Đường Miểu trở về phòng, âm thầm thở phào. Việc giúp cha là có ý tốt, nhưng cậu vẫn quá liều lĩnh, lỗ mãng. Chỉ sợ cha đã bắt đầu nghi ngờ cậu, may mắn cậu là con cha, hơn nữa, thời gian vừa rồi một mực ở bệnh viện, không thì cha đã nghi cậu là gián điệp thương mại rồi.
Đường Miểu nghĩ lại năm nay mình mới mười sáu tuổi, hơn nữa hạ quyết tâm duy trì tính cách hồi mình mười sáu tuổi—duy trì tính cách tuổi này có lợi cũng có hại, có lợi chính là có thể tránh được hiềm nghi của người khác, còn hại ở chỗ là tuổi này không thích hợp để làm chuyện gì lớn. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể tính toán từng bước một.
Lúc ăn tối, cùng ngồi trên bàn ăn, Đường Tư Hoàng trên mặt không hề có chút nổi sóng. Đường Miểu mặt ngoài bình tĩnh, thực tế đang chờ đợi lo lắng, nhanh chóng ăn cơm, sau đó tìm cớ chạy lên lầu, vào phòng mình xong mới nhẹ nhõm.
Ở trong bệnh viện lâu như vậy, tuy đã bình phục nhưng cơ thể vẫn có chút suy yếu, cậu ngáp một cái rồi bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo trên người, lẳng lặng cảm thụ cám giác nước ấm chảy xuống người.
Bỗng dưng dưới chân trơn trượt, Đường Miểu mất thăng bằng, ‘phanh’ một tiếng hai đầu gối đập xuống đất, không khỏi ‘Sh—‘ một tiếng. Ngọc bội cậu đeo trên cổ ‘ba’ một tiếng cũng rớt xuống. Cậu bất chấp đầu gối đau đớn, thò tay muốn nhặt ngọc bội lên. Khối ngọc bội này từ khi cậu sinh ra đã mang bên người, là do mẹ đưa cho cậu. Mà mẹ cậu thì được bà ngoại truyền cho. Nghe nói đây là một khối ngọc cổ ngàn năm.
Đường Miểu cho lo lắng ngọc bội bị vỡ, lại không thấy đầu gối mình bị rách da, máu chảy xuống sàn nhà đầy nước, chảy lên xuyên vào ngọc bội. Bỗng nhiên, trong phòng tắm tỏa ra một đạo ánh sáng màu đỏ cổ quái. Đường Miểu sững sờ, còn tưởng mình sinh ra ảo giác, tập trung nhìn, thấy ngọc bội đổi màu, toàn thân đỏ lên, màu đỏ tươi chói mắt. Trong lòng cậu cả kinh, vội vàng nhặt ngọc bội lên nhìn kỹ, tức thì hồng quang phóng đến trước mắt cậu, khiến cậu choáng váng. Khi mở mắt lại lần nữa, cậu đã không còn trong phòng tắm.
Đường Miểu trợn mắt há hốc mồm nhìn trang viên trước mắt, vừa liếc qua một cái, đã bị cảnh đẹp trước mắt cướp đi hô hấp. Trực giác cậu cho rằng mình đang nằm mơ. Cậu vô tình đã đi tới một thế ngoại đào viên sao? Đưa mắt nhìn lại, ước chừng khoảng hơn hai vạn, một mảng xanh biếc. Còn xa hơn thì chìm vào bóng tối, nhìn không rõ.
Đây là một địa phương xa lạ, mặt trời chiếu sáng khắp nơi, trời xanh mây trắng tôn lên lẫn nhau. Cậu đang đứng ở đầu một bờ sông rộng chừng 10 mét, hai bên bờ sông cây cối uốn lượn, con sông chảy từ một khe núi xuống, trong sông đầy nước, sóng gợn nhấp nhô lên xuống. Quỷ dị ở chỗ, mặt nước thế nhưng lại bất động, tựa như bị đông lại.
Đường Miểu lúc này mới chú ý tới địa phương kỳ quái này không có chút âm thanh, kinh hãi không thôi bước lên trước một bước, cảm nhận được mặt đất dưới chân, lúc này cậu mới ý thức được cả người mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lập tức túng quẫn lấy tay che hạ thân, nhìn quanh thấy không có ai liền thở dài một hơi.
Đây rốt cuộc là đâu? Tại sao lại không có ai? Sao cậu đột nhiên lại tới đây? Vừa rồi rõ ràng cậu vẫn ở phòng tắm. Cậu dùng sức véo đùi mình một cái, đau đớn một hồi, cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi. Cậu lúc này mới khẳng định mình không phải đang nằm mơ, cũng không phải gặp ảo giác.
Nhìn chung quanh, không tìm được thứ gì che được hạ thân, cậu đành đưa tay tiếp tục che đi về phía trước. Đi qua cây cầu bằng đá khắc hoa lan, là một con đường bằng cuội nhỏ rộng 2 mét, quanh co uốn lượn về phía trước.