Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 333: Biến thành bao cát…

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 333: Biến thành bao cát…

Lục Phong cũng thuộc về cấp bậc đệ tử thiên tài, được ban xuống lệnh bài màu vàng, luận cấp bậc không hề thua kém so với đám Vô Chân. Nếu Vô Chân sau lưng có đệ tử cấp bậc thân truyền Tề Vân Hạt thì phía sau lưng cũng có nhân vật tồn tại ngang bằng, thậm chí còn muốn cao hơn một bậc, chính là Ma Luân – đại sư huynh của hắn.

Đám Vô Chân này rõ ràng là muốn đến đây kiếm chuyện, thế thì Lục Phong tội gì phải để cho bọn chúng mặt mũi chứ?

Chỉ thấy sắc mặt của đám Vô Chân đen xịt xuống, trông vô cùng khó coi, trong đôi mắt tràn ngập hận ý.

“Lục Phong, ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi, cút.” Lục Phong thả xuống khí thế cường đại, hướng đám Vô Chân uy hϊếp.

Lục Phong thực lực cường đại, dù Vô Chân toàn thịnh cũng không phải đối thủ của Lục Phong, bởi vì vậy hắn mới xuất hiện trên Tinh Vương Chiến, còn Vô Chân thì không.

Không chỉ có Lục Phong, mà ngay cả Tào Tuyết Dương cũng đang lạnh lùng nhìn bọn hắn, trong lòng Vô Chân rét run, bất giác thở ra một tiếng, hôm nay tạm thời nuốt vào cục tức này.

“Ta đến đây để truyền lời của Tề sư huynh, nếu ngươi dám động vào ta, đừng trách Tề sư huynh động nộ.”

“Hừ, không lẽ ngươi không sợ đại sư huynh của chúng ta nổi giận? Vô Chân, đừng nghĩ rằng tại Thánh giáo chỉ có mỗi một mình Tề Vân Hạt, hắn vẫn chưa đủ khả năng một tay che trời.”

Không bởi vì Vô Chân đem Tề Vân Hạt ra uy hϊếp mà nhún nhường, ngược lại Lục Phong càng thêm bá khí, uy hϊếp ngược lại đám Vô Chân. Đại sư huynh của hắn – Ma Luân là người như thế nào, hắn và Tào Tuyết Dương nhận thức rõ, nếu như Ma Luân đánh giá cao Tề Vân Hạt thì từ lâu đã hướng Tề Vân Hạt khiêu chiến rồi.

Thế nhưng từ khi Ma Luân vang danh Loạn Tiên Hải đến nay, tại Địa Ngục giáo hắn ta chỉ khiêu chiến duy nhất một người, chính là Lăng Vi tiên tử mà thôi.

Còn Tề Vân Hạt, có thể danh khí của hắn rất lớn, nhưng trong mắt Ma Luân, Tề Vân Hạt không là cái đinh gì cả.

Dám lấy Tề Vân Hạt ra để uy hϊếp, đúng là si tâm vọng tưởng.

Đúng lúc đó, một thanh âm nhàn nhạt vang lên. “Tề Vân Hạt hắn muốn gì?”

Dĩ nhiên chính là Tinh Hồn, trước đó hắn đã nói với Vô Chân, nếu Tề Vân Hạt muốn tìm đến, hắn tùy thời bồi tiếp, bây giờ Tề Vân Hạt đã đánh tiếng, vậy thì hắn cũng không ngại bồi tiếp hắn.

Lúc này Tề Vân Hạt xuất hiện, quả là một thời điểm không thể nào thích hợp không.

Vốn dĩ sợ Tinh Hồn từ chối, nhưng bây giờ nghe ngữ điệu của hắn như vậy, Vô Chân trong bắt đầu cảm thấy vui mừng, ít nhất cũng có một tia cơ hội để dẫn dụ Tinh Hồn vào.

“Tề sư huynh muốn luận bàn với Tinh Vương quán quân một trận, ngươi chắc hẳn sẽ không từ chối nhã ý của Tề sư huynh có đúng không?” Vừa nói, Vô Chân miệng vừa nở nụ cười âm tà, cái gọi là luận bàn, thực sự mang ý nghĩa bên trong như thế nào, ở đây ai cũng rõ ràng cả.

“Tiểu sư đệ, không nên đồng ý.” Sợ Tinh Hồn nổi tính hiếu thắng mà gật đầu chấp thuận, Tào Tuyết Dương lập tức lên tiếng.

Tuy rằng nàng đã từng được chứng kiến thực lực của Tinh Hồn mạnh mẽ cỡ nào, nhưng mà Tề Vân Hạt, hắn không phải loại người có tiếng mà không có miếng, thân truyền đệ tử, ai không phải nhân vật phong vân?

Lục Phong đồng dạng có chung suy nghĩ với Tào Tuyết Dương, thật sự là Tề Vân Hạt thực lực rất mạnh, đối phương chính là Linh Tiên cảnh tiên giả, không phải cấp bậc Địa Tiên cảnh có khả năng so sánh được.

Chỉ duy có Tiểu Long là miệng cong lên một vệt tà dị. Hơn người nào hết, Tiểu Long hiểu biết về Tinh Hồn rõ như thế nào.

Cái tên đầu sắt lạnh lùng này, cho dù người ta có chửi lên đầu hắn hắn cũng sẽ không bỏ vào trong lỗ tai, hắn chỉ động thủ trong hai trường hợp: thứ nhất là như có người chỉ ngón tay vào mặt hắn, Tiểu Long cũng không rõ nguyên nhân, nhưng dường như Tinh Hồn cực kỳ chán ghét hành động này; thứ hai là có người muốn uy hϊếp tính mạng của hắn, cho dù là tiên tử băng thanh ngọc khiết, hắn vẫn sẽ hạ thủ mà không hề thương hoa tiếc ngọc.

Ngoài hai lí do úy kỵ này ra thì còn một nguyên nhân khác nữa, đó là hắn đang có mục đích lợi dụng đối phương. Trong trường hợp này, dĩ nhiên Tinh Hồn đang muốn mượn Tề Vân Hạt làm điều gì đó, và nếu như nó đoán không nhầm thì Tinh Hồn sẽ đồng ý.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, chỉ thấy Tinh Hồn thống khoái đáp ứng. “Thời gian, địa điểm, nói xong thì rời khỏi đây trong ba nhịp thở.”

Từ đầu chí cuối, Tinh Hồn không có lấy một lần liếc nhìn mấy tên Vô Chân một lần, ánh mắt vẫn không ngừng tham ngộ Nộ Long Tí, vừa nhàn nhạt nói.

Còn tưởng rằng Tinh Hồn sẽ tìm lí do thoái thác quyết chiến, dĩ nhiên nếu như xảy ra trường hợp này, Vô Chân cũng đã chuẩn bị sẵn lí do để ép Tinh Hồn phải tham dự, nhưng đã không cần nữa, bởi Tinh Hồn hắn đã đồng ý rồi.

“Hắc hắc, thật sảng khoái. Ba ngày nữa tại Thánh Đường, Tề sư huynh sẽ hướng ngươi luận bàn.” Dứt lời, Vô Chân liền xoay người và cùng với những kẻ khác rời đi.

Không gian một lần nữa trống trải. Tào Tuyết Dương nhìn Tinh Hồn, bất giác thở dài một tiếng: “Tiểu sư đệ, lần này ngươi quá lỗ mãng. Tề Vân Hạt, hắn rất mạnh đó, không thua kém so với đại sư huynh bao nhiêu cả.”

“Nhị sư tỷ nói đúng. Cái gọi là luận bàn, thực chất là họ Tề kia đang muốn giáo huấn huynh vì dám động vào thuộc hạ của hắn. Tề Vân Hạt, hắn chẳng phải dạng người hiền lành gì.” Một bên, Lục Phong cũng vì Tinh Hồn mà lo lắng.

“Tề Vân Hạt, hắn mạnh bằng Bạch Trường Cầm không?” Thu hồi lại ánh mắt quyển trục, Tinh Hồn chợt hỏi.

Chỉ thấy Tào Tuyết Dương và Lục Phong nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu xét trên phương diện tu vi thì có lẽ Bạch Trường Cầm không phải đối thủ của Tề Vân Hạt, nhưng mà thời điểm Bạch Trường Cầm triệu hồi ra Vũ Chi Cổ Thần phách tuyệt thiên địa, uy lực thông thiên hủy diệt một phương, cơ hồ khí thế còn muốn mạnh hơn cả Linh Tiên cảnh tiên giả.

Mà Tinh Hồn, hắn đánh bại cả Bạch Trường Cầm, vậy thì…

Bất giác Lục Phong cười phá lên một tiếng, tay vỗ trán, hệt như muốn nói bản thân ngu ngốc vậy. “Thì ra huynh đã nắm chắc, ta thực sự hơi ngây thơ rồi, ha ha…”

Ngẫm lại từ lúc quen biết Tinh Hồn cho đến bây giờ, Tinh Hồn chưa một lần hành động lỗ mãng, mọi hành động của hắn đều là nắm chắc, không mười phần thì cũng phải bảy tám phần thì hắn mới làm.

Cái gọi là cầu phú quý trong hung hiểm cũng phải cần cái mạng để hưởng thụ, phương châm của Tinh Hồn là vậy, kỳ ngộ có nghịch thiên cách mấy mà không còn mạng để thụ hưởng, vậy thì lao đầu như con thiêu thân để làm gì? Kỳ ngộ ai mà chẳng ham, nhưng cái mạng vẫn quan trọng hơn tất cả.

Lần này hẳn là không ngoại lệ, nắm chắc bản thân không bị Tề Vân Hạt khinh dễ, Tinh Hồn mới thoải mái đáp ứng.

“Nhị sư tỷ không cần lo lắng, gia hỏa này, đệ hiểu mà.” Lục Phong bước tới gần trấn an Tào Tuyết Dương lại, nhưng nói vậy, nàng chỉ gật đầu, trong vẫn sự lo lắng vẫn chưa hết tan biến.

Một lúc sau thì cả hai rời đi mất, về phần Tiểu Long, nó sống chết đòi ở lại, quyết không đi theo mỹ nhân Tào Tuyết Dương này, rốt cuộc nhờ Tinh Hồn lên tiếng, nó mới được ở lại, bằng không chẳng biết bị Tào Tuyết Dương biến thành dạng gì nữa.

Tiểu Long thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi sau đó nhìn qua Tinh Hồn, chợt hỏi: “Ngươi có âm mưu gì đây hả?”

“Âm mưu gì?” Tinh Hồn hỏi ngược lại.

“Còn âm mưu gì nữa. Đừng nói với bổn long, ngươi đáp ứng khiêu chiến là vì mấy cái tin đồn nhảm nhỉ kia, hắc hắc…” Tiểu Long khịt mũi cười một tiếng.

Tinh Hồn nhìn nó, quả nhiên vẫn là con rồng này hiểu rõ hắn, biết nếu như không nói, thế nào cũng bị con rồng mập đê tiện này lải nhải bên tai, một khi mà nó đã lải nhải là lỗ tai đầy nước miếng, cũng không phải hắn chưa từng trải qua, vì vậy liền đáp.

“Tề Vân Hạt muốn luận bàn, vậy thì ta liền luận bàn với hắn, chỉ vậy thôi.”

“Chậc chậc…” Tiểu Long phun ra một bãi nước bọt tràn ngập khinh thị. “Ta nói, dù gì người ta cũng mang cái danh thiên tài đó, ngươi thế nào lại xem đối thủ như bao cát để ngươi luyện tập vũ kỹ mới vậy hả. Cái này mới đúng là khinh người quá đáng nha.”

Bị Tiểu Long nói trúng tim đen, Tinh Hồn không vì vậy mà chột dạ. “Nếu Tề Vân Hạt đủ khả năng thì hắn sẽ không phải là bao cát.”

Nghe hắn nói, Tiểu Long chỉ cười cười, quả nhiên cái tên này không hề coi Tề Vân Hạt, cái gì thân truyền đệ tử ra gì cả. Tin đồn nhảm kia, vậy mà cũng chính xác đến tám chín phần à. Thật đúng là ngạo mạn mà.