái cũng bị quẹt rách, để lộ ra áo lông xám bên trong, mái tóc quăn mềm mại cũng rối bời. Nhưng thật kỳ lạ Đường Tư Hoàng lại thấy bộ dáng này của cậu rất đáng yêu. Ừm, thật sự rất đáng yêu, nhất là hai cái lúm đồng tiền nhỏ nhỏ kia.
Mọi người đều vừa mệt vừa đói, cả đường không nói gì, bốn chiếc tốc độ không giảm nhanh chóng chạy về căn cứ. Vài phút cuối cùng khi căn cứ sắp đóng cửa, bọn họ rốt cuộc cũng tới nơi.
Đường Xuân và Phùng Dã bị cách ly, đám Đường Tư Hoàng thì trở về biệt thự, Tiếu Hồ Lâm cũng đi cùng.
Đường Tư Hoàng lại bảo Đường Văn và Đường Nhất đi chuẩn bị vài thứ đưa cho Đường Võ, Đường Xuân và Phùng Dã, ngoài ra còn chuẩn bị một chút vật tư đưa cho người gác để ba người Đường Võ dù bị cách ly cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Tiếu Hồ Lâm đợi đến khi Đường Tư Hoàng phân phó xong xuôi thì híp mắt cười: "Trong một ngày, quân đoàn hoa quả đã có được ba dị năng giả, đây là một chuyện trọng đại, nhất định phải chúc mừng. Tối nay tôi lại cọ ăn bên các cậu một bữa nữa rồi."
Đường Miểu nghe xong liền biết hắn có ý định gì — nhất định là muốn hỏi kỹ càng chuyện liên quan đến dị năng.
Đường Hâm và Đường Nhất, Xuân thẩm giờ mới biết chuyện dị năng, mặt đều lộ vẻ vui mừng. Chỉ là xét thấy Tiếu Hồ Lâm dù sao cũng là "người ngoài" nên chưa hỏi gì.
Đường Tư Hoàng nghĩ một chốc rồi nói: "Đường Văn, cậu cùng Trương Vọng đi an bài một chút, bữa tối chúng ta ăn bên khu cách ly."
Đường Văn và Trương Vọng thoáng sửng sốt, lên tiếng đáp lại rồi vội vàng ra ngoài.
Đường Miểu thất vọng bĩu môi. Xem ra hôm nay lại lỡ mất dịp tốt để tỏ tình rồi. Bất quá, cậu lập tức tự an ủi mình, không cần gấp, vẫn còn nhiều cơ hội.
Đường Tư Hoàng sở dĩ sắp xếp ăn cơm tối ở khu cách ly, tất nhiên là vì muốn nói chuyện dị năng, thuận tiện cho cả ba người Đường Võ, Đường Xuân và Phùng Dã nghe luôn. Không thể không nói, Đường Tư Hoàng thật sự là một người lãnh đạo xuất sắc, người Đường gia có thể đi theo y thật sự rất may mắn. Tiếu Hồ Lâm lần nữa sâu sắc cảm nhận được điểm này, như có điều suy nghĩ.
Đường Văn không hổ là trợ thủ đắc lực của Đường Tư Hoàng, sau khi đưa lên vài thứ tốt, nhân viên phụ trách quản lý khu cách ly liền chuẩn bị cho bọn họ một gian phòng an toàn mà an tĩnh. Đây cũng không phải chuyện gì đáng nói. Mục đích người ta cách ly là để ngăn chặn việc có người biến thành tang thi, chỉ cần lúc mấy người Đường Tư Hoàng rời đi, kiểm tra cơ thể một lần nữa thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Tiếu Hồ Lâm phái hai thuộc hạ đáng tin cậy tới thay Đường Tư Hoàng canh nhà. Xuân thẩm làm cơm xong, Đường Nhất và Đường Tam hỗ trợ bỏ vào hộp rồi lái xe tới khu cách ly.
Những người còn lại thì đi bộ, đám Đường Văn và Trương Vọng nói chuyện với Tiếu Hồ Lâm, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng trong lúc bất tri bất giác tuột lại ở cuối hàng ngũ.
Trời đã tối đen, nhưng vẫn còn trong thời gian cung cấp điện, ánh đèn từ các tòa nhà rọi xuống, sáng tối giao nhau. Đường Miểu vô cùng khẩn trương. Bất kể nói thế nào thì ngày hôm nay vô cùng trọng đại với cậu, sau khi cậu tỏ tình, cậu và Đường Tư Hoàng hoặc là càng thêm thân mật, hoặc là xem như người xa lạ, sợ rằng không có đường thứ ba.
Ban ngày cậu vốn rất tự tin, nhưng tới tối, không hiểu sao lại thấy thấp thỏm không yên. Cậu nghiêng đầu nhìn Đường Tư Hoàng, lại có chút chột dạ đảo mắt nhìn chung quanh, làm như không có gì nói: "Cha, vừa rồi lúc mới về, con vô tình thấy có hai người đàn ông ôm nhau vô cùng thân mật, cái này trong căn cứ hình như không hiếm thấy."
"Ừ."
Tâm Đường Miểu đột nhiên căng lên: "Về chuyện này, cha nghĩ thế nào?"
Trong lòng Đường Tư Hoàng khẽ động, nói: "Chỉ cần hai bên thấy không có vấn đề gì thì chẳng sao cả. Còn con?"
Đường Miểu liên tục gật đầu, ôm lấy vai y, cười nói: "Con cũng thấy thế. Vậy cha—"
"Này, hai người trốn ở đó nói thầm cái gì thế hả?" Tiếu Hồ Lâm quay đầu lại thúc giục, nụ cười trên mặt mang theo vài phần giảo hoạt, "Đi mau lên."
Đường Tư Hoàng híp mắt nhìn hắn, Tiếu Hồ Lâm cười cười nhìn lại, nhìn một lúc mới quay đi.
Đường Miểu nhụt chí bĩu môi, kéo Đường Tư Hoàng bước đi nhanh hơn.
Vì để phòng ngựa vạn nhất, ba người Đường Võ, Đường Xuân và Phùng Dã tuy ngồi cùng bàn với mấy người Đường Tư Hoàng nhưng đồ ăn để riêng ra.
Xuân thẩm thấy bọn họ sắc mặt không tệ, lúc này mới thật sự an tâm. Nhưng trong lòng mọi người vẫn không khỏi có chút nghĩ lại mà sợ, may mà ba người Đường Võ không phải do tang thi làm bị thương, bằng không, bọn họ sẽ phải mất đi ba người thân, ba người bạn thân thiết.
Tiếu Hồ Lâm là người ngoài duy nhất ở đây, nhưng hắn lại không hề thấy mất tự nhiên, đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình xong xuôi liền nhắc tới chuyện dị năng.
"Quân đoàn hoa quả đúng là gáy một tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc, một lần là có luôn ba dị năng giả, chúc mừng các cậu! Kính các cậu một ly. Về sau Hồ Đồ đội còn phải nhờ các cậu chiếu cố đấy. Ha ha..."
Cửa sổ đều đã đóng chặt, hơn nữa còn tận lực đè thấp âm thanh xuống, không cần phải lo lắng sẽ có người nghe lén. Người bên ngoài dù biết rõ người của quân đoàn hoa quả tụ tập ở đây, cũng sẽ chỉ cho rằng Đường Tư Hoàng thương cảm cho thuộc hạ của mình.
Tiếu Hồ Lâm chúc mừng xong liền tò mò hỏi: "Tư Hoàng, Đường Văn, Tiểu Thất, cái này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các cậu có cảm giác gì?"
Mấy người không có dị năng đều vểnh tai nghe. Trong lòng mỗi người đàn ông đều ôm mộng anh hùng, ai mà không hy vọng mình sẽ cường đại hơn?
Đường Văn nghĩ nghĩ rồi nói: "Rất khó nói cụ thể đó là cảm giác gì. Lúc đó tôi bị ba tang thi dồn vào góc, trong lúc cấp bách, tôi chém một đao ra, từ cơ thể bỗng tuôn ra một cỗ lực lượng lạ lẫm, sau đó hỏa cầu liền xuất hiện."
Tình huống của Đường Thất cũng tương tự — một giây kia khi tính mạng bị uy hϊếp, trong lòng hắn đã toát ra một sự không cam lòng mãnh liệt, trong lúc kích động, thủy dị năng liền bộc phát.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Tư Hoàng.
"Dị năng của tiên sinh hình như là lôi hỏa song hệ." Đường Văn phân tích.
Tiếu Hồ Lâm tán thành: "Tôi cũng thấy thế."
Đường Tư Hoàng từ chối cho ý kiến, y tạm thời vẫn còn chưa rõ ràng lắm dị năng của mình rốt cuộc là gì. Dị năng của y quả thật có hỏa và lôi, nhưng hình như vẫn còn một thứ gì khác. Cụ thể là gì thì không nói rõ được, chỉ có một cảm giác vô cùng mơ hồ. "Điểm mấu chốt để kích phát dị năng có thể là tinh thần lực, hoặc là nói — du͙© vọиɠ, du͙© vọиɠ muốn sống."
Tiếu Hồ Lâm hâm mộ cảm thán: "Dị năng của các cậu đều lợi hại hơn nhiều những dị năng giả khác, theo như tôi được biết thì hỏa cầu và thủy cầu của người khác đều rất nhỏ. Hơn nữa, theo tình hình trước mắt thì dị năng của Tư Hoàng, trừ dị năng không gian, thì chính là dị năng mạnh nhất."
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cũng biết điểm này rất kỳ lạ, bất quá cả hai đều có một phỏng đoán: có lẽ có liên quan đến nước giếng mà bọn họ từng uống. Nếu nói bọn họ có chỗ nào bất đồng với người khác thì chỉ có mỗi điểm này. Đương nhiên, cả hai đều không định nói chuyện này ra.
"Tới đây, kính các cậu thêm một ly, về sau Hồ Đồ đội bọn tôi có thể được thơm lây rồi." Trong mắt Tiếu Hồ Lâm không hề có vẻ ghen ghét, chỉ chân thành chúc mừng bạn của mình, nâng chén rượu với Đường Tư Hoàng, Đường Văn và Đường Thất.
"Không dám, không dám." Đường Văn và Đường Thất đáp lời, cũng nâng chén rượu lên.
Cả bọn Đường Nhất đều nở nụ cười. Trên người có dị năng, có nghĩa là tăng thêm một phần bảo đảm trong tận thế này, cho dù tố chất tâm lý của bọn họ không tồi thì lúc này cũng không thể khống chế được mà kích động.
Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng lần nữa cạn sạch chén, nhướng mày: "Cha, uống ít thôi." Tối nay cậu còn định tỏ tình đó.
"Aiyo, Tư Hoàng, từ khi nào mà cậu có thêm một quản gia thế?" Tiếu Hồ Lâm cười to: "Có được dị năng là chuyện tốt, phải ăn mừng. Đường Tiểu Miểu, nếu con không muốn cha con uống nhiều thì uống thay cậu ta đi."
Đường Miểu tất nhiên sẽ không đáp ứng, chịu ảnh hưởng từ Đường Tư Hoàng, cậu chỉ thích uống rượu nho. Cậu cực kỳ bình tĩnh nhìn qua Đường Hâm: "Đường Hâm, anh là con trai trưởng của cha, phải gánh vác phần trách nhiệm này."
Đường Hâm câm nín, thầm nghĩ mình thật đúng là nằm cũng trúng đạn mà. Hắn cũng không thích uống rượu đó? Nhất là rượu trắng.
Tiếu Hồ Lâm không biết là bị rút gân nào, đổ đầy rượu vào chén Đường Miểu: "Tiểu Miểu, con cũng xem như trưởng thành rồi, nên học cách uống—"
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy một cánh tay thon dài không thèm để ý lấy đi chén rượu trước mặt Đường Miểu, chủ nhân bàn tay này ực một cái uống cạn rượu. Chẳng phải Đường Tư Hoàng sao?
Tiếu Hồ Lâm cười quỷ dị, lần nữa rót đầy cho Đường Tư Hoàng: "Tới đây, tới đây, thêm một chén nữa."
Đường Miểu tinh tường thấy được mặt Đường Tư Hoàng thoáng ửng đỏ, trong lòng khẽ động, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Có lẽ để cha uống say cũng là một chuyện tốt, có thể thăm dò xem cha rốt cuộc nghĩ thế nào về cậu. Như thế, cậu cũng có thể chọn ra cách tỏ tình tốt nhất.
Nghĩ vậy, Đường Miểu không ngăn cản Đường Tư Hoàng nữa, ngược lại còn rót chút rượu vào chén mình, rồi kính rượu Đường Tư Hoàng.
"Cha, Tiếu thúc thúc nói đúng. Chuyện này đáng chúc mừng, con cũng kính cha một chén."
Đường Tư Hoàng nhìn cậu vài giây, ánh mắt có chút thâm ý, cũng nâng chén.
Đường Miểu cười với y một cách cực kỳ vô tội, dùng chân đá Đường Hâm: "Đường Hâm, anh còn ngồi đó làm gì? Mau mời rượu."
Đường Hâm lần này lại không cự tuyệt, đứng dậy kính rượu Đường Tư Hoàng.
Tiếp đó, Đường Miểu không ngừng khuyến khích mọi người mời rượu Đường Tư Hoàng. Thẳng đến khi màu đỏ trên mặt Đường Tư Hoàng biến đậm, đoán chừng đã uống khá nhiều rồi, cậu mới ngăn mọi người lại, gắp cho Đường Tư Hoàng chút đồ ăn, thúc giục y ăn hết.
Vì đã quen cảnh giác trong căn cứ nên những người khác đều khống chế lượng rượu, người thực sự uống say chỉ có Đường Võ thích rượu và Đường Tư Hoàng vô cớ bị chuốc.
Đường Miểu đỡ Đường Tư Hoàng lên xe, đi về trước.
Sau khi về đến nhà, cậu vất vả đưa Đường Tư Hoàng về phòng hai người, rồi gian nan đỡ người nằm lên giường. Đường Tư Hoàng khẽ hừ một tiếng, dường như rất không tình nguyện, hai cánh tay ôm chặt lấy cậu không buông. Đường Miểu giãy hoài không ra, chỉ đành duy trì tư thế khom người đứng thẳng, không được tự nhiên mà tựa lên người Đường Tư Hoàng. Mặt Đường Tư Hoàng và mặt cậu dán sát vào nhau, hô hấp nóng hầm hập thỉnh thoảng phả vào cổ cậu, làm cả người đổ một tầng mồ hôi nóng.
"Cha?" Đường Miểu không xác định lắm cha có thanh tỉnh hay không, ôm y dùng sức đẩy vài cái.
"Hửm?" Đường Tư Hoàng miễn cưỡng mở mắt, sau khi nhìn cậu nửa ngày thì khẽ cười một tiếng, hôn lên mặt cậu.
Đường Miểu còn chưa kịp nói gì, Đường Tư Hoàng đã di động, nâng đầu cậu lên rồi không chút do dự hôn xuống môi Đường Miểu. Đường Miểu kinh ngạc trợn tròn mắt, môi khẽ há, lập tức bị Đường Tư Hoàng nhân cơ hội vói lưỡi vào, đầu lưỡi nóng bỏng, bá đạo càn quấy trong khoang miệng Đường Miểu rồi cuốn lấy lưỡi cậu.
"Cha, con—" Đường Miểu gian nan đẩy y ra, vừa nói được mấy chữ, đột nhiên cảm thấy trời đất đảo ngược, người đã bị Đường Tư Hoàng đè xuống. Đường Tư Hoàng thoạt nhìn có vẻ khó dò hơn lúc trước, đôi mắt lúc này có chút mơ màng, hiển nhiên là say thật.
"Đừng nhúc nhích."
Đường Miểu sững sờ mặc y hôn xương quai xanh của mình, không hiểu sao sự tình lại phát triển tới bước này, trong lòng vừa mất mát lại chờ mong. Mất mát vì lúc này Đường Tư Hoàng đang trong trạng thái không tỉnh táo, có lẽ chỉ xem cậu là người khác; chờ mong vì có thể tiến thêm một bước thân mật với người mình yêu. Đồng thời, đáy lòng cậu còn có vài phần khủng hoảng, nếu Đường Tư Hoàng tỉnh lại phát hiện ra chuyện này có thấy hối hận không?
Đường Miểu khẽ than một tiếng, bỗng nhiên bị Đường Tư Hoàng cắn trúng chỗ nhạy cảm, không khỏi phát ra một tiếng hừ nhẹ. Thanh âm này dường như kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Đường Tư Hoàng, sau một giây dừng lại liền hôn càng thêm kịch liệt.
Đường Miểu cắn răng một cái, đột nhiên dùng sức, đẩy Đường Tư Hoàng nằm ngửa ra bên cạnh, sau đó nhanh chóng áp y xuống dưới thân, ánh mắt trở nên sắc bén lại kiên định.
Sau khi tỏ tình, có lẽ cậu và Đường Tư Hoàng thật sự sẽ phải cứng đối cứng, đã như vậy, còn không bằng cậu ăn sạch Đường Tư Hoàng trước! Ít nhất cậu còn có được một phần hồi ức khó quên.
Trong đầu nghĩ như vậy, Đường Miểu cảm thấy mình càng nhịn không được, toàn bộ khí nóng trong cơ thể đang gào thét ầm ĩ. Đường Tư Hoàng bị cậu đè dưới thân, dường như có chút mờ mịt, nhưng ý cười treo bên môi lại vẫn không biến mất, gương mặt vì vết ửng hồng mà càng thêm mê người.
**********************************