Hồ Ca Phiêu Hương Ký

Chương 15: Sở Linh...ᛕích Ŧìиh (1)

Khi Kha La vừa thả ra một tia Nhuyễn Cốt tán mà hắn đã áp chế trong người nàng, cơ thể của nàng hơi run nhẹ lên một cái, hai chân thon dài không khỏi hơi khép chặc lên một tý.

Nàng đang giả bộ chưa thanh tỉnh lại thì đột nhiên cảm giác được Nhuyễn Cốt tán tựa hồ đã biến mất khi nàng vừa thanh tỉnh, bây giờ lại nhảy ra một tia chạy loạn lên trong người nàng, một tia rồi một tia, đến khi nhảy ra hai phần mười lượng độc mà nàng đã trúng phải thì dừng lại.

Nàng có thể cảm giác được cơ thể mình không ngừng nóng lên, dưới tiểu phúc có một luồn hỏa khí truyền lên đang chậm rãi thiêu lên cơ thể của nàng, cơ thể thướt tha đầy đặn thành thục của nàng ửng hồng lên, mũi nhỏ tinh mỹ hơi thở trở nên nhanh hơn, hai ngọc thủ của nàng hơi run lên như cố kìm nén một hành động gì đấy, hai đùi ngọc khép chặc của nàng hơi cọ vào nhau, trong cổ họng tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhỏ cố áp chế phát ra...

Nàng biết mình sắp tới sẽ như thế nào, nàng bật người ngồi dậy sắc mặt lanh lùng giọng nói hơi khó khăn thở gấp từng ngụm, lãnh lẽo nói với hắn.

-Ngươi..ngươi có thể đi..đi..nơi..nơi khác được..ư..không..

Kha La đang giả ngơ mà đàn cho hết khúc nhạc của mình rồi dừng lại, mắt chậm rãi mở ra ánh mắt huyết hồng yêu dị nhìn nàng một cái, như không biết chuyện gì xảy ra chậm rãi hỏi nàng.

-Nàng đã tỉnh..

Nhìn thấy ánh mắt huyết hồng yêu dị cùng gương mặt của Kha La, tâm nàng đã loạn giờ còn loạn hơn, cố áp chế tâm tình giọng lạnh lẽo lại vang lên.

-Đã..đã tỉnh ngươi..ngươi có thể..đi nơi..khác được không..

-Nàng cảm giác được cơ thể của mình có gì không ổn không vậy..

-Ta..cơ thể ta rất ổn..ngươi có thể đi ra..nơi khác được không..

-Tên nàng là gì..

Nghe câu trả lời của nàng, Kha La tiếp tục hỏi tên nàng, trong lòng thầm cười nghĩ “nàng ổn, ta chỉ được làm bằng rơm a”.. Không thấy hắn đáp ứng mình mà đi ra nơi khắc, gương mặt lạnh lùng cùng giọng lãnh lẽo của nàng trở nên gấp gáp mà nói với hắn.

-Sốt..Sở Linh, ngươi...ư..có thể đi..nơi khác được chưa..

-Tại sao nàng cứ bảo ta đi ra nơi khác, nàng cảm thấy không khỏe à, để ta xem.

-Đừng..đừng..Ư..

Đã biết được tên nàng cùng mục đích đã thành công, Kha La tiến lại gần nàng, một tay đặt lên cổ tay trắng noãn của nàng vờ như là bắt mạch xem bệnh của nàng.

Khi tay hắn chạm vào cổ tay của nàng, Sở Linh không khỏi trở nên gấp gáp mà hô lên toan ngăn hắn lại gần nàng, nhưng khi bàn tay hắn đặc lên cổ tay nàng, cảm giác ấm áp truyền từ tay hắn qua cho nàng gần như muốn mất khống chế, lại ngửi được hương vị nam nhân nòng đậm trên người của Kha La tỏa ra, Sở Linh có vọng động muốn trao thân cho hắn. Nhưng nàng vội vàng mà áp chế xuống vọng động của mình, nàng nói một tiếng khó nhọc rồi vung chưởng ra vỗ lên người Kha La một cái.

-Xin lỗi..

Khi chưởng của nàng chưa chạm vào người mình, Kha La vội áp chế lại chín ngàn chín trăm chín mươi chín pháp tắc Thời, Không trong người hắn lại, tránh cho bọn chúng tự động phòng ngự mà đánh chế Sở Linh, chưởng ấn của nàng chậm lên người hắn, Kha La cố mà bức ra một ngụm huyết phun ra rồi như lưu tinh bay lên không trung, vi diệu rơi oành xuống trên bên cạnh Sở Linh chừng hai gan tay độ dài, rơi xuống xong còn hung hăng phun thêm hai ngụm máu lớn, nhìn nàng giả bộ nghi hoặc hỏi.

-Tại sao, nàng...

Trước khi thần trí mơ hồ vì nhuyễn cốt tán, Sở Linh dùng ánh mắt biểu thị xin lỗi rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ nhìn hắn rồi nghĩ “ Aizz, số trời đã định mà..” nghĩ xong rồi thần trí của nàng cũng mơ hồ đi...

Sở Linh ngã người nằm xuống đệm mềm mà hắn đã trải cho nàng nằm khi trước, cả cơ thể nhuyễn nhược nằm đấy, miệng nhỏ phát ra âm thanh rêи ɾỉ lúc lớn lúc nhỏ không ngừng một hồi rồi cả cơ thể nàng run giật lên, hai đùi ngọc gắt gao kẹp chặc. Nằm đấy một hồi mắt nàng chợt mở ra, sắc mặt lạnh lùng hiện lên thần thái da^ʍ mị nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy rồi trèo lên người của Kha La đặt mông ngồi lên bụng hắn, ánh mắt hiện lên xuân ý liên miên không dứt, gương mặt da^ʍ mị mỉm cười nhìn hắn rồi từ từ cởi đi sa y mỏng manh trên người xuống, để lộ ra thân hình tuyết trắng noãn nà thướt tha thành thục trước mắt Kha La.

Ném sa y qua một bên, Sở Linh mυ'ŧ một ngón tay của mình ánh mắt hàm xuân gương mặt thần thái da^ʍ mị nhìn hắn, kiều đồn của nàng ma xác tới lui trên bụng hắn, giọng dụ hoặc nói như câu xin với Kha La.

-Nhân..gia..nhân gia khó chịu..chàng..chàng giúp..giúp ta.

Như để chứng minh bản thân khó chịu là sự thật, Sở Linh nâng kiều đồn của nàng về phía trước đùi ngọc tách ra, ngón tay thon dài trắng hồng trong suốt đưa xuống hoa huy*t đã ướt sũng của nàng tách ra khép lại hai cánh hoa hồng hào bên dưới cỏ thơm đen mượt lưa thưa đã ướt xuân thủy của nàng vài lần cho xuân thủy chảy ra, ánh mắt như nói “ngươi tin lời nhân gia chưa” nhìn hắn một cái.

Kha La thu hết hành động của Sở Linh(phiên bản trúng xuân dược) này vào mắt thầm nghĩ “không ngờ a, mỹ nữ lạnh lùng này bên trong lại cất chứa một

Kha La không một câu trả lời nào lại cho Sởi Linh, chỉ vươn hai tay ra nắm lấy song phong tròn trịa to tròn trắng như tuyết mềm mại co dãn xúc cảm mỹ diệu cao ngạo vễnh lên một bàn tay không thể nắm bắt hết của nàng nhào nặn, ánh mắt như nói “mỹ nữ ngươi hài lòng chứ”.

Nhìn thấy Kha La hai tay nhào nặn song phong kiêu ngạo của mình, Sở Linh “Ưm ưʍ..” rêи ɾỉ vài tiếng rồi đưa một cái ánh mắt lan trần xuân ý nhìn hắn một cái. Một bàn tay ngọc thì đưa xuống xoa xoa hoa huy*t đang không ngừng tiết xuân thủy của nàng, đôi môi hồng hào thì mυ'ŧ một ngón tay của nàng, lớn giọng rêи ɾỉ đầy dụ hoặc biểu thị cho hắn xem.

Như không hài lòng Kha La chỉ nhào nặn ngực mình, Sở Linh nhích kiều đồn của nàng lên, đưa hai cánh hoa hồng hào đã hót sũng của nàng lại gần môi hắn lắc lư vài lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ tà nhãn của Kha La, hiểu ý nàng hắn buôn ra song phong mềm mại xúc cảm mỹ diệu của nàng.

Đưa hai tay đặt lên kiều đồn to tròn của nàng nhào nặn vài cái rồi nâng lên áp sát hoa huy*t cỏ thơm đen mượt lưa thưa của nàng lại gần, mũi hắn hung hăng ngửi lấy hương thơm xử nữ phát ra từ xuân thủy của nàng cùng u hương thơm như sơn lan trên thân thể nàng phát ra. Cả hai hương thơm hòa quyên vào nhau làm cho hắn so sánh thử hương thơm của Chu Mị cùng nàng, nghĩ cả nữa ngày hắn cũng chã phân biệt được ra cái gì.

Kha La nghĩ không ra thì ném ra sau đầu, hung hăng hút hít thêm vài ngụm u hương trên người nàng rồi hắn há kiêng ra một lần ngậm lấy toàn bộ hai cánh hoa hồng hào phủ đầy xuân thủy của nàng mυ'ŧ nút, đưa lưỡi ra ngoạn gia nơi thịt mềm cùng ngoài u động của Sở Linh, say sưa mà du ngoạn trên u cốc trắng noãn lưa thưa vài ngọn cỏ thơm đen mượt của nàng...

-Ưʍ..Ân..ân.. ưʍ..chàng làm cho..cho nhân..nhân gia thật dễ chịu...

Bị Kha La tận tình mà du ngoạn trên u cốc của mình, Sở Linh hai tay tự xoa nắn lấy hai song phong tròn trịa tuyết trắng ngạo nhân cao ngạo vễnh lên của nàng, miệng nhỏ không ngừng thở dốc phát ra từng âm thanh rêи ɾỉ da^ʍ mị hung hăng mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên tinh thần của hắn, không bao lâu sau Sở Linh lãnh ngâm cao vυ't một tiếng đầy kiều mị.

-Ưʍ..ưʍ...nhân gia..nhân gia muốn muốn..rồi..

Tuy Sở Lịnh miệng lãnh ngâm muốn “tiết thân” rồi nhưng mà nàng lại không biết nói như thế nào, nàng da^ʍ mị là bởi vì mị độc đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên

Đúng như hắn nghĩ Sở Linh rất nhanh đã hồi phục sinh long hoạt hổ trở lại, ánh mắt hàm xuân của nàng dụ hoặc mà nhìn hắn một cái rồi kiều mị lên nói.

-Chàng làm nhân gia rất dễ chịu, nhưng nhân gia còn muốn nữa.. (:D tác sắp hết máu..)

-....

Hắn yên lặng không trả lời mà thích thú nhìn nàng, hai tay đang vuốt ve lưng nàng dừng lại đưa xuống vỗ vỗ lên kiều đồn của nàng, làm cho kiều đồn của nàng ba đào nhộn nhạo không thôi cảnh quan thật mê người a. Đã đến lúc hành sự chính, huynh đệ dưới khố của Kha La dũng mãnh mà cương quyết đứng lên, to lớn nóng bỏng mà áp sát lên hoa huy*t cùng rãnh sâu nơi kiều đồn của Sở Linh, làm nàng “Anh..a” rêи ɾỉ một tiếng..

Sở Linh gương mặt da^ʍ mị, ánh mắt nhìn hắn một cái, đưa tay xuống nắm lấy đại đồ vật cứng rắn, to lớn nóng bỏng của hắn, rồi dụ hoặc khanh khách cười nói.

-Khách..khách..nhân gia muốn “ăn” nó..

-....

Hắn từ chối chi ý kiến, để cho nàng dễ dàng “ăn” huynh đệ đang phẫn nộ của mình, Kha La ý niệm khởi toàn bộ y phục trên người của hắn trong nháy mắt biến mất. Khi y phục trên người hắn biến mất hoàn toàn, ánh mắt hàm xuân của Sở Linh không khỏi tỏa sáng mà nhìn thân thể của hắn, ngọc thủ đang rảnh rỗi của nàng thích thúc mà sờ qua sờ lại trên người hắn một hồi.