Đường Miểu nhanh chóng trở lại, tâm tình có vẻ rất tốt. Vừa rồi hỏi thăm trong thôn một chút, phụ cận có vài nhà có nấm hương và nấm mèo, dự trữ không ít nấm hương và nấm mèo khô. Ngày khác cậu có thể đến thêm lần nữa, thu một ít bỏ vào không gian. Đi theo sau cậu là một đôi vợ chồng nhìn chất phác thật thà, bộ dạng đều là hơn năm mươi tuổi.
“Cha, Đường Hâm, đưa ví tiền cùng điện thoại hết cho con đi.” Đường Miểu sau khi để Đường Hâm xách bai cái balo xuống xe, thì vươn tay trước mặt Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm, hai mắt sáng lóng lánh ẩn ẩn vài phần thấp thỏm không yên, ánh mắt rơi về phía Đường Tư Hoàng, cũng không biết cha có để lại cho cậu chút mặt mũi không.
Đường Tư Hoàng chỉ chỉ ngăn kéo trong xe, điện thoại di động cùng ví tiền cơ bản y không có lấy ra.
Đường Miểu lập tức nở nụ cười vui sướиɠ với Đường Tư Hoàng, đôi mắt cong cong lại nhìn về phía Đường Hâm.
“Điện thoại không cần đưa được không?” Đường Hâm đưa ví tiền ra, không tình nguyện nói.
Đường Miểu kiên trì đưa tay.
Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn Đường Hâm, Đường Hâm đành phải lấy điện thoại đưa ra.
Đôi vợ chồng kỳ quái nhìn động tác ba người họ, nhìn nhìn nhau, cảm thấy người thành phố thật khó hiểu.
Đường Miểu tắt điện thoại của cả ba, khóa trong xe, nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Đại thúc, xe của chúng cháu làm phiền thúc trông coi rồi.” Xe có khóa bảo vệ, không sợ trộm, chỉ sợ có người đi ngang qua hoặc động vật phá hỏng thôi.
Đại thúc chất phác cười cười, cam đoan nói: “Tiểu thiếu gia yên tâm, tôi khẳng định sẽ trông coi cẩn thận.” Trong mắt mang theo một tia mới lạ, ba người này dường như là người có tiền, như thế nào lại đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này, đại khái chắc là thích mới mẻ đi.
Đường Miểu nhẹ gật đầu, lấy ra một cái túi mua sắm từ balo, nhìn người phụ nữ nói: “Đại thẩm, chúng ta đi thôi.”
“Được, đi bên này.”
Đường Miểu cùng đại thẩm đi phía trước, giẫm lên đám cỏ xanh mơn mởn, hướng về phía ngọn núi cách đó mười thước mà đi đến. Đường Tư Hoàng hai tay đút túi quần, không nhanh không chậm bước theo phía sau. Đường Hâm lần nữa bất đắc dĩ cõng theo hai cái balo, rì rì theo sát sau cùng. Cây cối trong rừng dày đặc, nhánh cây sum xuê, xanh um tươi tốt, tản mát mùi thực vật thơm ngát đặc trưng, xen lẫn với mùi hương hoa dại. Chim bay thỉnh thoảng xẹt qua đỉnh đầu, lưu lại tiếng hót thanh thúy, lá cây xôn xao một trận.
“Đại thẩm, thẩm chỉ giúp con loại rau dại nào có thể ăn được.”
“Được.” Đại thẩm lên tiếng, hai mắt tìm tòi trên mặt đất một hồi, sau đó chỉ vào một loại mặt trước màu xanh lá, mặt sau màu xám, nói: “Cái kia chính là rau dại, là rau đắng.”
Đường Miểu cầm lấy máy chụp ảnh đeo trên cổ, chụp mấy tấm hình.
Đường Miểu dưới ánh mắt của Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm lấy ra từ balo một cái xẻng nhỏ, làm cả hai đều có chút không thể bình tĩnh. Nhưng mà hai đại nam nhân này căn bản không so đo với suy nghĩ của tiểu hài tử, đều không nói gì thêm, kiên nhẫn đứng một bên, một người thì đút hai tay vào túi quần, người kia ôm hai tay, thập phần nhàn hạ.