Ba tháng sau, Tiên giới, Sùng Vân Môn.
Cho dù núi Dung Cổ được xây lại y hệt Sùng Vân Môn thì cảm giác về lại nơi đây vẫn hoàn toàn khác biệt. Đứng trên không trước lối vào núi, Mục Thần cúi đầu nhìn cảnh sắc dưới chân, hoài niệm một hồi lâu.
Bởi thế lực nội môn rải rác, đã phái người tới kết giới giữa hai giới trấn thủ, lại bởi đã khởi động pháp trận bảo vệ ngọn núi, vậy nên ra vào đều cần lệnh bài đặc biệt.
Mục Động đang nghi hoặc, tại sao không có ai tới đón họ? Tại sao lại bị nhốt ngoài cửa? Họ phải vào như thế nào? Lúc này liền thấy Mục Thần cách đó không xa đã đáp xuống, sải cặp chân dài, đạp!
Ánh sáng loá mắt từ kết giới bật trở lại, Mục Thần giơ tay, một phát đập rơi luồng linh lực đó, đợi đối phương tấn công lần nữa, lại đập tiếp, cứ thế khoét ra một lỗ hổng trên kết giới, sau đó hai tay túm lấy kết giới mà xé.
"Vào được rồi." Mục Thần lãnh đạm hô một câu, tự mình tiến vào trước.
Mục Động che miệng, cặp mắt to tròn sáng lấp lánh: Ngầu quá!
Cố Vân Quyết mỉm cười nhéo má Mục Động, y cảm thấy thằng nhóc này bỏ công đào tạo một chút là có thể trở thành một Mục Thần thứ hai, sau này Mục Thanh thấy hai huynh đệ đều có tính cách như thế này, chưa biết chừng còn phát khóc, nghĩ thấy đúng là thú vị.
Kết giới bị tấn công, trong Sùng Vân Môn hiển nhiên cảm nhận được, mấy trưởng lão bay ra kiểm tra, lại không phát hiện ra có gì bất thường, lập tức về báo lại với Nhạc Minh Trạch. Ngay lúc hắn muốn cử người ra kiểm tra lại, Mục Thần dùng giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc nói: "Không cần tìm, là ta."
Da đầu Nhạc Minh Trạch lập tức tê rần.
"Hừ!" Mục Thần lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Nhạc Minh Trạch có chút ghét bỏ, còn tưởng hắn tiến bộ thế nào, ai dè sau khi thấy mình xong vẫn là cái dáng vẻ kém cỏi vô dụng này!
Nhạc Minh Trạch hoàn hồn lại, vui mừng hỏi: "Sao sư thúc lại trở lại lúc này? Tại sao không nói trước một tiếng, để con phái người đi đón."
"Không dám." Mục Thần tuỳ ý tìm một cái ghế mà ngồi xuống, sau đó Cố Vân Quyết mang theo Mục Động xuất hiện, cười nói với Nhạc Minh Trạch: "Chưởng môn sư huynh, đã lâu không gặp?"
Nhìn thấy Cố Vân Quyết, nụ cười trên mặt Nhạc Minh Trạch cứng đờ, hơi thiếu tự nhiên, "Ngươi lại dám vác mặt tới đây, to gan quá nhỉ."
Cố Vân Quyết vẫn cười không để ý, y liếc nhìn Mục Thần, suy nghĩ trong mắt không nói cũng rõ, sư tôn đi đâu y sẽ theo đó.
"Đứa bé này là?" Nhạc Minh Trạch vô cùng ngạc nhiên nhìn Mục Thần, giống nhau quá!
Mục Động vốn đã xinh xắn, môi hồng răng trắng, mặt mũi lanh lợi, hiện tại mặc một tấm áo choàng bằng gấm nhỏ màu trắng, kiểu dáng na ná Mục Thần, hơn nữa nhìn quá giống hắn, lúc không cười chính là phiên bản thu nhỏ của Mục Thần. Nhưng vừa mỉm cười khẽ, nheo mắt cong cong y như búp bê, lại giống Cố Vân Quyết đến kì lạ. Nếu không phải hai nam nhân không thể sinh con, Nhạc Minh Trạch ắt phải hoài nghi đứa bé này là do hai người họ sinh ra.
Vừa nhắc đến chuyện này, Mục Thần liền thấy đau đầu, "Tóm lại là một lời khó nói hết, sau này kể với ngươi sau." Hắn đã gửi thư cho Mục Thanh bảo đối phương xuống đón Mục Động, tiếc là tựa như ném đá xuống biển, đối phương căn bản không hề trả lời, điều này cũng khiến hắn phải lo âu, rốt cuộc là Mục gia xảy ra chuyện, hay là đối phương bị việc gì níu chân.
Lúc này Mục Động cũng đang nhìn ngó xung quanh, nhíu mày nghi hoặc.
"Hình như ta đã từng tới đây," Nó nhìn Nhạc Minh Trạch, "Có lẽ ta đã từng gặp hắn."
Nhạc Minh Trạch kinh ngạc nhìn Mục Thần, lúc nào vậy?
Cố Vân Quyết trong lòng khẽ động, hỏi: "Khi nào?"
Mục Động lắc đầu, nó không nhớ nữa.
"Nghĩ kĩ lại đi."
"Ừm... ừm... ừm..." Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Mục Động như thể bị táo bón mà ừm một hồi lâu, đột nhiên nói: "Ta muốn ăn."
Mục Thần: "..." Mệt!
Viêm Dương Cung vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, dưới sự trông nom ở đây, mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng, vẫn y xì như lúc họ mới rời đi. Mục Thần định âm thầm quay lại, không muốn quấy rầy đến người khác, mang Mục Động quay về Viêm Dương Cung, đầu tiên là quành ra sơn động sau núi, thu căn phòng nhỏ xây ở Viêm Dương Cung vào không gian trong Hộ Hồn Linh.
Mục Động phát hiện xung quanh không bóng người, mới sáp bên tai Mục Thần thì thào: "Vừa nãy con nhớ ra một thứ."
Mục Thần nhướn mày, cái gì?
"Bởi có người khác nên không thể nói được." Mục Động lanh lợi nói: "Bảo bối chỉ có thể dành cho người của mình, cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài."
Mục Thần cạn lời, thằng nhóc này người bé teo, mà vốn từ thì phong phú quá, "Ngươi nhớ ra cái gì?"
"Con nhớ có một người dùng thứ như thế này, phá hỏng một cái trụ." Mục Động dùng đầu ngón tay vẽ trên mặt đất, vẽ ra hình một thứ trông như khúc xương, khúc xương này nhìn cực kì quái lạ, hai đầu vô cùng lớn.
Mục Thần nghe xong liền hiểu, cái này ắt hẳn là hình ảnh mà thiên đạo để lại trong kí ức của Mục Động, dù khi đó dung hợp chẳng được bao nhiêu, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng. Có điều khúc xương này, hắn thật sự không nhìn ra là thứ gì.
Cố Vân Quyết lấy ra một thanh ngọc như ý hai đầu dẹt, hỏi Mục Động, "Giống cái này?"
Mục Động ngạc nhiên mà mừng rỡ gật đầu, "Chính là cái này! To hơn cái này một chút, chỗ này còn có một áng mây." Vừa nói nó vừa vẽ thêm một cái vòng lên khúc xương trên mặt đất.
Mục Thần: "..." Thằng nhóc này cần phải về học vẽ lại cho tử tế, chỉ xem tranh của Kính Minh thì chẳng nên cơm cháo gì.
"Thế mà ngươi lại nhớ được tí vụn vặt này, có thể nhớ xem phải làm sao để sửa lại không?" Cố Vân Quyết lôi ra một bao kẹo, dỗ dành nói.
"Bị phá thế nào thì sửa thế đó." Mục Động nhìn Mục Thần, cặp mắt be bé đầy đáng thương, thật sự ăn được sao?
Mục Thần gật đầu, giơ một đầu ngón tay ra.
Mục Động chỉ được lấy một viên, cẩn thận thả vào cái của mình, định gom đầy túi mới ăn cho đã.
Cố Vân Quyết khẽ động khoé môi, nín cười, thầm nghĩ đợi thằng nhóc này gom đầy túi thì đến mách tiểu sư tôn tịch thu, biểu cảm trên mặt thằng bé nhất định sẽ rất thú vị.
Hỏng thế nào thì sửa thế đó, câu nói này làm Mục Thần nhướn mày, nghĩa là muốn sửa lại trụ Trấn Hồn thì cần phải tìm được thanh ngọc như ý đó, trong lòng hắn khẽ động, lập tức truyền tin cho Nhạc Minh Trạch, hỏi đối phương xem có nhìn thấy thứ đó không.
Sau khi Nhạc Minh Trạch nhận được tin liền đích thân tới tìm, thề dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra!
Hai ngày sau, Nhạc Minh Trạch cầm một thanh ngọc như ý tới, kích động hỏi: "Có phải cái này không?"
Mục Thần cầm lấy đưa cho Mục Động, thằng bé vẫn còn đang ngủ, mơ màng bò dậy liếc một cái, gật đầu, "Hình như thế."
Mục Thần bế nó lên, lắc nó như thể lắc người rơm, lắc tới mức Nhạc Minh Trạch căng thẳng lùi lại một bước, bất giác sờ cổ mình. May mà bây giờ Mục Thần có thường thức hơn trước nhiều rồi, dùng sức hơi nhiều, Mục Động bị lắc tỉnh cả ngủ, nó dụi mắt ngáp một cái, ngồi thẳng dậy.
"Cái này phải dùng như thế nào?" Mục Thần hỏi nó.
Mục Động lắc đầu, không nhớ rõ cho lắm.
Cố Vân Quyết tặc lưỡi, y bế Mục Động lên, đề nghị: "Cùng đi xem sao."
Sau khi tới cấm địa, mọi người nhìn thấy Mục Thần, ánh mắt đều hơi kì quái.
Ngược lại, Mục Động cực kì có tinh thần, dáo dác nhìn quanh, chạy tới chỗ mảnh vụn trụ Trấn Hồn vãi đầy đất, nó giơ bàn tay nhỏ ra sờ sờ, cười nói: "Cái này có thể sửa được, ca ca biết sửa!"
Một câu này làm ánh mắt của mọi người tập trung hết lên người Mục Thần, Cố Vân Quyết lập tức lạnh sắc mặt, đáy mắt xuất hiện sát ý.
Sau khi Mục Thần cảm nhận được lập tức vươn tay túm lấy y, giúp y nén ma khí trên người xuống, hắn biết sửa không có nghĩa là hắn phải hoá thành ngọc gì đó đi vá trụ, lúc này nên bình tĩnh mới phải.
Mục Động chạy về, đưa thanh ngọc như ý kia cho Mục Thần, tiếp theo nó cũng chẳng biết phải làm gì nữa.
Mục Thần nhíu mày nhận lấy, một hồi lâu chẳng nghĩ ra cái gì.
Bả vai chợt bị ai đó vỗ môt cái, Mục Thần ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Cố Vân Quyết, "Dựa theo cảm giác của người, người cảm thấy nên làm gì thì làm nấy, ném vỡ thì chúng ta đền họ cái khác là được."
"Ném vỡ?" Mục Thần mặc niệm một câu, hiểu rõ gật đầu, nếu dựa theo cảm giác của hắn, hắn cảm thấy nên... ném vỡ nó!
Giơ cao thanh ngọc như ý trong tay, hắn quăng nó về phía đống đá đổ nát kia, tốc độ quá nhanh, người khác lại cách quá xa, muốn ngăn cũng chẳng kịp. Rắc một cái, thanh ngọc như ý có thể im hơi lặng tiếng phá mở kết giới của cấm địa đã hoá thành vô số mảnh vụn màu trắng, Mục Thần hất ống tay áo, thổi nhẹ làm chúng bay đi, phủ đầy trên đống đá kia.
Xung quanh đột nhiên im lặng hẳn, lặng yên đến mức quái dị, mọi người nhìn tảng đá loé lên từng đốm sáng một, mặt đất chầm chậm rung lên, mảnh đá bắt đầu tụ lại trên không trung, trong ánh sáng lấp lánh, chúng lại lần nữa hợp thành trụ đá khổng lồ, đứng lặng trước mắt mọi người.
"Thế mà thật sự phải ném vỡ nó!" Mục Thần kinh ngạc trợn mắt, bản thân cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Cố Vân Quyết cũng hơi ngạc nhiên, y chỉ tuỳ tiện buông một câu thôi, chỉ là muốn để Mục Thần quăng vỡ thứ đó, để bọn họ rời khỏi cái nơi đầy phiền lòng này, ai biết thế mà sửa được thật?
Nhạc Minh Trạch che miệng, cảm giác hai năm nay hắn dằn vặt đau đầu lâu như vậy, còn chẳng bằng Mục Thần quăng một cái, quả nhiên là không nên để Mục Thần bỏ đi! Sớm biết vậy dù có phải gào khóc ôm đùi hắn cũng phải mang người về.
Ánh mắt nhìn Mục Thần của mọi người đồng thời trở nên nóng hầm hập, đúng lúc này, Cố Vân Quyết đột nhiên ôm lấy eo Mục Thần, tay còn lại xách thắt lưng của Mục Động, "hoài niệm" cũng đã muộn mất rồi, về nhà thôi!
Lúc này, Mục Thanh cùng với một nam tử áo trắng đang đứng trên không trung trước Sùng Vân Môn, nhìn thấu qua mọi thứ dưới chân, có thể nhìn thẳng tới chỗ của Mục Thần.
Thấy người áo trắng đó giúp Mục Thần sửa lại trụ Trấn Hồn, mà chẳng định đáp xuống, Mục Thanh lại hỏi lại: "Tam thúc thật sự không đi gặp hắn sao?"
Nhìn thật kĩ người áo trắng đó, có bảy phần tương tự Mục Thần, ánh mắt trong suốt sáng ngời, mang theo sự ấm áp tựa cơn mưa phùn đầu xuân, ông mỉm cười nhìn cử chỉ của Mục Thần, nhẹ nhàng nói: "Không, bây giờ chưa phải lúc, nhìn nó một cái là được rồi, ta an lòng rồi."
Mục Thanh bất lực lắc đầu, từ lúc thiên đạo bỗng mất đi áp chế đối với tam thúc, đối phương liền tỉnh lại, việc đầu tiên chính là tới nhân giới tìm Mục Thần. Hiện tại thay Mục Thần sửa lại trụ Trấn Hồn, để Tiên giới phải nợ hắn một ân huệ lớn nhường này, lại không chịu nhận mặt nhau, thật không hiểu ông đang nghĩ gì nữa.
"Tiếp theo thúc thật sự phải tới Quỷ giới sao? Không quay lại gặp cha nữa?"
"Ta phải đi đón mẹ nó, bà ấy nhất định đang đợi ta." Mục Lạc Thành, cũng chính là cha Mục Thần, cặp mắt ngậm cười nhìn Mục Thần bị Cố Vân Quyết cắp đi mất, ngữ khí vẫn dịu dàng như cũ, ý cười bên môi lại lạnh xuống, "Ngươi rảnh thì đi đánh nó một trận, ta cảm thấy thằng nhóc này không được thuận mắt cho lắm."
"Thúc không đồng ý? Không đồng ý cũng muộn rồi, hai đứa nó đã thành hôn rồi, con tìm hiểu rồi, bán đứt, không thể xoá bỏ được, Mục Thần bảo vệ y kĩ quá."
"Không phải không đồng ý, Mục nhi thích nó, thì kệ nó." Nam tử dịu dàng nho nhã vẫn cười ấm áp như trước, "Chỉ là Mục nhi không đè nổi nó, điểm này không được tốt lắm."
Mục Thanh nhếch mép cười, y hiểu rồi, hiểu rất rõ!
Kết giới giữa hai giới Tiên Ma được sửa lại như cũ, nguyên nhân lại bởi Mục Thần tuỳ ý quăng một cái, như vậy mấy đại môn phái của Tiên giới đều thiếu nợ ân huệ của Mục Thần. Thậm chí có thể nói, Mục Thần đã cứu hai giới Tiên Ma thoát khỏi một kiếp nạn lớn.
Cố Vân Quyết đương nhiên lại thừa cơ qua lại với Tiên giới, trở thành "Ma tôn thân thiện nhất".
Năm mươi năm sau, Yêu giới bị Kính Đình thâu tóm, y mang cung điện Yêu hoàng dời đến phía bắc núi Dung Cổ, đối lưng với Cố Vân Quyết, dựa lẫn vào nhau.
Cố Vân Cẩm biết không thể đυ.ng vào Cố Vân Quyết, lại thấy quan hệ của Tiên giới và Yêu giới với Mục Thần, đương nhiên cũng không muốn đâm đầu vào Cố Vân Quyết, ngược lại khá là yên phận.
Về sau, Mục Thần trừ việc cứ mười năm lại tới thăm Sùng Vân Môn một chuyến, thời gian còn lại đều dành để ngao du khắp Tam giới cùng với Cố Vân Quyết. Những người thảng hoặc gặp được họ, đều biết họ mang theo người một con ma thú thấp kém, vừa đần vừa ngốc, không thể đần hơn.
Tên là, Đại Đản!