Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 321: Chiến Vân Phi Ưng

Chỉ thấy từ trong hắc ám chậm rãi hiện ra một bóng người cao to vạm vỡ, chính là Vân Phi Ưng, chỉ thấy hắn lúc này như một tôn ma thần giáng lâm, mái tóc màu xanh lục tỏa ra ánh lục quang rực rỡ như ngọn lửa thổi lên từ địa ngục, từ đôi song nhãn bắn ra huyết quang đáng sợ, miệng thở ra một ngụm trọc khí lạnh lẽo.

Trên thân thể vạm vỡ xuất hiện một bộ chiến giáp với những đồ đằng hình ngọn lửa không ngừng rực cháy, ẩn chứa hơi thở hoang cổ cuồng bạo, khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo bởi luồng khí lực cuồng bạo này.

“Vạn Diệt Ma Thần Quyết, tầng thứ nhất tế luyện Ma Thần Thủ Sáo, tầng thứ hai tế luyện Ma Thần Chiến Ngoa, tầng thứ ba tế luyện Ma Thần Chiến Giáp, tầng thứ tư tế luyện Ma Thần Chiến Khôi, và tầng cuối cùng hợp nhất Ma Thần Chiến Thể. Trước đây nghe sư tôn của Vân sư đệ nói rằng hắn cực kỳ thích hợp tu luyện Vạn Diệt Ma Thần Quyết, quả nhiên không sai. Ngắn ngủi một thời gian, y đã luyện đến tầng thứ tư của Vạn Diệt Ma Thần Quyết.”

Bạch Trường Cầm trong đôi tử mâu lộ ra một tia ngạc nhiên cùng tán thưởng. Nếu như Vân Phi Ưng không sử dụng đến Vạn Diệt Ma Thần Quyết thì trận chiến này thì Đoàn Vạn Nguyên thắng không nghi ngờ, thế nhưng bây giờ thì…

Chỉ thấy Vân Phi Ưng thân thể bắn thẳng một đường xông về phía Đoàn Vạn Nguyên, trên tay một luồng lục quang lóe sáng, chớp mắt hiện ra một thanh ma thương dài khoảng hai mét, cầm trường thương đâm thẳng về phía Đoàn Vạn Nguyên.

Sát khí bủa vây lấy Đoàn Vạn Nguyên vào bên trong, trong đôi mắt Đoàn Vạn Nguyên lúc này, bóng dáng của Vân Phi Ưng trở nên cực kỳ khổng lồ to lớn, giống như một vị chúa tể, tùy tiện một ngón tay cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của hắn.

“Ta nhận thua!”

Cảm giác tính mạng nguy cấp đến cực điểm, Đoàn Vạn Nguyên nhanh mồm kinh hô một tiếng, ngay khi chữ thua vừa ra khỏi mồm thì mũi nhọn trường thương đã dí thẳng vào cổ họng của hắn, nếu như chậm thêm một giây nữa thôi, khẳng định Đoàn Vạn Nguyên chết không nghi ngờ.

Hắc Ám Tà Đồng có thể khắc chế được những luyện thể giả giống như Vân Phi Ưng, thế nhưng nếu bị tiếp cận thì không có một tia cơ hội để hoàn thủ.

Chỉ thấy trên người Vân Phi Ưng tán ra khí tức màu lục, chiến khải theo luồng khí xanh biến mất, lộ ra dung nhan Vân Phi Ưng bên trong, vẫn biểu cảm cuồng ngạo tự tin tuyệt đôi, đôi ưng nhãn nhìn chằm chằm đối thủ, nói: “Khiến ta sử dụng Vạn Diệt Ma Thần Quyết, ngươi bại không đáng tiếc.”

Lời này tuy cuồng ngạo, thế nhưng lại xuất phát từ trong thâm tâm tràn đầy chân thật. Trước đây, những đối thủ bị hắn giao chiến qua, ngoại trừ Bạch Trường Cầm ra, chưa từng có người nào khác ép buộc hắn phải sử dụng đến Vạn Diệt Ma Thần Quyết cả.

Tuy là lời nói thật tâm, thế nhưng lọt vào tai của Đoàn Vạn Nguyên khiến hắn rất khó chịu, bất quá khó chịu thì làm được gì, bại cũng đã bại, so đo vô ích, trừ khi hắn chính là người chiến thắng.

Khiêu chiến mười hạng đầu, chỉ có người chiến thắng mới được quyền tiếp tục lựa chọn khiêu chiến hoặc dừng lại, còn người bại thì đã mất đi tư cách.

Đoàn Vạn Nguyên hừ lạnh một tiếng, dường như trong lòng vẫn không cam tâm, hướng Vân Phi Ưng nói: “Hôm nay ta chiến bại, thế nhưng lần tới, ta sẽ lấy lại tất cả.”

“Ta chờ ngươi.” Vân Phi Ưng hai tay khoanh lại trước ngực, đầu hơi ngẩn lên trời, lộ ra vẻ khí phách cuồng ngạo, trên chiến đài trở nên nổi bật vô cùng.

“Quỷ tông đệ tử, quả nhiên lợi hại, chẳng trách lần lượt được xếp thứ nhất và thứ hai.” Một gã tán tu trưởng bối mở miệng nói.

Tinh Vương Chiến xếp hạng vấn đỉnh, Bạch Trường Cầm thứ nhất, Vân Phi Ưng thứ hai, tuy rằng bảng xếp hạng này trong mắt các trưởng bối giả không có quá nhiều ý nghĩa, có điều Vân Phi Ưng thực lực bày ra trước mắt, tỏa hào quang cực kỳ lóa mắt người nhìn, bảng xếp hạng kia dĩ nhiên khá chính xác, chỉ sai biệt duy nhất trường hợp của ngựa ô Tinh Hồn mà thôi.

“Ba hạng đầu đã định ra. Hai tên Quỷ tông đệ tử, một tên Địa Ngục giáo đệ tử, sẽ là người nào vấn đỉnh, thật khiến cho người ta chờ mong.” Đoàn Thiên Nhận mở miệng, tuy rằng Đoàn Vạn Nguyên chiến bại, thế nhưng chiến đấu giữa các hậu bối, trưởng bối như bọn hắn sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy mất mặt hay gì khác, đương nhiên cũng có một số người ngoại lệ.

“Cả Bạch Trường Cầm lẫn Vân Phi Ưng đều chiến lực vô song phách tuyệt, đồng giai cơ hồ quét ngang, cuộc chiến vấn đỉnh, cơ hồ sẽ là nội chiến Quỷ tông.” Một người khác lại nói.

Quỷ tông tông chủ Dạ Vương nhìn sang Chu Thiên Tử, khuôn miệng truyền ra âm thanh khàn đặc: “Chu Thiên đạo hữu, ngươi cho rằng sẽ là đệ tử Quỷ tông chúng ta vấn đỉnh, hay là hắc mã Địa Ngục giáo?”

Chu Thiên Tử thần sắc đạm bạc, hơi liếc nhìn Dạ Vương, trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Đệ tử này vừa mới được thu nhận, bản tọa không biết quá nhiều về hắn, bây giờ nói đến ai sẽ vấn đỉnh, e rằng khó.”

“Dường như ngươi vẫn không tin tưởng Bạch Trường Cầm vấn đỉnh Tinh Vương.” Dạ Vương nhếch mép cười, thâm ý nói.

Cả Loạn Tiên Hải này đều biết, Chu Thiên Tử kỳ thực kiêu ngạo như thế nào, bất kỳ trong vấn đề gì, hắn đều muốn vị trí thứ nhất, ngay cả Tinh Vương Chiến này, tuy rằng chỉ là giao chiến giữa các đệ tử các phái với nhau, thế nhưng Chu Thiên Tử vẫn rất kỳ vọng Địa Ngục giáo sẽ đứng đầu tất cả.

Chỉ là, Địa Ngục giáo thế hệ này không có lấy một nhân vật kiệt xuất, người được kỳ vọng nhất là Mộ Ngọc thì biểu hiện quá kém cỏi, chỉ bị hù một tinegs đã hồn bay phách lạc,

Nhưng giữa chừng lại xuất hiện một tôn hắc mã, chính là Tinh Hồn, đệ tử được Huyết Luân hộ pháp thu nhận cách đây không lâu, một đường thẳng tiến xếp vào ba hạng đầu khiến cho Chu Thiên Tử khá hài lòng.

Bất quá, mặc dù nhìn không thấu được Tinh Hồn, thế nhưng Chu Thiên Tử cũng chẳng đặt quá nhiều niềm tin vào hắn, bởi Bạch Trường Cầm thiên phú lẫn thực lực đều quá mạnh, đó là còn chưa kể đến phía trước mặt còn có một Vân Phi Ưng cường đại như thế nào.

“Vẫn còn chưa kết thúc, muốn Bạch Trường Cầm trở thành quán quân, e rằng vẫn còn hơi sớm.”

“Rửa mắt mà chờ.” Dạ Vương đáp.

Trên chiến đài, sau khi bại trận, Đoàn Vạn Nguyên liền phất áo rời đi. Trên chiến đài lúc này chỉ còn lại ba người, thứ hạng lần lượt: thứ nhất Quỷ tông đệ tử Bạch Trường Cầm, thứ hai Quỷ tông đệ tử Vân Phi Ưng, và thứ ba Địa Ngục giáo đệ tử Tinh Hồn.

Tỉ lệ đặt cược của Tinh Hồn theo đó bị giảm xuống, từ một ăn một trăm thành một ăn mười, tuy nhiên nhìn theo tỷ lệ này, hắn vẫn bị đánh giá thấp khả năng trở thành người vấn đỉnh.

Bạch Trường Cầm và Vân Phi Ưng tỉ lệ đều không thay đổi, giữa nguyên một chỗ, dĩ nhiên Vượn Tài bảo điếm cho rằng, cuộc chiến phân hạng nhất nhì chính là giữa hai người này, thế nên tỉ lệ của Tinh Hồn mới cao như vậy.

“Lão đầu, ngươi vẫn muốn đặt cho hắn à?” Một góc khán đài khác, gã thanh niên đứng bên cạnh ông lão Bạch Ly hỏi.

Từ đầu, khi ông lão Bạch Ly đều đặt hết vào Tinh Hồn, hắn nghĩ rằng ông lão này hôm nay bị dở hơi à, thế nào lại đặt cho một gã Phù Tiên cảnh không ra gì, thế nhưng một đường Tinh Hồn thẳng tắp tiến sâu vào trong, đồng dạng ông lão Bạch Ly tiền rớt vào túi một khoảng khổng lồ, làm cho gã thanh niên này thèm nhỏ dãi.

“Dĩ nhiên, hắn là vận may lão già này mà, hắc hắc…”

Bạch Ly xảo trá cười một tiếng, sau đó lại ra lệnh cho gã thanh niên tiếp tục mang tiền đi đặt cược.

Khi mà gã thanh niên vừa đi mất thì gương mặt lão ta biểu cảm ngay lập tức biến đổi, không còn bộ dạng lười biến xảo trá nữa, mà thay vào đó là tinh thông vạn vật, khiến cho người khác nhìn sâu không thấy đáy.

“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc sẽ mang đến cho lão phu bao nhiêu cái kinh hỷ đây!”

Vân Phi Ưng lúc này chuyển dời mục nhãn sang Tinh Hồn, chiến ý trên người bộc phát mãnh liệt: “Đã giải quyết xong một người, tiếp theo đến lượt ngươi.”

Cũng không đợi Vân Phi Ưng nói hết, Tinh Hồn bóng dáng đã xuất hiện lên trên chiến đài rồi, cả hai ánh mắt giao xong, trong không gian vang lên tiếng điện xẹt nổ liên hồi.

Không có một tín hiệu nào báo trước, cả hai bất chợt hóa thành một cái bóng mờ ảo, không hẹn mà cùng thẳng tiến xông về phía nhau, quyền đồng thời xuất ra, khi hai quyền chạm nhau, không gian vang lên thứ âm thanh hủy diệt vỡ nát, âm thanh nổ tung chấn động dữ dội, vô số vết nứt xuất hiện, tựa hồ không gian muốn sụp đổ xuống vậy.

Chỉ mới đơn giản va chạm đã tạo ra chấn động dữ dội, bên ngoài khán giả trở nên phấn kích, so với trận chiến giữa Vân Phi Ưng và Đoàn Vạn Nguyên cơ hồ còn hấp dẫn hơn gấp mấy lần.