Người mẹ kia ngồi cách đó không xa nhìn nửa ngày, sau đó cắn cắn môi, đẩy đẩy chồng mình. Nam nhân đeo mắt kính nọ chần chờ một lát liền cầm hai bao mì ăn liền đi tới, có chút quẫn bách cười cười: "Thực xin lỗi, các vị, tôi có thể dùng mì ăn liền đổi một chén cơm cho con tôi được không? Làm phiền mọi người."
Đường Xuân thấy Đường Tư Hoàng không có ý kiến, nhẹ gật đầu, cười nói: "Được. Có gì đựng không?"
Nam nhân mừng rỡ, vội vàng nói: "Có, có, cám ơn các anh."
Hắn rất nhanh chạy về lấy một hộp cơm tới, Xuân thẩm múc cho hắn một chén cơm, thêm chút đồ ăn, chọn lấy mấy khối thịt, lại bỏ thêm một khối khoai lang.
"Cảm ơn, cám ơn." Nam nhân hốc mắt hơi ửng đỏ, liên tục nói lời cảm ơn.
Đường Cửu bưng bát cơm ngồi ở bàn bên cửa sổ, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nói: "Tiên sinh, bọn hắn trở về rồi."
"Hắc, trở lại thật đúng lúc." Đường Võ cười rồi cầm lấy bộ đàm, "Trương Vọng, thấy xe bọn tôi không? Chúng tôi đang ở trên quán cà phê, mau lên ăn cơm. Hết."
"Lên ngay, nhớ chừa đồ ăn cho bọn tôi. Hết." Trương Vọng nói.
Đường Cửu quay lại gắp vài đũa thức ăn, cười nói: "Xe bọn Lý Túc chả còn nguyên nữa, chắc đυ.ng phải mấy con tang thi rồi."
Đường Miểu tò mò đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy xe Lý Túc đã nát một nửa, cửa xe bị lõm sâu đến biến dạng, phía đầu xe cũng bị lõm một hố lớn, nhìn từ trên trông thập phần buồn cười, không biết bị tông thế nào nữa.
Cửa rất nhanh bị gõ vang, Đường Cửu đi qua mở cửa, sáu người Trương Vọng nhanh chóng đi vào. Đinh tiểu thư đi cuối cùng, có chút chật vật, áo khoác trên người bị xé mất một tay áo, đầu tóc chỉnh tề cũng trở nên bù xù. Cô ta vừa vào liền làm vẻ mặt đáng thương nhìn Đường Tư Hoàng, y lại chỉ cho cô ta nửa ánh mắt rồi tiếp tục ăn táo.
Đường Miểu thấy Đinh tiểu thư đi về hướng Đường Tư Hoàng, liền bước nhanh tới chỗ Đường Tư Hoàng, ngồi xuống. (Carly: đánh dấu chủ quyền =]]]]])
Hai mắt Đinh tiểu thư lập tức đỏ lên. Trước tận thế, cô ta cũng là một cô gái được cha mẹ chiều chuộng ngậm trong miệng sợ tan, có khi nào phải chịu sự lạnh nhạt này?
Xuân thẩm cũng là phụ nữ, hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của cô, cũng có vài phần thương cảm. Nhưng bà biết rõ, nếu Đinh tiểu thư bản thân không tự giác mạnh lên, sớm muộn gì cũng sẽ tự hại chết mình. Từ khi vào Đường gia, cô ta luôn một mực xem mình như tiểu thư, chuyện gì cũng không muốn hỗ trợ, có thể nói là cơm đến há miệng, áo đến đưa tay, gặp chuyện thì luôn trốn sau lưng người khác. Mang theo cô ta chẳng khác gì nuôi một công chúa tôn quý. Ai mà không thấy phiền?
Trương Vọng đi về phía Đường Tư Hoàng.
"Tiên sinh."
"Tình huống thế nào?" Đường Tư Hoàng hỏi.
Trương Vọng cau mày nói: "Đường phía nam bị chặn rất khó đi, đi thẳng về phía trước trong vòng 400 dặm có nhiều đường, nhưng chỉ xe thôi cũng đủ cản trở chúng ta rồi."
"Không sao, chúng ta đã tìm được người lái xe lửa, đi xe lửa ra khỏi thành." Đường Tư Hoàng sớm đã nghĩ tới tình huống này, cũng không thấy ngoài ý muốn. Nên biết, Z quốc vốn là một nước dân nhiều, mà thành phố G là một thành phố phát triển, dân số nhiều nên lượng xe không hề ít.
"Vậy thì tốt quá. Còn một chuyện.." Trương Vọng nói, "Chúng tôi trên đường gặp được một tiểu đội người sống sót, gồm năm nam nhân, tôi thấy thực lực bọn họ cũng không tệ, nên nói bọn họ chuyện nhà ga. Họ cũng có hứng thú muốn đi cùng chúng ta, bất quá bọn hắn nói còn vài đồng bạn, muốn thương lượng với họ một chút mới quyết định được."
"Không sao,.." Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói, "Ăn cơm trước đi, sau đó mọi người cùng thảo luận cụ thể một chút làm sao xông vào nhà ga."
"Mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi." Xuân thẩm hiền lành nói. Bà thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện đã xới cơm dọn lên.
"Cảm ơn Xuân thẩm." Mấy người Trương Vọng vội nói cảm ơn, vật lộn cho tới tận trưa, bọn họ cũng mệt muốn chết, đã đói tới nỗi ngực dán lưng rồi.
"Các cậu cũng cùng ăn đi." Đường Tư Hoàng nhìn nhìn Lý Túc cùng Hồng Thiên, đạm thanh nói.
"Đa tạ Đường lão đại, vậy bọn tôi sẽ không khách khí." Lý Túc cùng Hồng Thiên không cự tuyệt, cùng lắm bữa tối hai người bọn họ lại bù phần ăn của mình vào là được.
Đợi tất cả mọi người đều cơm nước xong xuôi, Đường Văn nhìn qua chỗ 15 người sống sót, mỉm cười đi qua.
"Không biết các vị đã cân nhắc kĩ chưa, cùng chúng tôi xông vào nhà ga?"
***********************************************