Ngự Thiên Dực trầm giọng cam đoan: "Chuyện này giao cho ta xử lý, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời."
Mục Thần vung trường kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Không được!"
Bị Mục Thần làm nghẹn lời, trên mặt Ngự Thiên Dực lộ ra vẻ lúng túng.
Nhạc Minh Trạch ngoẹo cổ nhìn Mục Thần, nhìn lại Ngự Thiên Dực một chút, âm thầm suy đoán thân phận của đối phương. Nhìn lại Quý Thanh Viễn thật giống như không có sức phản kháng, lần thứ hai suy nghĩ, tại sao lại không đánh trả, công lực của Quý Thanh Viễn và sư thúc cũng không cách biệt nhiều, tại sao chỉ có thể chịu đòn?
Cố Vân Quyết ngẩng đầu nhìn Nhạc Minh Trạch một chút, đáy lòng hiểu rõ, quả dưa này, tâm tư quả thật mẫn cảm hơn người thường một ít, hắn cũng chỉ có điểm này là thích hợp làm chưởng môn.
Quý Thanh Viễn khϊếp sợ nhìn người đến, thần sắc vừa kinh vừa sợ, "Sư..."
Ngự Thiên Dực giơ tay một cái, ý bảo gã câm miệng, không muốn bại lộ thân phận của mình.
Lúc này, bầu trời của Viêm Dương cung đã đứng không ít người, lần trước có ma tu xông vào, trong môn làm thế nào cũng không tìm được tung tích kẻ đó, hiện tại mỗi địa phương bên trong Sùng Vân môn đều tăng cường đề phòng, bởi vì đại trận phòng thủ của Viêm Dương cung chấn động, đa số người bên trong Sùng Vân môn đều nghĩ rằng ma tu lần thứ hai tập kích Mục Thần, vội vàng chạy tới trợ trận. Kết quả nhìn thấy chính là Mục trưởng lão luôn luôn không thích nói chuyện, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh tay cầm thanh sát khí trong truyền thuyết chém một tên kiếm tu khác không còn chút sức đánh trả, hung ác chém đứt một cánh tay đối phương vẫn không tính bỏ qua, tư thế hoàn toàn như muốn chém nát đối phương, tất cả mọi người đều bị trình độ hung ác của Mục Thần chấn kinh rồi.
Bạch Tuân Dung còn rất cảm khái, "Chưa từng thấy sư thúc nổi giận lớn như vậy, lần này xuất quan, tính tình của hắn thay đổi không ít."
Liễu Hàn Chi trầm mặc nhìn Mục Thần, lông mày hơi nhíu.
Nhận ra được sự khác thường của hắn, Mặc Tấn Dương cười hỏi: "Tiểu sư đệ và Mục sư thúc đã quen biết từ nhỏ, có từng thấy hắn nổi giận lớn như vậy chưa?"
Liễu Hàn Chi lắc đầu một cái, âm thanh lạnh lẽo hệt như kiếm trong tay hắn, "Chỉ khi muốn bảo vệ một thứ gì đó, con người mới có thể thay đổi."
Mặc Tấn Dương hiếu kỳ hỏi: "Trước đây không có thứ mà Mục sư thúc muốn bảo vệ?"
"Có thể bảo vệ được mạng của mình đã may mắn lắm rồi, ngoài ra, hắn không còn gì cả." Liễu Hàn Chi nhìn Mục Thần phía dưới, sau khi lạnh lùng nói xong thì bay xuống trước mặt Mục Thần. Mặc Tấn Dương sờ cằm suy nghĩ về câu nói mới vừa rồi kia là có ý gì, lại bị Bạch Tuân Dung đập một quyền, ra tay đặc biệt tàn nhẫn, nện lên ngực y bịch một tiếng, "Sư muội, ngươi..."
Bạch Tuân Dung nhìn y như muốn ăn tươi nuốt sống, "Không nên hỏi thì đừng hỏi, sư thúc ghét nhất chính là có người hỏi thăm về chuyện lúc còn ở thế tục của hắn."
Mặc Tấn Dương che ngực ra vẻ yểu điệu dựa vào bả vai Bạch Tuân Dung, vô cùng đáng thương nói: "Ta đây không phải chỉ là hiếu kỳ thôi sao, sau này không hỏi nữa là được chứ gì."
Bạch Tuân Dung ưỡn bộ ngực mềm kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ngươi sớm muộn cũng chết vì lòng hiếu kỳ!"
Phía dưới, bảo kiếm của Liễu Hàn Chi đã ra khỏi vỏ, một tiếng rồng gầm vang tận mây xanh, giống như trăm năm trước, hắn vẫn là một hài đồng mặt lạnh một tấc cũng không rời đi theo ở bên người Mục Thần.
Mục Thần nhíu mày liếc mắt nhìn Liễu Hàn Chi một cái, ý là ngươi tránh ra, việc này không cần ngươi quan tâm.
Liễu Hàn Chi giống như không nhìn thấy ánh mắt của Mục Thần, mắt hắn đã nhìn về phía Ngự Thiên Dực, hai vị kiếm tu, sát khí tùy ý cũng làm cho người xung quanh cảm thấy một trận da thịt đau đớn, thần hồn run rẩy.
Ngự Thiên Dực nhìn thấy thái độ của Mục Thần đối với Liễu Hàn Chi, mâu sắc hơi run, nhưng cũng không yếu thế.
Cố Vân Quyết đứng ở một bên cười đến híp cả mắt, tay đang cầm cái l*иg nhốt con vịt đen lại dần dần dùng sức, ngay cả khớp xương cũng trở nên trắng bệch: Thật tốt a, tiểu sư tôn lại dám trêu chọc cho hai gã nam nhân vì hắn mà tranh giành tình nhân!
Nhạc Minh Trạch vung ống tay áo một cái bước ra ngoài, gương mặt thanh tú non nớt mang đầy vẻ uy nghiêm, hắn không khách khí nói: "Chuyện hôm nay bản tọa sẽ đòi một lời giải thích với Ngự môn chủ, vị đạo hữu này, rút kiếm ngay tại Sùng Vân môn của ta, chẳng lẽ là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ toàn bộ Tông Môn chăng?"
Câu nói này vô cùng bạo ngược, Nhạc Minh Trạch dùng phong thái của người đứng đầu một phái để phân tích lý lẽ, nhưngNgự Thiên Dực lại nhìn về phía Mục Thần, thấy địch ý trong mắt hắn, mâu sắc của y chìm xuống rồi thu kiếm vào vỏ. Y lại nhìn Mục Thần bằng ánh mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, Mục Thần không tin y.
Nhạc Minh Trạch tức đến ngạt thở, cái tên to con này lại dám không nhìn đến chưởng môn như hắn, không thể tha thứ!
Quý Thanh Viễn bị Mục Thần tước mất một tay, nếu như cánh tay kia vẫn còn, rất dễ dàng có thể nối liền lại, nhưng đáng tiếc lúc chặt bỏ đã bị đốt thành tro bụi, muốn mọc lại thì phải đi đến Y cốc cầu một viên Tục Cốt Đan vô cùng quý giá mới có thể tái sinh xương cốt. Hiện giờ trong lòng Ngự Thiên Dực đã có khúc mắc với gã, sau khi trở về, vận mệnh của gã như thế nào vẫn còn chưa biết được. Đều là do người trước mắt, vô duyên vô cớ bức gã đến tuyệt lộ! Quý Thanh Viễn xem như đã ghi hận Mục Thần.
Mục Thần thấy đối phương phẫn hận trợn mắt nhìn mình, hừ lạnh một tiếng, sát khí trên người nặng thêm mấy phần, hôm nay nói sao cũng không thể để cho gã sống sót rời đi, chỉ có người chết mới an toàn nhất.
Ngự Thiên Dực đương nhiên không muốn Mục Thần gϊếŧ gã, y còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Quý Thanh Viễn, huống hồ đối phương là sư đệ của y, bối phận không thấp, muốn động thủ cũng phải cho mọi người trong môn một câu trả lời.
Lúc bầu không khí nhưng đang đông lại, Cố Vân Quyết đứng ở một bên quan sát đột nhiên mở miệng: "Sư tôn, linh khí trên người gã tại sao là màu đen?"
Giọng trẻ con mềm mại mang theo nghi hoặc, nội dung câu nói này lại làm cho mọi người tập trung về phía Quý Thanh Viễn, hiện tại mắt của Quý Thanh Viễn lộ ra hung quang, vành mắt ửng hồng, linh lực trên người chợt cao chợt thấp, vô cùng bất ổn.
Tu vi của người ở chỗ này đều không thấp, đương nhiên biết lý do tại sao, Quý Thanh Viễn vậy mà lại nhập ma!
Một người vốn nổi danh tại Tiên giới, thường được người khen là quân tử khiêm tốn, lại nhập ma!
Đáy lòng của tên này rốt cục là ẩn giấu bao nhiêu thứ xấu xa, mới có thể rơi vào ma đạo?
Sắc mặt Ngự Thiên Dực trong nháy mắt trở nên khó coi, dường như nghĩ tới điều gì, trong con ngươi là sát khí khó kìm nén, y không chút do dự rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chợt lóe, mọi người liền nghe một tiếng hét thảm mới vừa vang lên liền im bặt đi, linh khí đã không còn bao nhiêu tinh khiết giống như trào ra từ một cái lọ chứa, chớp mắt một cái đã biến mất ở trong thiên địa.
Khuôn mặt Quý Thanh Viễn vặn vẹo nhìn hai tay của chính mình, cấp tốc từ trắng nõn trở nên già nua, như một miếng vỏ cây già. Ngự Thiên Dực trực tiếp phế bỏ linh mạch của gã, biến gã thành một kẻ tàn phế, hai trăm năm công lực, cứ tan biến như thế?!
Tâm huyết nhiều năm như vậy tất cả đều bị hủy hoại trong một ngày, ngay cả tính mệnh cũng không bảo đảm! Quý Thanh Viễn không hiểu, mình làm sai chỗ nào, vì sao lại biến thành như vậy?
Gã cảm thấy được, số mệnh của gã vốn không phải là như vậy! Không phải!
Chênh lệch rất lớn trong lòng khiến cho gã vô cùng tức giận, muốn cuồng loạn gào thét, lại bị cấm chú trực tiếp phong bế thanh âm, khuôn mặt vặn vẹo mà điên cuồng, hình hài già nua vô cùng doạ người.
Mục Thần ôm Cố Vân Quyết vào trong lòng, thuận tiện che mắt y lại, chỉ sợ dọa đến đồ đệ.
Ngự Thiên Dực liếc mắt nhìn Cố Vân Quyết một cái, mâu sắc dần sâu đậm.
Mục Thần bất mãn trừng lại, khí lực ôm Cố Vân Quyết lại mạnh thêm mấy phần, đồ nhi của hắn là một kiếm tu thiên tài, Ngự Thiên Dực hẳn là coi trọng thiên phú của đồ nhi, muốn trắng trợn cướp đoạt hay sao?
Ngự Thiên Dực thu lại vẻ tìm tòi trong ánh mắt, hỏi Cố Vân Quyết: "Không biết vị tiểu hữu này sao lại nhìn thấy được dị thường trong linh lực của gã?"